Vũ Điệu Của Trung Tá

Vũ Điệu Của Trung Tá - Chương 16: Bà coi tôi là con gái của bà ư? Sinh mà không dưỡng, bỏ mặc chồng con




Xuân đã qua, nhiệt độ thành phố N cũng dần ấm áp hơn. Thời tiết đẹp, dưới lầu mọi người bắt đầu đem chăn mền ra phơi. Sơ Vũ nhớ đến tối qua nằm trong chăn lạnh, kí túc xá của cô lại nằm phía không có ánh nắng mặt trời, ban đêm bị lạnh tỉnh lại nhiều lần. Cô quyết định cũng đem chăn ra phơi nắng, phòng cô nằm tận trên tầng năm, đem chăn ra phơi là một công trình, chạy qua chạy lại, cuối cùng cũng ôm được chăn đệm xuống dưới.



Chín giờ ánh mặt trời bắt đầu rọi xuống, cô đang mang dép lê, đứng dựa vào lan can, thở hổn hển vỗ cái chăn. Sức khỏe cô vốn yếu, mang chăn nặng xuống tay cứ run run. Nghỉ ngơi một lát, rốt cục cũng đỡ hơn, xoay người chuẩn bị lên lầu, lướt mắt qua chiếc cổng sắt của kí túc thấy một chiếc xe hơi màu đen, cô thản nhiên liếc nhìn qua.



Lúc cô đi lên đến cửa phòng, bỗng nghe thấy tiếng di động đang reo ở trong. Cô nhanh chóng bước vào, lấy di động từ trong túi ra thì nhìn thấy một dãy số lạ. Cô không có lưu số điện thoại của Tịch Hạo Trạch, nhưng cô vẫn nhớ rõ trong đầu. Cô hơi nhíu mày, nhìn màn hình đang lấp lóe, chần chờ hơn mười giây mới nhận.



“A lô , ai vậy ạ?” Đầu bên kia im lặng. Sơ Vũ lại a lô một tiếng, cô nghĩ là ai đấy đùa dai, hơi tức giận đang chuẩn bị tắt máy, bên kia rốt cục cũng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, thanh âm từ tốn: “Tiểu Vũ à, là ta.”



Sơ Vũ bỗng dưng ngẩn ra, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn Sơ Vũ nghe được không quá rõ ràng.



Nam Mân Thư nắm chặt điện thoại, vẻ mặt ảm đạm. Bà không dám nói ra tiếng “Mẹ” kia, bà sợ cô sẽ cự tuyệt bà, thậm chí bà còn không dám gọi điện thoại.



Cả hai đều lặng thinh.



Hồi lâu, Nam Thư Mân ho lên một tiếng: “Ta đang ở dưới cổng ký túc xá chờ con.”



Tắt điện thoại, Sơ Vũ cố gắng hít một hơi. Chỉ cảm thấy ngực đau nhói, toàn thân mềm nhũn tựa như quả bóng bị xì hơi, cuối cùng suy sụp ngồi xuống giường, hai tay che mặt, đau đớn nhắm mắt lại.



Mãi nửa tiếng sau, cô mới đứng lên, thay áo quần mang giày, cầm sơ yếu lý lịch chuẩn bị đi đến một công ty phỏng vấn.



Chiếc xe màu đen vẫn đứng đấy, cô đã thấy người ngồi trên xe, từng bước đến gần, nét mặt thản nhiên như ngày thường nhưng trong lòng lại như sóng biển động đang điên cuồng gào thét. Cô tự nhủ lòng mình không được nhìn, không được suy nghĩ, cứ bình tĩnh đi qua.



Đi được vài bước, hai chân cô giống như bị đóng đinh, nhấc lên không nổi.



Người trong xe cũng nhìn thấy cô, mở cửa ra. Trên mặt Nam Thư Mân lộ ra nét vui mừng, vội vàng bước đến bên cạnh Sơ Vũ, lên tiếng: “Tiểu Vũ, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé.” Đợi hơn nửa giờ, bà nghĩ Sơ Vũ sẽ không gặp bà , giây phút nhìn thấy bóng dáng của cô, bà vui mừng khôn xiết. Nhìn con gái gần ngay trước mắt, nhịn không được, bà chỉ muốn vuốt ve khuôn mặt ấy. Nhưng khi bà vừa đưa tay ra, Sơ Vũ liền nghiêng người né tránh, bà hụt hẩn rút tay về.



Sơ Vũ ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ, Nam Thư Mân đội trên đầu chiếc mũ màu tím, che hơn nửa mặt. Sơ Vũ hiểu được, khóe miệng vô thức nhếch lên, đến gặp cô cũng không cần phải bịt kín như thế chứ . Lòng cô đau thắt, bước về phía trước. Nam Thư Mân thấy cô đi, có chút gấp gáp, bối rối giữ chặt tay cô. Trong nháy mắt đầu óc Sơ Vũ trống rỗng, dừng lại.



“Có thể cho ta một chút thời gian không?.”



Sơ Vũ từ từ ngẩng đầu nhìn bà, ánh nắng mặt trời chiếu lóa mắt cô. Cô thấy được nổi bất an sợ hãi của bà, thấy bà đang khẩn thiết cầu xin.



Sơ Vũ lặng thinh, không nói lời nào bước lên xe. Bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, hai người im lặng hồi lâu vẫn không nói gì. Họ đã từng là mẹ con thân thiết gắn bó bên nhau, nay trở thành người xa lạ. Chuyện đời thật trớ trêu.



Cô nhìn thẳng vào bụi cây phía trước, Nam Thư Mân thấy Sơ Vũ không có biểu hiện gì, hỏi: “Con đã ăn sáng chưa?”



“Bà có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”



“Con vẫn chưa ăn sáng phải không, ta sẽ đưa con ra ngoài ăn.” Bà làm như không nghe thấy lời của Sơ Vũ , vội vàng khởi động xe.




Sơ Vũ ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nam Thư Mân đưa cô đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, vừa đi vào đã có người phục vụ lễ phép tiếp đón, dẫn họ vào phòng riêng.



“Tiểu Vũ, con muốn ăn gì?” Nam Thư Mân đưa thực đơn đến trước mặt cô.



Sơ Vũ từ đầu tới đuôi vẫn không nhìn mặt Nam Thư Mân, cô đã trăm ngàn lần nghĩ đến ngày gặp lại khuôn mặt này nhưng tất cả chỉ là uổng công. Cô cũng không đụng đến menu: “Bà có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, tôi không phải đến đây để ăn với bà.” Bây giờ cô muốn nghe xem bà ta có thể giải thích gì.



“Cháo tổ yến, bánh gạo nếp, đúng rồi còn có món súp.” Nam Thư Mân tựa như nhớ đến điều gì đấy, khóe miệng bỗng nở nụ cười: “Ngày bé con rất thích ăn súp , ta còn nhớ ngày đó…”



“Đủ rồi.” Cô đau đớn nói, khóe miệng hơi giật nhẹ: “Tôi không ăn.” Nhắc tới chuyện này cô chỉ càng cảm thấy đau khổ.



Cậu thanh niên đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Sơ Vũ, cô gái trẻ này rốt cục có biết là đang nói chuyện với ai hay không.



Nam Thư Mân thản nhiên vẫy vẫy tay: “Hãy mang những món này lên trước đã.”



Lát sau thức ăn được mang lên, Nam Thư Mân thân thiện múc cho Sơ Vũ một bát súp, bà tươi cười lấy lòng: “Con ăn thử đi.”



“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ăn.”



Tay Nam Thư Mân cứng đờ ra: “Ăn một ít cũng được, không ăn bữa sáng không tốt cho sức khỏe đâu.”




Sơ Vũ cười lạnh, đến bây giờ mới quan tâm, mười mấy năm nay bà ta ở đâu? Lúc cô bị sốt cao mơ mơ màng màng, không ai chăm sóc, bà ta ở đâu?



Nửa đêm cô bị viêm ruột thừa , đau đến chết đi sống lại, một mình chạy đến bệnh viện mổ, bà ta đang ở đâu?



“Ta biết con oán hận ta, nhưng ta cũng có nổi khổ riêng .”



Sơ Vũ bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bà, gương mặt xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, trang sức trang nhã, ai có thể nhìn ra được, năm nay bà đã bốn lăm tuổi . Sơ Vũ cắn môi dưới, gằn từng tiếng nói: “Nổi khổ riêng ư? Ha! Là ba tôi không thể cho bà được căn nhà lớn, không thể cho bà ô tô sang, không thể mua cho bà sơn hào hải vị, không thể đáp ứng được những ham muốn ích kỷ của bà?”



“Tiểu Vũ, không phải.” Nam Thư Mân luống cuống lắc đầu, hai mắt ngấn lệ, bộ dáng nhu nhược làm cho người ta thương tiếc: “Con là con gái của ta không thể nói như vậy … ta.”



“Con gái ?” Cô cắn môi, lặp lại hai chữ này, giọng khàn khàn hỏi: “Bà coi tôi là con gái của bà ư? Sinh mà không dưỡng, bỏ mặc chồng con. Chỉ sợ con gái ở trong lòng bà ngay cả rác rưởi cũng không bằng.”



Sau đó cô lại cười rộ lên: “À tôi đã quên, mẹ của tôi tên là Nam Thư Mân, làm sao có thể so sánh được với phu nhân, Thư Nam, đường đường là nữ sư trưởng , là một ca sĩ tuyệt vời. Tôi không có phúc làm con gái bà, ăn có thể ăn bậy, nhưng người không thể nhận bậy.”



Nam Thư Mân nghe những câu nói của con mình, bất lực dựa vào ghế. Cả người thất thần, yên lặng rơi lệ. Lâu sau, bà nói với giọng khàn khàn: “Tiểu Vũ, ta lần này đến là muốn nói chuyện với con, chuyện công việc của con sau khi tốt nghiệp. Con học múa , đoàn nghệ thuật trong quân đội rất hợp với con.”



Sơ Vũ bỗng dưng tức giận đứng lên, ghế cũng rơi xuống “Oành” một tiếng vang dội. Cô nặm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, khóc không ra khóc cười không ra cười: “Đoàn nghệ thuật quân đội ư?”




“Hàng năm đều tuyển người, con từng giành được giải nhất quốc gia, tất cả các phương diện điều kiện đều phù hợp.”



Sơ Vũ chớp chớp mắt, tựa như chưa hề nghe lời bà ta vừa nói: “Bà có biết vì sao tôi vẫn múa?” Cả người cô mềm nhũn dựa vào ghế, bàn tay nắm chặt che giấu nỗi bi thương trong lòng. Cô không nhìn Nam Thư Mân.



“Bởi vì trong nhà không có tiền, lúc học tiểu học, tôi đã tham gia tất cả các buổi biểu diễn vì một chút ít tiền thưởng kia.” Cô vẫn cười.



Nam Thư Mân dường như có chút không tin, Hàn gia tuy rằng không phải là gia đình khá giả nhưng là không đến mức làm cho Sơ Vũ vất vả quá như vậy: “Ta không biết, ta nghĩ rằng con vẫn sống tốt. Ba con ông ấy… “



“Bà đừng nhắc đến ba tôi, bà không có tư cách. Bà đương nhiên là không biết. Ông nội…” Cô khẽ cắn môi: “Lúc bà bỏ đi, sức khỏe của ông đã không tốt lắm, người như ông, từng đánh bao nhiêu trận trên chiến trường, cứng rắn như thép, đến cuối cùng lại bị người đời chửi lên đầu chỉ vì đứa con dâu thảo của ông. Ông nội chết cũng không nhắm mắt.”



Đôi mắt đen như mực Sơ Vũ mang đầy hận thù như muốn xuyên qua tim Nam Thư Mân. Nam Thư Mân che miệng nức nở, cả người run lên.



“Tôi hận múa.”



“Hận” này tự giống như một con dao xuyên thẳng qua người cô, Nam Thư Mân mở to hai mắt, con gái bà hận không phải là múa, mà là hận bà.



Sơ Vũ hít một hơi, bỗng đứng lên: “Sư trưởng Thư, ý tốt của bà tôi nhận không có nổi.” Sắc mặt cô tái nhợt, nói xong liền xoay người rời khỏi.



Lúc Nam Thư Mân phản ứng lại, nhìn ra cửa đã mở toang. Bà lau nước mắt, vội vàng đuổi theo.



“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.” Bà đuổi theo sau, giày cao gót “cạch cạch” đập vào nền đá cẩm thạch, giữ chặt tay cô.



Mắt Sơ Vũ đỏ ong.



Nam Thư Mân giữ tay cô chặt hơn, bà mấp máy môi: “Tiểu Vũ, ta… “



“Cô giáo Thư” một người phụ nữ gọi lên.



Nam Thư Mân từ từ buông tay Sơ Vũ ra, liền lấy lại vẻ bình tĩnh.



Người đi tới cười nói: “Tôi nhìn thấy còn tưởng mình nhìn nhầm cơ , đã lâu không gặp bà rồi .” Ánh mắt lướt qua Sơ Vũ, lập tức giấu không được sự kinh ngạc.



Sơ Vũ nhìn qua, nhận ra mình đã gặp bà ta ở Tôn gia, là bạn học cũ của bà Tôn. Trái đất này thật tròn, sao lại có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này chứ.



“Ngại quá, tôi còn có việc, có cơ hội lại nói chuyện.” Nam Thư Mân đi ra ngoài.



Triệu Mạn nhìn hai người vội vàng rời đi, trong lòng dâng lên một chút hoài nghi.