Vọng

Chương 56: Manh mối (1)




Ngọn lửa ở khu phố cũ đến tận rạng sáng mới được lực lượng phòng cháy chữa cháy dập tắt kịp thời. Đa phần khách vào chơi trong quán net và các hộ dân lân cận đều bình an thoát nạn, duy chỉ có tài sản là thiệt hại nặng nề khó lòng khôi phục.

Trong đống đổ nát hoang tàn còn sót lại, phía cảnh sát phát hiện ra khối thi thể cháy đen biến dạng của Ngô Quân Thịnh. Thông qua điều tra sơ bộ bọn họ liền tùy tiện kết luận đây chỉ là một vụ tai nạn thông thường do mạch điện bị hở.

Hứa Ngụy thành công thoát khỏi can hệ, hoàn toàn tự do lái xe trên đường lớn Thủ Đô. Qua vài lần chuyển hướng, chiếc BMW S1000RR cuối cùng cũng đổ lại dưới tầng hầm của một văn phòng thám tử tầm trung nằm lọt thỏm giữa chốn thị thành hoa lệ xô bồ.

Đẩy cửa bước vào, đại sảnh vắng tanh chỉ có mỗi một nam nhân lười biếng đang nằm ườn ra bàn ngủ say, ngáy khò khò ngay tại quầy tiếp khách. Cách đó không xa là một tên đầu đinh, cơ bắp cuồn cuộn đang gồng hết sức mình ngồi gõ bàn phím chăm chú chơi game, miệng thỉnh thoảng tuôn nguyên tràn chửi tục.

Sắc mặt Hứa Ngụy thoáng cái đen xì, gã không hề lưu tình chiến hữu mà vả một cái trời giáng lên gáy người đồng đội cũ. Lạnh giọng nhắc nhở:

“Dậy.”

Bạch Vũ bị đánh thức thì cáu bẩn, mắt còn chưa mở ra đã quang quác miệng chửi đổng:

“Mẹ nó, thằng nào gọi ông đấy. Biết trời đánh tránh giấc ngủ không hả?”

“Không phải tao.” Lôi Bỉnh Quý nghe thấy động tỉnh liền vội vàng tắt máy, quay sang thanh minh.

“Là tôi.” Hứa Ngụy nhàn nhạt lên tiếng.

“Có ý kiến gì không?”

“Dạ không…em nào dám có ý kiến gì.” Bạch Vũ cười nịnh nọt, nhanh chóng chạy đi pha trà rót nước, thái độ thành kính niềm nở vô cùng.

“Lão đại, hôm nay anh đến tìm bọn em có việc gì sao?” Lôi Bỉnh Quý tò mò dò hỏi.

“Mã Kiêu đâu?”

“Lão nhị đi điều tra vụ ngoại tình của chồng bà Vương rồi. Chắc lát nữa mới về.”

Gã nghe vậy thì không nói thêm gì, chỉ trầm mặc lẳng lặng ngồi chờ. Bạch Vũ và Lôi Bỉnh Quý có chút rét run, co rụt người im re như con chim cút.

Đùa sao, qua bao năm giải ngũ đội trưởng của bọn họ vẫn giữ nguyên khí thế lạnh lùng không giận tự uy, đã vậy còn ẩn ẩn mang theo tia giết chóc. Toàn thân gã toát ra loại cảm giác khó gần và xa cách, lại áp bách bức người khiến cho bất kỳ ai đến gần cũng phải e sợ kiêng dè.

Tiếng chuông gió leng keng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đè nén, Mã Kiêu mang theo sự mệt mỏi cùng với luồng gió đông lạnh lẽo tiến vào.

“Anh Ngụy.” Hắn gật đầu chào hỏi một tiếng, sau đó liền như con robot hết pin, ngã lưng lên sofa nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn theo dõi chồng bà Vương suốt ba ngày liền, đêm nào cũng rình rập bám đuôi lão ta đến các quán bar, tụ điểm ăn chơi để thu thập bằng chứng, mệt muốn đứt hơi. Thời buổi này đúng là kiếm tiền không dễ. May thay cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi. Sáng nay lúc dẫn bà Vương đi bắt gian tại trận hắn còn nhiệt tình lao vào phụ giúp đánh ghen hộ. Làm thám tử kiêm luôn sứ giả trừng trị “bé ba.”

“Này.” Hứa Ngụy đẩy qua cho người ngồi đối diện tách trà vẫn còn đang tỏa khói. Không đợi đối phương cảm ơn đã trực tiếp mở lời:

“Tôi có hai việc cần cậu giúp.”

Mã Kiêu thổi thổi vài cái cho bớt nóng, nhấp một ngụm trà thấm giọng rồi nghiêm chỉnh lắng nghe.

“Đầu tiên là việc của một người bạn.” Vừa nói gã vừa mở một tập tin trên điện thoại cho người đối diện xem.

“Người này là…?” Mã Kiêu nhìn ảnh của Cố Duệ Dương thì nhăn mày nghĩ ngợi.

“Đại thiếu gia nhà họ Cố, Giám đốc tài chính của Cố thị - Alligator.” Hứa Ngụy giới thiệu.

“Thì ra…trông khá quen mặt.”

“Lưu số điện thoại của cậu ta đi. Về sau sẽ phải hợp tác làm việc chung.” Gã thấp giọng nhắc nhở.

Mã Kiêu hiểu ý liền sao chép lại phương thức liên hệ, cẩn thận lưu vào máy.

“Tôi muốn cậu giúp Cố Duệ Dương điều tra một vụ án đã xảy ra cách đây 16 năm.” Hứa Ngụy điềm tĩnh phân phó.

“Cái này…thiết nghĩ phía cảnh sát sẽ làm tốt hơn chứ?”

“Không.” Gã phủ định. “Vì người bị hại trong vụ án là Cố phu nhân và kẻ thủ ác không ai ngoài Cố Đức Vinh và Cố Giai Tuệ.”

“Anh nói sao?” Hắn bàng hoàng thản thốt. Hai mắt trợn to dường như nghe phải chuyện động trời. Sống ở đất Thủ Đô nhiều năm, Mã Kiêu gần như đã quen thuộc mọi ngóc ngách nơi đây cũng như sớm nhìn quen mặt những ông lớn ông trùm có địa vị cao trong ngành kinh tế. Quả nhiên các đại gia tộc thường ẩn chứa bí mật kinh hồn.

“Với quyền lực và mối quan hệ sâu rộng của Cố Đức Vinh thì không thể đường đường chính chính nhờ cảnh sát xen vào. Cách duy nhất là âm thầm phái người điều tra, đợi đến khi thu thập đủ bằng chứng thì trực tiếp tiến hành tố tụng.” Hứa Ngụy lí giải. Sau đó lại mở ra một tập tin khác.

“Đây là nhân chứng của vụ án năm xưa.” Gã cho Mã Kiêu xem ảnh và những gì Cố Duệ Dương đã tìm hiểu được về Phùng Hưng.

“Nhiệm vụ của cậu là xác định người này còn sống hay đã chết. Nếu còn sống thì hiện tại đang ở đâu, làm gì? Nếu chết rồi thì phải tra ra tường tận nguyên nhân dẫn đến mất mạng.”

“Vâng. Để em tra thử.” Mã Kiêu đáp ứng.

“Có gì cậu cứ trao đổi thêm với Cố Duệ Dương. Thù lao của vụ này không nhỏ.”

Hắn nghe vậy thì hai mắt sáng rực. Bạch Vũ và Lôi Bỉnh Quý cũng hớn hở vì vớ phải khách hàng chịu chi.

“Điều thứ hai tôi cần cậu giúp liên quan đến tập hồ sơ lần trước.” Hứa Ngụy nhàn nhạt thưởng trà, tầm mắt thoáng cái tối sầm ác liệt.

“Ý anh là những kẻ đã…” Mã Kiêu có phần khó nói nên chỉ lấp lửng nửa câu.

“Ừm. Tôi muốn biết nơi ở cụ thể của Tần Phi và Chu Long tại Malaysia.”

“Anh định làm gì?” Hắn lo lắng gặng hỏi. Lờ mờ đoán ra được suy nghĩ táo bạo của đối phương.

Gã rũ mi lảng tránh, sâu trong đôi đồng tử đen huyền là sát ý trào dâng.

“Tôi sẽ sang Malay.”

“Để giết bọn họ?”

“Ừm.”

“Anh điên rồi!” Mã Kiêu vừa tức vừa cảm thấy bất lực. Hắn đứng bật dậy đi tới đi lui, lần đầu tiên lớn tiếng phản bác quyết định của người mà hắn tôn kính phục tùng.

“Đó là Maylaysia. Anh liều lĩnh ra tay thì khó lòng tẩu thoát.”

“Nếu cậu không nhận thì tôi đi tìm người khác điều tra.” Hứa Ngụy vẫn giữ nguyên dự tính ban đầu. Ý gã đã quyết, gã nhất định sẽ giết hết lũ người đốn mạt kia, trả cho Diệp Khiêm một cuộc đời dương quang xán lạn.

“Anh…thật là…” Mã Kiêu thở dài thườn thượt. Hắn ngồi xuống nốc cạn tách trà. Đợi đến khi hạ hỏa mới mở miệng phân tích:

“Lần trước, dựa vào hành trình lịch bay và những lần quá cảnh của hãng hàng không Universe mới xác định được Tần Phi cùng Chu Long đã dừng chân tại Kuala Lumpur. Trong 5 năm này chưa chắc bọn chúng còn ở đó, muốn tra rõ chỉ còn cách bay sang Maylaysia một chuyến để thăm dò.”

“Em có visa, cũng có người quen ở bên đó. Lần này để em đi trước thu thập thông tin cho.” Lôi Bỉnh Quý xông xáo xung phong.

“Vậy nhờ cả vào cậu.” Dứt lời, Hứa Ngụy cũng không nán lại lâu, chỉ ngồi thêm chốc lát rồi đứng dậy ra về.

Mã Kiêu tiễn gã đi tới cửa, nhìn bóng lưng đơn độc quạnh quẽ đó, hắn bất giác vuột miệng thốt lên điều vẫn luôn trăn trở trong lòng.

“Vì một người con trai mà làm tới bước đánh đổi cả mạng sống…có đáng không?”

Bước chân Hứa Ngụy nhất thời khựng lại.

Dưới màn sương sớm đìu hiu se se lạnh, Mã Kiêu thấy rõ khóe môi người trước mặt chậm rãi cong cong.

“Đáng. Rất đáng.”

…----------------…

Diệp Khiêm ngửa đầu nhìn trần nhà trắng toát, chán chường xoay xoay chiếc bút cảm hứng trên tay. Ngẫm một lúc lâu, cậu quay sang nói với Lục Huy về tính toán của mình.

“Tao muốn huy động vốn thu mua lượng vật liệu xây dựng lớn từ các công ty có tiếng ở Thủ đô.”

Y có chút khó hiểu.

“Mày cần bao nhiêu?” Lục Huy dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhíu mày đi đến chỗ Diệp Khiêm.

“Dự án tuyến đường sắt cao tốc Bắc Nam đã vào giai đoạn 2 cũng cần thêm sắt thép nhưng chẳng phải trước đó đã kí hợp đồng với Cricket rồi sao?”

Cậu nhướn mày, không trả lời câu hỏi của thằng bạn mà úp úp mở mở nhắc đến một chuyện khác.

"Trương Yến vừa nhắn tin báo cáo tình hình bên phía Diệp Chí Viễn cho tao. Anh ta với Khâu Vân Tịnh ly hôn rồi. Mối quan hệ giữa hai nhà Diệp - Khâu hiện tại rất căng thẳng. "

Diệp Khiêm chỉ thả nhẹ chút tin tức, Lục Huy liền nhận ra dụng ý trong nước cờ tiếp theo.

“Mày muốn chặt đứt đường lui của King?”

“Ừm hứm.” Diệp Khiêm nhún vai cười gian trá.

“Đã đến lúc chơi thẳng tay rồi. Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Tao muốn Diệp Chí Viễn ngã một vố thật đau, đau đến mức không gượng dậy nỗi.”

“Cách này quá mạo hiểm. Vốn liếng đổ vào chẳng khác gì quăng tiền qua cửa sổ. Vả lại chúng ta cũng không dùng đến lượng vật liệu nhiều như thế.” Y e ngại đắn đo.

“Ai nói tao thu mua hết sắt thép từ các công ty lớn chỉ để dùng.” Cậu lém lĩnh khiêu mi.

“Tao muốn bán lại cho anh trai yêu quý của tao cơ. Mà phải bán với giá gấp đôi giá gốc.”

Lục Huy ngớ người, vẫn là không đoán được mưu kế của Diệp Khiêm.

Thấy vậy cậu chỉ đành bổ túc cho tên đầu gỗ nào đó một khóa học làm gian thương lươn lẹo.

“Mày biết tập đoàn vật liệu xây dựng Dinosaurs chứ?”

“Biết.” Y đáp.

“Tao đang nắm 40% cổ phần của tập đoàn đó.” Diệp Khiêm buông một câu nhẹ bẫng thế nhưng lại khiến người đối diện sốc đến nghẹn lời.

“Chỉ qua hôm nay thôi. Tao sẽ mua đứt 10% còn lại để ngồi lên ghế chủ tịch.”

“Mày có còn là con người không? Quá ảo diệu.” Lục Huy cảm thán.

“Dù sao thì số tiền kiếm được từ các sòng bạc ở Las Vegas cũng cần nơi rửa sạch một cách đường hoàng. Thế nên tao cứ đem đi giao dịch mua bán cổ phần thôi.” Diệp Khiêm bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tội chớp chớp mắt.

“Vậy thì tao hiểu rồi. Mày muốn dùng danh nghĩa của Gaurch để thu mua lại tất cả vật liệu xây dựng, dồn King vào bước đường cùng. Vì đã trở mặt với Khâu gia, thế nên trong thời khoảng gian ngắn Diệp Chí Viễn sẽ không tìm được đối tác thích hợp để duy trì việc thi công Dự án Rainbows. Cuối cùng mày chuyển hết số sắt thép mua được sang Dinosaurs, dụ dỗ ông anh não rỗng của mày mua lại với giá trên trời.”

Nói rồi y thành kính chấp tay.

“Bái phục. Tại hạ bái phục. Các hạ quá cao thâm.”

Diệp Khiêm cười nham hiểm đôi mắt đào hoa lộ ra tia sắc bén tinh tường.

Vở kịch này đang dần dần đi đến hồi kết chỉ cần thêm vài đoạn cao trào nữa liền có thể hạ màn.