Lúc Trương Yến tìm đến Gerbera thì Diệp Chí Viễn đã say mèm nằm gục đầu trên chiếc bàn tròn trong góc khuất. Cô bực dọc nhíu mày đầy ghét bỏ rồi cũng miễn cưỡng diễn nét mặt lo lắng quan tâm mà vội vàng đi đến lay nhẹ bả vai gã, thấp giọng khuyên răn:
“Diệp tổng, sao anh lại uống nhiều thế này?”
Đôi mắt ưng lim dim hé mở, mơ hồ ngước lên nhìn người trước mặt rồi bất chợt vươn tay kéo cô ôm gọn vào lòng.
“Em đến rồi.” Diệp Chí Viễn si mê vuốt ve viền môi mỏng. Khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
“Diệp tổng…” Cô hoảng loản né tránh, làm ra động tác giãy giụa cho có lệ càng trêu chọc tính chinh phục của đàn ông.
“Anh…anh buông em ra đi.”
"Yến! Tối nay tôi qua đêm ở chỗ em được không? " Gã ghé vào tai cô thủ thỉ, mang theo loại tham lam chiếm hữu mà siết lấy vòng eo mềm dẻo mảnh mai.
Trương Yến e thẹn cúi thấp đầu, đắn đo không đáp. Trong lòng là hàng ngàn câu chửi rủa, nhưng vẫn phải giả nai.
“Như vậy không tiện lắm đâu. Anh vẫn nên về nhà thì hơn. Vợ anh đang chờ.”
“Chờ?” Diệp Chí Viễn cười tự giễu. “Cô ta chẳng bao giờ làm chuyện dư thừa đó.”
Nói đoạn gã buông Trương Yến ra, ảo não quay sang bên cạnh mà tiếp tục nốc rượu. Nếu hơi men có thể dìm chết nỗi u sầu thì gã thật sự muốn say để quên đi trời đất.
“Anh đừng uống nữa. Không tốt cho dạ dày. Ngày mai ở công ty còn có cuộc họp cổ đông quan trọng.” Cô giằng lấy chai rượu mạnh từ tay gã đặt xuống bàn. Gắng sức đỡ lấy thân hình to tướng cao trên một mét tám, loạng choạng dìu người rời đi.
“Em đưa anh về nhà.”
Không hiểu sao câu nói vốn vĩ chỉ là bâng quơ kia của Trương Yến lại khiến cho trái tim đã nguội lạnh từ lâu của Diệp Chí Viễn phải đập rộn cả lên. Gã như kẻ hành khất lang thang dưới trời đông giá rét vui sướng vì tìm thấy được một mái ấm để dừng bước nương thân. Yêu và được yêu vốn là loại mưu cầu thiết tha nhất ẩn giấu sâu trong mảnh hồn cô quạnh của con người. Cho dù bên ngoài có mạnh mẽ vững vàng đến đâu đi chăng nữa thì thâm tâm cũng vì một chữ tình mà lung lạc liêu xiêu.
Diệp Chí Viễn cố ý làm ra bộ dạng say khướt không khác gì ma men chỉ để có thêm cơ hội tựa gần đôi bờ vai gầy gò khẳng khiu của Trương Yến. Sự dịu dàng mà cô ban tặng khiến cho gã phải mê đắm trầm luân.
Cẩn thận đem người nhét vào bên ghế phụ, Trương Yến thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi thắt dây an toàn, nhấn chân ga lái theo dòng xe cộ đang di chuyển xuôi chiều trên đường lớn.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Diệp tổng, nhà anh ở khu nào vậy?” Cô nghiêm túc hỏi. Đổi lại, Diệp Chí Viễn nghe nhưng giả điếc nhắm mắt không trả lời.
Thừa biết thứ gã muốn là gì, cô siết chặt vô lăng, vì ân tình phải trả có lẽ đêm nay cô buộc phải dâng mình.
Trương Yến cong môi cười cay đắng. Rất thản nhiên cho xe rẽ về hướng chung cư Camellia - nơi cô đang sinh sống. Đi đến bước này, đâm lao nên đành phải theo lao. Cô cũng chẳng còn gì để ngại ngần cắn đắn. Trinh tiết hay sự trắng trong vốn đã mất sạch tại con phố đèn đỏ nhộn nhịp dưới bầu trời đêm ở Las Vegas rực rỡ sắc màu.
Khối thân thể này không biết đã phục vụ qua bao nhiêu tên đàn ông, trải qua bao cuộc tình tiền trao cháo múc. Giờ đây đã bẩn đến mức không thể tẩy sạch được nữa rồi. Có thêm một người nữa thì cũng vậy mà thôi
…----------------…
Tấm lưng rắn rỏi vừa chạm đến nệm giường, Diệp Chí Viễn đã xoay người kìm chặt Trương Yến ở dưới thân mặc cho cô giãy dụa.
“Diệp tổng…ưm…” Cánh môi vừa hé mở đã bị nụ hôn sâu bịt kín.
Bàn tay hư hỏng sổ sàng luồng vào trong vạt áo, không ngừng du tẩu trên tấm lưng trơn láng mịn màng.
“Cho tôi đi.” Gã thì thầm dụ dỗ. “Chỉ cần ở bên tôi, em muốn gì cũng được.”
“Kể cả làm vợ anh, làm con dâu nhà họ Diệp sao?” Trương Yến nâng mi, đôi mắt hạnh lóe lên tia toan tính. Đã chẳng còn nét ngoan hiền đáng yêu của mèo nhỏ, mà thay vào đó là sự quyến rũ chết người của một con hồ ly ranh mãnh mê hoặc nhân tâm.
Động tác cởi khuy áo của Diệp Chí Viễn thoáng khựng lại. Gã hôn lên chóp mũi người thương trầm giọng vỗ về.
“Anh với Khâu Vân Tịnh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Vì lợi ích hai nhà nên mới liên hôn.” Vừa nói gã vừa tự thân cởi bỏ tây trang, đem thứ dục vọng nóng rực đang cuộn trào trỗi dậy cọ vào giữa hai chân Trương Yến.
“Anh không yêu cô ta, anh yêu em.”
“Nhưng anh có vợ rồi…chúng ta không thể…” Cô yếu ớt kháng cự. Cố ngăn cảm giác ghê tởm buồn nôn đang ngự trị trong lòng.
“Yến! Em yêu tôi không?” Diệp Chí Viễn hèn mọn hỏi.
“Em…” Cô chần chừ không đáp. Nội tâm khinh bỉ vạn phần.
Cái cớ ngoại tình của đàn ông luôn là hôn nhân không hạnh phúc. Và lời yêu chỉ nói ra hòng lừa gạt lôi phụ nữ lên giường.
Lòng người bạc bẽo, ái tình càng nhạt nhẽo đến mức nực cười.
Diệp Chí Viễn cúi đầu ngậm lấy đoạn xương quai xanh nhô lên mời gọi. Biết người bên dưới đã tình nguyện trao thân, gã chẳng chút kiêng dè mà mạnh bạo xé toang làn váy trắng.
Bắt đầu cuộc dạo chơi thâm nhập trong thân thể đối phương.
Trương Yến bấu chặt lấy tấm ga trải giường oằn mình nghênh đón. Nước mắt lại vô thức lăn dài giữa đêm đen.
Thương cho nhánh hoa tàn chịu bao lần vùi dập…liệu có mảnh đất nào vun vén để tốt tươi?
…----------------…
Khâu Vân Tịnh lặng thinh nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn do bản thân tự tay vào bếp trổ tài, lại đưa mắt nhìn về phía cây nến đỏ đã cháy tàn chỉ còn lại đống sáp khô trên giá, không hiểu sao sống mũi lại có chút chua xót cay cay. Cô ngồi ngây ra đó, tựa như một khối đá cuội vô tri vô giác, thẫn thờ đợi từng phút trôi qua.
Những vệt sáng đầu ngày leo lắt len qua khe cửa sổ, nhợt nhạt đến độ chẳng xua được cái lạnh buốt lòng của bóng tối đầu đông.
Có tiếng mở cửa, Khâu Vân Tịnh ngẩng mặt nhìn sang thì thấy Diệp Chí Viễn mang theo một thân quần áo nhăn nhúm mệt mỏi trở về.
Gã chẳng thèm liếc ngang qua phòng bếp cứ như thế rảo bước tiến thẳng lên lầu hai.
“Choang!”
Chén dĩa vỡ nát.
Bữa cơm lãng mạng dưới ánh nến mà cô cất công chuẩn bị giờ chỉ còn lại một đống tan hoang.
Cô biết chuyện hợp đồng làm ăn giữa King và Hawks khiến cho gã nảy sinh lòng bất mãn. Thế nhưng lợi ích công ty sao có thể nhân nhượng chỉ vì tình. Đó là chưa kể cuộc hôn nhân này vốn được xây nên từ phương thức cộng sinh chẳng khác gì địa y với tảo. Vậy thì dựa vào đâu mà bắt cô phải nhận lấy thiệt thòi.
“Đêm qua anh ở đâu?” Cô hỏi. Giọng điệu lạnh băng không cảm xúc.
“Từ bao giờ mà em quản anh vậy?” Diệp Chí Viễn xoay người, sắc mặt lộ rõ vẻ khó chịu gắt gỏng.
“Em là vợ của anh, em không được phép biết chồng mình làm gì sao?” Khâu Vân Tịnh khoanh tay trước ngực, kênh kiệu hất hàm.
Cái thái độ trịch thượng tự xem mình là bà hoàng trên cơ người khác càng làm cho Diệp Chí Viễn ngán ngẩm chán chê.
Gã không muốn đôi co nhiều thêm nữa nên tuyệt nhiên im lặng mà cất bước vào phòng.
“Em nói anh không nghe sao?” Khâu Vân Tịnh tức tối đi theo.
Tầm mắt thoáng cái khóa chặt lên vết son còn lưu lại nơi cổ áo của chồng mình.
“Cái gì đây?” Cô xông tới túm lấy Diệp Chí Viễn, cao giọng quát lớn.
Gã giật mình vội vàng đẩy người ra.
“Em bớt gây sự lại đi!”
“Tôi gây sự?” Khâu Vân Tịnh nổi điên.
“Ha…hahahaha” Cô cười mà hai mắt đỏ hoe ứa lệ. “Anh nhìn xem! Tự mình nhìn xem!”
Vừa nói Khâu Vân Tịnh vừa chìa đôi bàn tay xinh đẹp nổi đầy mụn nước phồng rộp bỏng rát cho Diệp Chí Viễn xem.
“Đều là vì nấu cơm cho anh đấy.”
Gã sững sờ sau câu nói ấy. Dường như có cái gì đó đau nhói ở ngay tim.
“Anh biết hôm qua là ngày gì không?” Cô thất vọng nhìn gã. Rốt cuộc chỉ nghẹn ngào bỏ lại một câu.
“Xem ra chỉ có em lưu tâm còn anh thì thờ ơ chẳng thèm để ý.”
Lúc bấy giờ Diệp Chí Viễn mới sực nhớ ra…ngày hôm qua là kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người.
Gã bần thần đứng chôn chân tại chỗ, ruột gan lại trăm mối tơ vò không biết phải làm sao.