Vọng

Chương 35: Thu tay




Chỉ bốn giờ sau vị trí no 1 hotsearch liền nhường chỗ cho bài đăng mới nhất về đại thiếu gia Diệp thị - chủ tịch tập đoàn King. Diệp Chí Viễn thành công trở mình, từ từ xoay chuyển cục diện bất lợi trước đó.

Hiện tại dư luận chia thành hai phe rõ rệt, không ngừng tranh cãi xâu xé lẫn nhau. Ai cũng muốn làm anh hùng bàn phím. Dùng đủ loại ngôn từ lí lẽ để thể hiện quan điểm cá nhân.

“Tôi thấy vị Diệp tổng này tuổi trẻ tài cao, người ta lịch sự tao nhã như thế còn đòi gì nữa.”

“Bớt mê trai lại đi bạn ơi. Ai biết được là quỷ đội lớp người, bên ngoài đường hoàng bên trong mục rửa. Đừng quên cô em gái của anh ta từng làm chuyện đồi phong bại tục gì. Diễn viên hạng A đấy, nhị tiểu thư của Lion đấy, rốt cuộc thì sao? Chung một dòng máu mà ra cả thôi, người Diệp gia chẳng có ai tốt đẹp.”

“Bên blog của Lá Cải có đăng bản giấy nợ do cờ bạc của Vương Cường và lịch sử ghi số đề của Thẩm Tuyết Hoa đi kìa. Bọn người ở khu ổ chuột cũng chẳng có lương thiện gì đâu, toàn sa vào tệ nạn xã hội. Tôi thấy là bần cùng sinh đạo tặc, nghèo hèn nên nảy ý tham lam, bày trò để ăn vạ moi tiền.”

“Nực cười vừa thôi, có ai làm mình làm mẩy đến mức để bị đập đầu chấn thương sọ não nằm hôn mê trong phòng ICU luôn không? Kẻ giàu có hàng trăm cách để tẩy trắng mua lại danh dự.”

“King mời cả cố vấn Luật sư ra đối chất luôn rồi. Diệp Chí Viễn cũng lên tiếng xin lỗi còn gì. Sao cắn mãi không buông thế, bộ mấy người là chánh án à. Toàn ngồi phán.”

“Nhỏ kia là nhân viên của King phải không? Sao mà bênh dữ vậy?”

“Kẻ tám lạng người nửa cân. Chó cắn chó thôi. Không bên nào tốt đẹp.” Thả icon gặm dưa.

Diệp Khiêm lướt cả ngàn bình luận trên trang chủ, vẻ mặt vẫn bình thản dửng dưng mà treo lên ý cười.

“Xem ra Diệp Chí Viễn cũng có chút thông minh. Còn biết mở họp báo để lật ngược tình thế.” Lục Huy thổi thổi tách trà trên tay, thấp giọng đánh giá.

“Cái đầu của anh ta ấy à…chỉ để trưng cho đẹp thôi. Chiêu bài này chắc chắn là người ông quý hóa của tao bày vẽ. Đủ cao thâm.” Cậu chán chường tắt màng hình tablet, dạo chơi nhiêu đó cũng vui rồi.

“Mày định thế nào? Trên sàn giao dịch, thị giá cổ phiếu của King đang có dấu hiện tăng trở lại.”

“Thu tay.” Diệp Khiêm chống thái dương, nghiêng đầu nhẹ bẫng đáp.

Lục Huy chưng hửng trước đáp án của thằng bạn. Y ngỡ mình nghe nhầm mà ngơ ngác hỏi lại.

“Mày muốn đình chiến?”

“Ai nói?” Cậu tinh quái khiêu mi. Cười càng thêm gian ác.

“Khai vị nhiêu đó thôi, còn món chính để từ từ thưởng thức. Tao thương anh trai tao quá mà, phải để anh ấy nếm đủ mùi vị nhân gian chứ. Nỡ lòng nào thiếu phần được.”

Lục Huy trầm ngâm một lúc lâu, nhấp ngụm hồng trà cho thấm giọng rồi chậm rãi phân tích.

“Thu tay về cũng tốt. Thượng tướng Diệp đã ra mặt nếu còn tiếp tục cứng đấu cứng chỉ e lưỡng bại câu thương. Gốc rễ nhà họ Diệp quá sâu, dù ở mảng chính trị hay kinh tế đều đứng vững rất khó lung lay. Nếu muốn triệt hạ thì một dự án lớn hay vài scandal thôi vẫn chưa đủ.”

“Tao biết. Vậy nên ván cờ này nhất định phải đánh lâu dài.” Diệp Khiêm cầm lên tập tài liệu, cẩn thận lật từng trang xem xét.

“Đã mời được Takahashi Itsuki về Gaurch chưa? Dự án tuyến Đường sắt cao tốc Bắc Nam rất cần bộ não thiên tài của ông ấy lên ý tưởng thiết kế và đưa ra giải pháp xây dựng hợp lí.”

“Yên tâm, tao đã cử Emma sang Nhật để thương lượng trực tiếp rồi. Một công trình tầm cỡ thế này chỉ có vị kiến trúc sư giàu kinh nghiệm như Takahashi mới kham nổi thôi. Nếu thuận lợi kí hợp đồng thì đầu tuần sau ông ấy sẽ đáp chuyến bay sớm nhất đến Thủ Đô.”

So với bước đầu chật vật trong khâu giải tỏa mặt bằng của King, Gaurch thuận lợi hơn rất nhiều. Vì là dự án đầu tư của chính phủ nên người dân cực kỳ hợp tác trong khoản di dời, chuyển nhượng đất. Hiện tại nhân lực và vật tư đều đã chuẩn bị đầy đủ để khởi công xây móng. Chỉ chờ mỗi đầu tàu điều khiển là Takahashi Itsuki mà thôi.

Với thành tựu vượt trội được ca tụng là kiến trúc sư số một Nhật Bản, Takahashi đã tham gia vào hàng loạt dự án xây dựng khủng có tiếng trên Thế giới. Diệp Khiêm muốn mời ông về Gaurch một phần là để đảm bảo chất lượng tuyến đường sắt trải dài sáu tỉnh miền Bắc, phần còn lại là muốn nâng cao danh tiếng của Lục thị qua lần hợp tác mang tính quốc tế này. Phải biết nếu Hopefully hoàn thành thì đây chính là niềm kiêu hãnh của toàn bộ nước S. Một cột mốc quan trọng như thế nào có thể tính toán sơ xài.

…----------------…

Trên chiếc giường trải thảm nhung dệt bằng mảng lông cừu dịu êm mềm mại, Diệp Khiêm khép hờ đôi mắt ươn ướt lệ phong tình. Cậu choàng tay vòng qua cổ Cao Gia Minh kéo anh ghì sát xuống. Cánh môi mỏng đỏ hồng căng bóng chủ động dâng lên, quyện lấy bờ môi anh trằn trọc cọ xát. Thân thể hai người khít chặt không kẻ hở, quấn lấy nhau chìm vào trong luyến ái triền miên.

Cảm giác tê dại ấy, phiêu linh ấy dường như phá vỡ mọi sợi dây lí trí của con người vốn cấm dục thanh tao.

Vào khoảnh khắc đạt đến cao trào, Cao Gia Minh bàng hoàng tỉnh giấc, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hỗn loạn thở gấp. Da mặt cũng theo đó mà nóng lên bừng bừng. Anh ảo não đỡ trán, có chút chẳng biết làm sao với bản năng nguyên thủy đang trổi dậy trong mình.

Kể từ ngày nhìn thấy Hứa Ngụy hôn Diệp Khiêm, anh bắt đầu có những giấc mơ xuân kiều diễm. Lại dần dần không kiềm chế được mà nghĩ đến cậu nhiều hơn. Cũng tò mò lên mạng tìm xem một vài bộ phim về đề tài đồng tính.

Anh biết trạng thái bản thân như vậy là bất ổn, thế nhưng đã có những loại tâm tư ươm mầm từ nhiều năm về trước mãi đến tận bây giờ mới mạnh mẽ lan ra.

Anh thích cậu. Là thật lòng yêu thích muốn kề cận ở gần. Đó không phải là cảm giác quen thuộc phó mặc không mưu cầu chiếm dụng như đoạn tình được sắp đặt sẵn với Diệp Yên Nhiên. Đó là ngoại lệ, là ham muốn, là nguyện ý một đời.

Tiếc thay…hình như anh nhận ra quá muộn. Để tim cậu có cơ hội cho kẻ khác chen chân.

…----------------…

Vệ sinh sạch sẽ, tắm qua nước lạnh rồi mặc lên bộ âu phục chỉnh chu cất bước xuống lầu, Cao Gia Minh lãnh đạm ngồi vào bàn ăn. Đợi ba người còn lại buông nĩa mới nhàn nhạt cất tiếng.

“Ngày mai con sẽ dọn đến căn hộ riêng ở Lilac. Nơi đó gần công ty, cũng tiện hơn cho việc đi lại lưu trú.”

Diệp Yên Nhiên sững sờ, có chút mất mát mà đau đáu nhìn về phía nam nhân đối diện. Cô biết giờ đây cùng sống dưới một mái nhà, hít thở chung một bầu không khí khiến cho mối quan hệ giữa ba người càng thêm phần ngại ngùng khó xử. Thế nhưng, nếu không nhìn thấy anh, cô chẳng biết bản thân mình sẽ thành ra bộ dạng khổ sở bất kham gì.

“Một mình anh sống bên ngoài chẳng có ai chăm sóc, nếu đổ bệnh thì làm sao xoay sở, vẫn là về Cao gia sẽ tốt hơn.” Cô lí nhí nói, hoàn toàn không để tâm đến sắc mặt ngày một tối tăm lạnh lẽo của Cao Gia Kỳ.

“Anh ở đây không thích hợp.” Cao Gia Minh nói thẳng.

“Em với Gia Kỳ cần không gian riêng.”

“Nếu vậy thì để hai đứa nó dọn ra ngoài. Con là trưởng nam phải ở nhà chính.” Cao Vỹ Quang đanh mặt. Sự thiên vị bộc lộ rõ qua từng lời nói.

“Ba à, em dâu đang mang thai.” Anh trầm giọng, cương quyết.

“Để con chuyển đi là hợp lí nhất.”

Trước thái độ cứng rắn của anh, Cao Vỹ Quang cũng chỉ đành đồng ý. Còn Cao Gia Kỳ thì chua chát cúi đầu, cậu chẳng khác gì người vô hình trong mắt bọn họ. Thấp kém đến đáng thương.