Vọng

Chương 58: Kỳ Tích




Cuối đông, những cơn mưa phùn dai dẳng không ngừng trút xuống phố phường cổ kính xa hoa, tựa như những nét chì màu phác họa ra một bức tranh đời thường ám trầm u tĩnh. Gió lạnh lùa về mang theo từng đợt rét đậm thấm sâu vào da thịt cốt tủy con người.

Diệp Chí Viễn thất thần ngã lưng lên thành ghế sofa, trên trán nổi gân xanh nảy lên thình thịch.

Hơn cả chục cuộc gọi đi cho các ông lớn đứng đầu ngành vật liệu xây dựng, thế nhưng ai cũng từ chối kí hợp đồng vì đã tiến hành giao dịch mua bán với tập đoàn Lục thị dài lâu. Tìm đến các công ty nhỏ thì bọn họ lại không có đủ khả năng để cung cấp lượng sắt thép phù hợp theo tiêu chuẩn.

Tất cả dường như đang muốn dồn gã đi vào trong ngõ cụt.

“Chết tiệt!” Diệp Chí Viễn tức tối giằng mạnh tay. Vò đầu bứt tóc vẫn không nghĩ ra được kế sách.

Gaurch dám chi mạnh tiền để mua nhiều vật liệu như thế rõ ràng là đang muốn thẳng thừng chèn ép King. Còn gã giờ đây chẳng khác gì một con cá mắc cạn chỉ có thể bất lực mà nằm yên chờ chết.

“Viễn, phía bộ phận Quản lí Dự Án Rainbows vừa báo cáo tình hình.” Trương Yến dịu giọng nhắc khéo, cẩn thận đem tập tài liệu trên tay đặt xuống bàn.

“Lượng xi măng, sắt, thép và gạch ống ở công trình đã sử dụng gần hết cho lớp trụ và móng đầu tiên. Hiện tại nếu không nhập thêm hàng thì bắt buộc sẽ phải tạm dừng thi công trong thời gian ngắn. Hơn nữa ở giai đoạn 2, cần khoảng 15 triệu kg sắt và 6 triệu kg thép gân phi 28. Chúng ta vẫn chưa tìm được tập đoàn nhập khẩu hàng chính hãng từ Nhật để kí kết hợp đồng.” Cô nhíu mày tỏ vẻ lo lắng nhưng kỳ thực trong lòng lại đắc ý hả hê. Ván cờ này đang vào hồi mấu chốt, cô chỉ mong mau chóng hạ màn để có thể thoải mái tự do.

“Haizzz…” Diệp Chí Viễn thở dài sầu não. Gã nâng mắt đâm chiêu nhìn Trương Yến. Trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác nản chí chán chường. Nếu…nếu như gã không vì cô mà ly hôn với Khâu Vân Tịnh… vậy phải chăng bây giờ King đã đứng ở vị thế vững vàng.

“Anh sao vậy? Thấy mệt mỏi ở đâu sao?” Cô giả vờ quan tâm, chu đáo rót cho người đối diện một tách trà ô long “đặc biệt”.

“Không có gì.” Diệp Chí Viễn lắc đầu phũ định. Sự dịu dàng thuần khiết của Trương Yến mới là thứ gã cần. Công việc khó khăn trắc trở một chút thì đã sao, gã còn có Diệp gia hậu thuẫn, sợ gì gió lớn mưa to.

Vươn tay nhận lấy tách trà mà người thương pha sẵn, Diệp Chí Viễn thỏa mãn tận hưởng mùi vị thanh mát một cách say sưa. Gã khép hờ hàng mi dài đen nhánh, đầu óc nhất thời mụ mị lâng lâng.

Ở góc độ đối phương không nhìn thấy, Trương Yến chậm rãi câu lên nét cười bí hiểm âm u.

…----------------…

Dưới ánh chiều tà vầng dương chênh chếch bóng, chiếc Cadillac Escalade bon bon lăn bánh trên đoạn đường đèo dọc theo eo biển đẹp nhất thành phố A.

Cố Duệ Dương siết chặt vô lăng, trong lòng cứ thấp thỏm không yên muốn nhanh chóng xác thực phần tin tức mà Mã Kiêu vừa thông báo.

Rời khỏi xa lộ đông đúc xe qua lại, hắn đánh lái rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến một làng chài đã tồn tại lâu năm. Cặn kẽ hỏi thăm người dân sinh sống ở khu vực quanh đây mới có thể tìm thấy địa chỉ chính xác của ngôi nhà xập xệ lưu trong album ảnh.

Đem chiếc Cadillac đổ lại bên hàng cây Phi lao xanh um tươi tốt, Cố Duệ Dương phải cuốc bộ một đoạn khá dài mới đến được nơi ở của người đàn ông trông rất giống Phùng Hưng.

Ngôi nhà lá liêu xiêu nằm trơ trọi giữa bốn bề cát vàng hoang vắng, trước cửa chỉ có một cái cổng rào làm bằng trúc đơn sơ.

“Cho hỏi có ai không?” Hắn cao giọng đánh tiếng dò xét.

Qua độ hai, ba lần gì đấy thì người bên trong mới chậm rãi đi ra.

Mái tóc hoa râm lưa thưa sợi bạc, bộ dạng gầy gò quần áo cũ phơi sương, Cố Duệ Dương đẩy gọng kính viền vàng hơi lệch trên sóng mũi, nhìn kỹ một hồi lâu hai mắt liền rưng rưng.

“Chú Phùng…thực sự là chú Phùng…” Giọng hắn có phần khô khan đặc quánh. Thân thể nhất thời trở nên cứng ngắc lúng túng vì quá vui mừng.

Hắn tuyệt đối không nhận nhầm, người trước mắt chính là Phùng Hưng, là đại quản gia nhà họ Cố. Kỳ tích! Rốt cuộc thì kỳ tích cũng chịu xuất hiện rồi.

“Cậu là…” Phùng Hưng chau mày, đôi con ngươi mờ đục lóe lên tia nghi ngại.

“Cháu là Cố Duệ Dương là tiểu thiếu gia năm ấy chú chăm bẵm đây.”

Lời nói vừa dứt, chỉ thấy đồng tử của Phùng Hưng co rút. Ông quay ngoắt thái độ, hoảng loạn xua tay.

“Cậu tìm nhầm nhà rồi, tôi không quen biết cậu.”

“Không thể nào, chú nhất định là chú Phùng.” Cố Duệ Dương cuống quýt đi theo người trước mặt khẩn khoản van nài.

Phùng Hưng vẫn quyết tuyệt né tránh, toan muốn đóng cửa khép lại quá khứ ở bên ngoài thì bị hắn kịp thời ngăn cản.

“Chú Phùng…cháu xin chú hãy giúp cháu vạch tội Cố Đức Vinh, đưa sự việc năm xưa ra ánh sáng.”

“Tôi nói rồi, tôi không phải người mà cậu cần tìm. Mời cậu cút khỏi đây.”

“Lẽ nào chú muốn im hơi lặng tiếng để kẻ ác sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?” Cố Duệ Dương đau đớn hỏi, thanh âm có phần lạc hẳn đi.

"Chú Phùng! Mẹ của cháu chết không nhắm mắt. " Hắn nhấn mạnh từng chữ, hai mắt thoáng cái đỏ au tràn đầy giận dữ.

Phùng Hưng nhìn cậu trai trước mặt thật lâu, trong đầu không ngừng nảy lên hàng loạt suy tính đầy mâu thuẫn. Mười sáu năm trước ông vô tình nhìn thấy chuyện không nên thấy nên mới dẫn đến họa sát thân.

Sau đám tang của Giang Huệ Mẫn, ông biết chắc Cố Đức Vinh sẽ xuống tay với mình hòng diệt trừ hậu họa, thế nên đã nhanh hơn một bước gom hết tài sản cùng với chiếc Audi Q2 lén lút rời khỏi Thủ Đô. Tiếc thay đến cuối cùng vẫn là chạy trời không khỏi nắng.

Ngay khi đặt chân đến địa phận thành phố A, Phùng Hưng liền phát hiện một chiếc Audi khác đang lẳng lặng theo sát ở sau đuôi.

Ông hốt hoảng nhấn vội chân ga tăng tốc, hai con chiến mã cứ thế lao đi trong màn đêm tĩnh mịch dày đặc sương. Cuối cùng chiếc Audi Q2 mà Phùng Hưng lái bị tông mạnh đến mức bay qua hàng rào chắn rơi thẳng xuống vùng biển sâu.

Có lẽ là kiếp người chưa tận, ông được một thuyền cá đánh bắt gần bờ cứu vớt rồi quyết định cùng họ ra khơi.

Đợi đến khi trở lại đất liền thì đã qua gần hơn bốn tháng.

Phùng Hưng cũng loáng thoáng nghe được một vài tin tức liên quan đến vụ tai nạn kia. Ban đầu ông muốn lẩn trốn, tìm một nơi thật xa để làm lại cuộc đời. Nhưng suy đi nghĩ lại thì nơi nguy hiểm nhất chẳng phải chính là nơi an toàn nhất sao.

Cứ thế ông bình bình đạm đạm ở làng chài sống qua mười sáu năm. Trong suốt mười sáu năm nay Phùng Hưng trốn khỏi cái chết nhưng vẫn không trốn được sự dày vò cắn rứt ẩn sâu nơi tâm khảm của chính mình.

Ông thở dài thườn thượt, rốt cuộc cũng bằng lòng để Cố Duệ Dương vào nhà.