Vọng

Chương 62: Vật chứng




Sập tối, Cố Giai Tuệ không trở về biệt thự Diệp gia mà đến thẳng nhà chính để kề cận Cố Đức Vinh cho thỏa lòng nhung nhớ. Suốt nửa tháng qua, bà và Diệp Thế Thành đã mạnh ai nấy sống chẳng còn đủ nhẫn nại mà nhìn mặt đối phương.

“Đức Vinh!” Cố Giai Tuệ mềm giọng thủ thỉ, thân mật vùi vào vòm ngực dày rộng sau một hồi hoan ái mây mưa.

“Anh đây.” Ông vòng tay ôm eo bà chật cứng. Như muốn khảm sâu hòa lẫn trọn linh hồn.

“Chúng ta như này là sai trái đúng không anh? Em vẫn nhớ mãi ánh mắt đầy căm giận oán hờn của Giang Huệ Mẫn.”

“Em lại nói linh tinh gì thế? Người chết thì cũng đã chết rồi.” Cố Đức Vinh vỗ về an ủi.

“Giai Tuệ, chúng ta khó khăn lắm mới có thể bên nhau. Mình đã lỡ mất cả một thời tuổi trẻ, giờ đây anh chỉ muốn êm ấm cùng em trải qua độ xế chiều. Những chuyện qua rồi đừng cắn đắn chi thêm nữa, đúng hay sai quan trọng lắm sao em?”

“Nhưng…” Cố Giai Tuệ vẫn thấp thỏm khó yên. Bà muốn nói gì đó nhưng nhìn vào đôi mắt hằn nếp nhăn của người trước mặt lại chẳng biết phải mở miệng nói gì.

Đôi mắt ấy vẫn như cũ đầy thâm tình triều mến, như một cái hố sâu cuốn bà vào vũng bùn tội lỗi chất chồng.

“Haizzz…!” Bà thở dài phiền muộn. Mười sáu năm trước cũng là trên chiếc giường này, khung cảnh này, bà bị Giang Huệ Mẫn bắt gian. Sự việc tiếp đó càng là nỗi hối hận không thể vãn hồi.

Đêm về khuya, tiếng mưa rơi rả rích làm lòng người nôn nao ủ dột. Từng cơn gió buốt lạnh như bộ móng dài ngoằn cào cấu lên khung cửa kính thủy tinh.

Giữa mê man chập chờn mộng ảo, Cố Giai Tuệ loáng thoáng nghe thấy tiếng gót giày lộc cộc lê bước đi lại ở cầu thang. Để ý kỹ một chút còn có cả thanh âm tỉ tê than khóc.

Bà sợ hãi rụt người, đợi đến khi bốn bề yên tĩnh mới chậm rãi di dời tầm mắt len lén nhìn về phía hành lang.

Chỉ thấy cánh cửa phòng từ từ xê dịch, một bàn tay đẫm máu cứ thế tiến vào.

“Rầm!”

Tia chớp hung mãnh xoẹt ngang qua trời đêm, lưu lại những vệt sáng ghê rợn đủ để chiếu rọi thân ảnh cao gầy, tóc dài váy trắng đang sừng sững đứng lặng ở bên ngoài.

“Áaaaaaaa…!” Cố Giai Tuệ bấn loạn hét lớn. Toàn thân ngồi bật dậy run rẩy liên hồi.

“Có quỷ! Có quỷ! Giang Huệ Mẫn…Là Giang Huệ Mẫn!”

“Giai Tuệ! Em bình tĩnh! Bình tĩnh đã.” Cố Đức Vinh vội vàng ôm người vào lòng che chắn bảo bọc.

“Huhuhu…!” Bà nức nở gào khóc. Gần như bị dọa đến mức thần trí mơ hồ.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành thế này?” Ông sốt ruột gặn hỏi.

“Hu hu…Đức Vinh! Giang Huệ Mẫn hóa thành lệ quỷ rồi! Cô ta đến để đòi mạng em! Là em đã hại cô ta chết không nhắm mắt…hu hu…” Cố Giai Tuệ bắt đầu nói năng lộn xộn, huơ tay múa chân.

“Vừa nãy cô ta đứng đó, chính là đứng ở ngay đó!”

Cố Đức Vinh nhanh chóng nhìn theo hướng mà người thương chỉ trỏ nhưng lại chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì khả nghi.

“Em hoa mắt thôi, Giang Huệ Mẫn làm sao có thể xuất hiện?”

"Không…em thấy rõ ràng…cô ta đứng ở đó, cô ta giờ là một con quỷ. Cô ta trở về để đòi mạng em. Là em…là em tao nghiệp…em giết người.

"Giai Tuệ! " Ông lay mạnh bả vai bà nhắc nhở.

“Giang Huệ Mẫn là do anh giết. Là chính tay anh đẩy cô ta ngã xuống cầu thang. Là anh cố tình bỏ mặc cô ta nằm trên vũng máu trút hơi thở cuối cùng. Nếu trên đời này thực sự có nhân quả báo ứng, có lệ quỷ bắt hồn thì người chịu nghiệp phải là anh. Em không có liên can.”

“Đức Vinh…”

“Đều là anh tệ bạc.” Cố Đức Vinh vươn tay quệt đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài đen nhánh. Dịu dàng hôn lên vầng trán đã nhuốm bụi phong trần của người phụ nữ ông yêu.

“Giai Tuệ! Em nhớ cho kỹ, cái chết của Giang Huệ Mẫn không dính líu tới em. Tất cả mọi lỗi lầm là do anh ích kỷ thay lòng. Em chẳng có tội tình gì cả.”

Cố Giai Tuệ khổ sở gục đầu, bà suy yếu tựa lên vai Cố Đức Vinh rơi lệ.

Tình yêu được đắp nặn từ tổn thương và tính mạng của khác liệu có thể yên ổn mà hạnh phúc lâu bền?

…----------------…

Cố Duệ Dương vén lên tà váy trắng, vắt chân lên cổ mà chạy một mạch chui thẳng vào trong xe.

“Lạy chúa! Tôi chưa thấy con ma nào mà thô thiển như cậu.” Silas tắt tablets, ném qua bên ghế phụ rồi nhanh nhẹn nhấn chân ga.

“Phù…” Hắn hổn hển thở dốc, nhíu mày tháo xuống bộ tóc giả trên đầu.

“Anh đã thả virus xâm nhập vào hệ thống camera an ninh ở nhà tôi chưa đấy?”

“Yên tâm. Đảm bảo lão ba ba quý hóa của cậu có tra cũng chẳng tài nào tra ra được gian trá.” Anh tự tin nhướn mày, thi thoảng lại liếc nhìn Cố Duệ Dương qua gương chiếu hậu mà bật cười khanh khách.

Cái trò giả ma giả quỷ đầy đầu tư từ kịch bản đến diễn viên quần chúng này chỉ có mỗi Diệp Khiêm là thích lôi ra chơi đi chơi lại. Cũng nhờ ơn của cậu mà Bạch Vũ giờ đây khỏi cần tốn tiền mua dầu gội, còn hắn thì nửa đêm mặc váy trắng, đội tóc dài trèo rào vào nhà hù Cố Giai Tuệ đến mức la hét thất thanh. Không biết kết quả ra sao chứ hắn thấy bộ dạng của mình đã mất sạch mặt mũi.

Quả nhiên người thành công luôn có lối đi riêng. Chỉ là lối đi này đặc biệt quá hắn không muốn bản thân phải trải nghiệm thêm một lần nào nữa.

…----------------…

Về đến Crazy, Cố Duệ Dương vừa bước vào phòng làm việc của Diệp Khiêm ở lầu ba đã thấy cậu phun ra một ngụm nước trà rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“…”

Hắn đen mặt ngồi xuống phía đối diện, đôi mắt ưng bất mãn lên án cái trò vô nhân tính của ai kia.

“Cái style cõi âm này không phải là từ cậu mà ra sao?”

"Xin lỗi…phụt…hahahaha… "

Cố Duệ Dương câm nín, giận đến mức chỉ có thể lườm nguýt Diệp Khiêm.

"Uầy…đừng nhìn tôi như thế chứ? " Cậu cố gắng nhịn cười, nghiêm túc tháo chiếc USB đang cắm trong laptop đưa cho người trước mặt.

“Tôi không để sự hi sinh vì nghệ thuật của anh trở nên vô ích đâu. Lời thú tội của Cố Giai Tuệ và Cố Đức Vinh đều đã được ghi âm lại hết rồi.”

Hắn cẩn thận cất chiếc USB vào túi áo, lần đầu tiên sau mười sáu năm hắn thật sự cảm thấy nhẹ lòng.

“Cảm ơn cậu…Diệp Khiêm!”