Đêm đã khuya, trong căn phòng u tĩnh tỏa ra ánh nến ấm áp, Dịch Phong yên lặng ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt nhắm chặt, hai tay kết ấn tu luyện. Vận chuyển công pháp gây nên từng làn sóng năng lượng quanh người hắn, thiên địa năng lượng hùng hồn không ngừng chảy vào cơ thể hắn, chậm rãi chữa thương.
Theo đó, khí tức hắn cũng dần được hồi phục!
Việc tu luyện kéo dài năm giờ đồng hồ, Dịch Phong cơ thể khẽ rung lên, hắn từ từ mở mắt, một luồng trọc khí phun ra từ miệng.
Khi khí trắng bay ra, sự ảm đạm cuối cùng trên gương mặt Dịch Phong cũng biến mất, đôi mắt đen lấp lánh tinh mang.
Hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, sau khi cùng Hàn Vân Sơn quyết đấu, khi trở về phủ đệ của mình hắn đã tĩnh tâm điều dưỡng hơn năm giờ để dưỡng thương, kết hợp với đan dược chữa thương của thành chủ đưa, thương thế đã lành không ít. Ánh mắt Dịch Phong hiện lên sự vui mừng, trong trận chiến này, tu vi của hắn đã đột phá nhờ đồng thuật tà dị kia.
Nghĩ đến uy lực đáng sợ của đồng thuật, Dịch Phong cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Không ngờ nó lại có thể thôn phệ đấu khí của đối thủ, chuyển vào người hắn, quả thật cũng có chút tà môn. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, chính nhãn đồng kỳ dị này đã cứu hắn, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu không đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt a.
Dịch Phong hít sâu một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn cất bước đi dạo trong màn đêm yên tĩnh, bỗng hắn hơi khựng lại, trong đình viện, một mỹ phụ trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi, thân hình yêu kiều, khí chất xuất trần, tóc mây búi lên, trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt thanh lệ vô ngần, đôi mắt rực rỡ lóng lánh quyến rũ tựa ngân hà, mày liễu cong cong, đôi làn môi đỏ mọng thơm mát, bảo dưỡng cực kỳ xuất sắc, da thịt trắng mịn. Nàng chính là Âu Dương Sở Liên.
- Khuya rồi, nàng còn chưa đi nghỉ ngơi à?
Dịch Phong mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt dịu dàng của nàng lướt qua người Dịch Phong, ôn nhu nói.
- Thiếp chưa muốn ngủ, chàng đã khỏe hẳn chưa?
- Ân, không còn gì đáng ngại nữa... Sở Liên, nàng thật đẹp!
Dịch Phong ánh mắt lấp lánh nhìn Âu Dương, thâm tình nói.
Sắc mặt nàng hồng lên. Chợt bên gian phòng vang lên tiếng nói mớ của Mạc Tuyết, nàng cười khúc khích, như hoa đào nở rộ.
Dịch Phong ôm lấy eo nhỏ của nàng khiến nàng duyên dáng khẽ kêu một tiếng, hắn mang theo nàng tung người phi lên nóc nhà.
Màn đêm yên tĩnh, gió mát trăng thanh.
Trên nóc nhà Dịch Phong đang ngồi ôm Sở Liên, nàng nép sát vào người hắn. Hương thơm như hoa của nàng để cho Dịch Phong một trận mê say, khuôn mặt trắng mịn tuyệt sắc dưới ánh trăng càng lộ ra vẻ hấp dẫn.
Dịch Phong híp mắt nhìn nàng, nửa thật nửa đùa nói:
- Yêu tinh, ta sắp không kiềm chế được rồi đó nha!
Từ trước cho tới giờ, Dịch Phong đối với nữ nhân thành thục đều đặc biệt yêu thích. Bởi vì các nàng có một loại phong tình vạn chủng nói không ra lời, giống như là mật đào chín mọng làm cho người ta không nhịn được mà chảy rãi.
- Vậy thì còn chần chờ gì nữa a!
Âu Dương Sở Liên phong tình vạn chủng, hơi thở như lan, mị nhãn như tơ, nàng lè chiếc lưỡi hồng nhuận liếm liếm cánh môi nói.
Dịch Phong thú huyết sôi trào, hôm lấy eo nàng, "hung hăng" hôn xuống môi nàng. Dịch Phong cảm thấy đôi môi của nàng tuyệt vời không sao tả xiết, ướt át, mềm mại, lại đầy tính đàn hồi, mang hương thơm ngào ngạt.
Đôi tay mềm mại của nàng ôm lấy cổ hắn, lưỡi hai người triền miên quấn lấy nhau. Tay hắn không ngừng loạn động trên phong nhũ cao ngất của nàng, khiến nàng phát ra tiếng "ưm" khe khẽ.
- Oa oa, bắt quả tang!
Tiếng kêu thanh thúy của Mạc Tuyết cất lên, đôi môi hồng chu lên lộ vẻ bất mãn.
- Ách...!
Dịch Phong và Sở Liên vội vàng tách nhau ra, Sở Liên mặt đỏ tới mang tai vô cùng bối rối, nép sát mặt vào lòng hắn. Dịch Phong cười nhăn nhở vô sỉ nói:
- Tuyết nhi, muội là đang ăn dấm chua phải không? hắc hắc.
- Hừ!
Nàng hừ lạnh, nhảy tót lên mái nhà, hung hăng sà vào lòng hắn chiếm một chỗ. Dịch Phong và Sở Liên cười cười vui vẻ.
Sáng hôm sau, Dịch Phong cùng hai nàng đi đến Bách Bảo Thương Hội. Theo như Sở Liên nói với hắn Bách Bảo thương hội là do một đại gia tộc của Viêm thành tổ chức, nói đơn giản đây như một khu chợ bày bán các loại đan dược, tài liệu... ngoài ra nếu ai có vật phẩm gì muốn trao đổi thì mang đến đây, hơn nữa nơi này còn cho phép tán tu bày bán vật phẩm của mình, miễn là nộp đủ lệ phí.
Tam đại gia tộc của Viêm thành gồm Âu Dương gia, Hàn gia và Lữ gia. Bách Bảo thương hội này chính là của Lữ gia, danh khí không nhỏ.
Thoáng chốc, ba người đã đứng trước đại môn của Bách Bảo thương hội, đây là một tòa lầu các hai tầng, tuy chỉ hai tầng nhưng rất rộng, cửa ra vào tấp nập kẻ đến người đi hòa lẫn với tiếng nói ồn ào, nơi này thật không hổ là chợ giao dịch lớn nhất tại Viêm thành.
Bởi vì Sở Liên xuất ra lệnh bài của phủ thành chủ nên đi qua rất thuận lợi, sau khi qua cửa chính Dịch Phong thấy trước mắt là một khu chợ thật lớn.
Khắp nơi đều là người cùng gian hàng, dạo quanh một chút còn náo nhiệt hơn nhiều so với chợ bán thức ăn, người người lui tới đông đúc, đa phần là võ giả.
Có rất nhiều thứ tốt tại đây, nào là dược liệu, đan dược, binh khí, thậm chí ngay cả công pháp đấu kỹ cũng có người lấy ra trao đổi. Song bên cạnh đó cũng có nhiều loại đẳng cấp rất thấp, hàng giả nhiều, bất quá cũng có một số dị bảo hiếm hoi bị mai một. Phải xem xem ánh mắt của ngươi có sắc bén hay không, có thể nhặt được bảo bối từ đống đồ đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Tuyết lộ vẻ hưng phấn, tiếng cười nói vui vẻ như chim hoàng oanh của nàng liên tục cất lên.
Ba người đi dạo xung quanh thăm thú các gian hàng một lúc, chợt thanh âm của Thanh Mai vang lên trong đầu Dịch Phong:
- Đại phôi đản, qua bên kia xem một chút, ta cảm thấy một cỗ khí tức không tầm thường!
Dịch Phong thầm đáp một tiếng, dẫn theo hai nàng sang quầy hàng bên kia.