Vọng

Chương 23: " Thất phu vô tội, hoài bích có tội."




Dưới ánh đèn hắt hiu mờ tối trong hành lang khoa sản bệnh viện Pacific, Cao Gia Kỳ trầm ngâm ngồi ở hàng ghế chờ. Ánh mắt thi thoảng lại xuyên qua ô cửa kính mà ngắm nhìn người con gái yếu nhược đang say giấc nằm ngủ trên giường.

Vẫn nhớ, khoảnh khắc đầu tiên cậu gặp gỡ Diệp Yên Nhiên là vào một lần cô đi theo Diệp Thế Thành và Cố Giai Tuệ đến Cao gia dự tiệc. Khi ấy, công chúa nhỏ của Diệp thị diện trên người bộ váy hai dây màu hồng phấn, trông chẳng khác gì thiên thần lộng lẫy kiêu sa. Cô cứ lẽo đẽo quấn lấy Cao Gia Minh mà ngọt ngào gọi “Anh ơi.” Thanh âm mềm mỏng nhẹ nhàng tưởng chừng như rót mật vào tai khiến cho kẻ vốn sống trong sự thờ ơ ghẻ lạnh như Cao Gia Kỳ phải nảy sinh lòng cưỡng cầu hèn mọn.

Cậu chưa từng được ai để ý đến, cũng chưa từng nhận được bất kỳ sự ái mộ hay kề cận nào từ những người xung quanh. Cao Gia Minh quá chói lọi, hào quang của anh làm lu mờ hết tất thảy những ưu điểm nhạt nhòa ít ỏi mà cậu cố gắng phơi bày.

Thế rồi năm tháng lặng lẽ trôi qua, số lần Diệp Yên Nhiên xuất hiện trong tầm mắt Cao Gia Kỳ ngày một nhiều và dày đặc. Cô thường xuyên đi bên cạnh Cao Gia Minh như Trái Đất vẫn thủy chung xoay quanh Mặt Trời. Loại tình cảm nồng nàn mãnh liệt đó càng làm cho tâm hồn cậu thêm phần tối tăm biến chất, đố kỵ ganh đua với chính anh trai ruột của mình. Cậu không cam tâm khi nhìn thấy anh có được tất cả, càng không nguyện lòng để vuột mất người con gái cậu yêu. Làm sao có thể bình thản mà gọi cô bằng một tiếng “chị dâu”? Làm sao đủ cao thượng để chấp nhận âm thầm đứng ở phía sau dõi theo hạnh phúc của bọn họ. Cậu chung quy chỉ là người trần mắt thịt, hỉ nộ ái ố còn đầy nên không ngại ngần giành giật đấu tranh. Mà ngẫm lại, nếu cậu không tranh cho đời mình thì ai thương cho thân cậu.

Vốn nghĩ chỉ cần vụng trộm chút ấp ôm, cho dù cả đời phải lén lút day dưa trong bóng tối, nhận lấy bốn từ vô sỉ đê hèn, Cao Gia Kỳ cũng bằng lòng gánh chịu. Có ngờ đâu cớ sự lại ra nông nỗi như ngày hôm nay. Chỉ vì bản tính bốc đồng lỗ mãng mà giờ đây chính tay cậu đã hủy hoại danh tiếng lẫn sự nghiệp của người cậu yêu.

Hiện tại Diệp Yên Nhiên đã mang thai, đó còn là giọt máu của cậu. Cậu rất vui nhưng rồi lại chẳng biết phải đối mặt với cô như thế nào. Cậu biết cô hận cậu. Cũng thừa biết bản thân chỉ là bụi cỏ dại ven đường, thân như vũng bùn nhơ thì làm sao tưới mát cho một đóa quỳnh lan nở rộ.

Phiền não thở dài, Cao Gia Kỳ gần như thức trắng đêm trầm mình trong cô quạnh. Cậu với Diệp Yên Nhiên chỉ cách nhau bức tường, ấy vậy mà lại có cảm giác như người thuộc về hai thế giới. Quá đỗi khác biệt và xa xôi.

Rạng sáng, Cố Giai Tuệ mang theo bình giữ nhiệt đựng đầy cháo tổ yến nóng hổi đến thăm con gái thì bắt gặp dáng vẻ tiều tụy hốc hác của Cao Gia Kỳ đang thẫn thờ ngồi bên ngoài phòng VIP.

Nhìn thấy bà, cậu lúng túng đứng dậy, vụn về tỏ ra lịch thiệp và lễ phép mà cúi đầu chào hỏi.

“Bác gái…”

Đáp lại thành ý đó, chỉ có cái liếc xéo đầy ghét bỏ, bĩu môi khinh miệt của vị quý bà tự cho là thượng đẳng.

Bị tạt thẳng một gáo nước lạnh, Cao Gia Kỳ không khỏi cảm thấy tủi nhục xấu hổ, cậu cứng đờ đứng ở đó, khó khăn câu lên môi nét cười gượng gạo sượng trân.

Chẳng biết làm gì khác hơn, cậu chỉ đành lủi thủi đi theo sau lưng bà để vào trong thăm bệnh.

“Cậu đến đây làm gì? Đến để xem tôi thảm hại như thế nào có đúng không?” Đôi mắt hạnh của Diệp Yên Nhiên ngấn nước, oán hận nhìn đăm đăm về phía Cao Gia Kỳ. Cất giọng chua ngoa.

“Tôi xin lỗi.” Cậu tha thiết: “Yên Nhiên, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với chị. Cầu xin chị hãy cho tôi một cơ hội bù đắp.”

Người ta nói “dưới gối nam nhi có dát vàng”, vậy mà Cao Gia Kỳ lại tình nguyện vứt hết sỉ diện để quỳ xuống. Chỉ mong đổi lấy được cái gật đầu chấp thuận của người thương.

Có ngờ đâu hành động chân thành kia càng khiến cho Diệp Yên Nhiên thêm phần xem thường mà buông lời chế giễu.



“Bù đắp?” Cô cười cợt: “Bây giờ ai nấy đều mắng tôi lăng loàn trắc nết, hôn lễ thì bị hủy còn sự nghiệp lâm vào cảnh đóng băng. Cậu bù đắp cho tôi kiểu gì đây?”

“Tôi sẽ cưới chị. Sẽ cho chị một cuộc sống mới. Xin chị tin tôi lần này.”

“Cao Gia Kỳ, cậu là trẻ con sao? Cậu chẳng ý thức được bản thân có bao nhiêu phân lượng à? Cậu có bằng tốt nghiệp loại xuất sắc ở Đại học Oxford không? Cậu có ngồi lên được chiếc ghế CEO của tập đoàn Horse không? Hay nói thẳng ra, cậu có chỗ nào so được với Gia Minh không?”

Bàn tay Cao Gia Kỳ siết chặt tới mức bật máu, mỗi một câu nói của Diệp Yên Nhiên chính là con dao nhọn đâm sâu vào tim cậu. Khiến nó vỡ vụn tan tành.

“Tôi không tài giỏi bằng anh ấy. Nhưng tình yêu tôi dành cho chị tuyệt đối chỉ có hơn chứ không hề thua kém.”

“Ha…” Diệp Yên Nhiên nhếch môi cười lạnh. Sau đó lại dùng vẻ mặt lãnh đạm thản nhiên mà tuyên bố:

“Tôi không muốn giữ lại thứ nghiệt chủng trong bụng mình. Tôi sẽ phá nó.”

Tầm mắt Cao Gia Kỳ thoáng cái tối sầm, hai tai như ù đi chẳng còn nhận biết được bất cứ loại âm thanh gì nữa.

“Chị nói sao?” Cậu khô khốc hỏi lại. Lòng thầm mong là bản thân đã nghe nhầm.

Thế nhưng lời khẳng định chắc nịch ngay sau đó của Diệp Yên Nhiên lại khiến cậu hoàn toàn sụp đổ.

“Tôi nói, tôi sẽ phá thai.”

“Đó là con của chị đấy?” Cao Gia Kỳ gắt gỏng chất vấn, gần như mất sạch bình tĩnh mà đứng dậy túm lấy cổ tay của Diệp Yên Nhiên ép cô đối diện với đôi mắt hằn đầy tơ máu.

“Buông ra.” Cô vùng vằng hằn học: “Tôi đã mất quá nhiều rồi, không thể để cái thai này làm vướng bận cuộc đời tôi thêm nữa.”

“Diệp Yên Nhiên! Tại sao chị cứ phải vọng tưởng những điều xa vời mà không chịu quay đầu nhìn lấy tôi một lần?” Cậu khổ sở thăm dò người trước mặt, giọng nói đã có phần lạc hẳn đi.

“Cùng tôi kết hôn, sống một cuộc đời bình đạm an yên không tốt sao?”

Chẳng có thanh âm nào đáp lại, Diệp Yên Nhiên chỉ ngang ngạnh mím chặt môi, chán ghét quay đầu sang chỗ khác.

Cao Gia Kỳ ngầm hiểu, cậu thất vọng buông tay, loạng choạng rời đi như một kẻ mất hồn mất vía.

“Con thực sự muốn phá bỏ đứa bé trong bụng sao?” Cố Giai Tuệ bước đến ngồi xuống cạnh mép giường, chần chừ một hồi lâu mới mở miệng hỏi ra điều làm lòng bà trăn trở.



Nói thế nào đi nữa thì đó cũng là cháu ngoại của bà. Cho dù muốn hay không thì cũng đã hình thành nên sinh mệnh. Làm sao có thể không chút xót thương mà tàn nhẫn xuống tay.

“Con không biết, bây giờ con rối lắm, chẳng còn suy tính gì được nữa.” Diệp Yên Nhiên sụt sùi nức nở. Cô không có tình cảm với Cao Gia Kỳ, cũng không muốn đem hạnh phúc và tương lai của mình ký thác lên một kẻ kém cỏi vô dụng như cậu. Trên hết là cô chẳng thể nào cam lòng từ bỏ một người tài hoa xuất chúng như Cao Gia Minh.

“Công chúa thì phải sánh đôi cùng hoàng tử, chứ mấy đời lại đi chọn một tên đánh giày.”

“Có điều này, mẹ nghĩ là nên nói thẳng để con nhìn nhận rõ vấn đề. Chuyện giữa con và Cao Gia Kỳ gian díu với nhau…người ở đất thủ đô này hầu như đều biết đến. Tin tức bị phát tán ra đã chẳng thể dùng quan hệ truyền thông để bịt kín được nữa rồi. Giờ đây chỉ còn mỗi cách phóng lao thì đành phải theo lao thôi.”

“Ý của mẹ…là muốn con đồng ý kết hôn cùng với Cao Gia Kỳ sao?” Diệp Yên Nhiên kích động giãy nảy.

“Cậu ta ở nhà họ Cao không hề có tiếng nói. Lại là một tên công tử bột chỉ biết ăn chơi. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Cậu ta không xứng.”

“Yên Nhiên!” Cố Giai Tuệ đanh mặt. “Mẹ biết là thiệt thòi cho con. Thế nhưng bây giờ muốn cứu vãn danh tiếng của Diệp thị thì chỉ còn có nước dùng đến hạ sách này thôi. Con muốn bỏ đứa bé… vậy mẹ hỏi con, con phá thai rồi thì Cao Gia Minh sẽ xem như không có chuyện gì mà cưới con sao? Hay tất cả những quan khách tham gia bữa tiệc rượu hôm đó đều quên đi đoạn clip nóng? Sự tình xảy ra đã chẳng thể vãn hồi, bây giờ chỉ có thể khắc phục được phần nào hay phần nấy thôi.”

Diệp Yên Nhiên lặng thinh ngồi tựa lưng lên thành giường bệnh, khuôn mặt ủ ê đẫm lệ trông hệt như một đóa hoa tàn đã kém sắc phai hương. Cô vô thức sờ xuống bụng dưới của chính mình. Nhắm mắt cảm nhận sự tồn tại của một sinh mệnh nhỏ bé đang dần dần thành hình trong đó.

…----------------…

Diệp Khiêm hài lòng nhìn khoản giao dịch vừa thực hiện xong trên màng hình tablets, thích thú xoay cây bút cảm ứng trên tay.

“10% cổ phần của Lion, cho vào túi thật dễ a!”

Cậu nhếch môi cười khẩy. Thật không biết khi người ông thượng tướng của cậu biết được thì sẽ có loại biểu tình đặc sắc gì. Có lẽ sẽ trực tiếp xĩu ngang rồi chuyển đến bệnh viện truyền nước biển luôn cũng nên.

Vốn là, thị giá cổ phiếu của Diệp thị trong mấy ngày nay vẫn luôn không ngừng biến động theo chiều hướng xấu, khiến cho một vài cổ đông nhỏ, yếu bóng vía đầu tư vào Lion cảm thấy đứng không vững chân nên quyết định bán ra. Vào thời điểm mấu chốt, Diệp Khiêm liền để Silas thay mặt mua vào. Cậu vẫn chưa muốn chơi bài ngửa, vậy nên mèo vờn chuột chẳng phải sẽ vui hơn sao?

“Cái hot search kia treo lên cũng được hơn một tuần rồi nhỉ? Nên đổi cái mới rồi.” Đôi mắt đào hoa đa tình thoáng lóe lên tia gian xảo khiến cho ba người đàn ông còn lại trong phòng phải đồng loạt lạnh sống lưng.

“Mày tính lôi đầu ai tiếp theo?” Lục Huy tò mò hỏi.

“Để xem…” Diệp Khiêm giả vờ bấm ngón tay, vuốt vuốt chòm râu không có thật mà phán một câu xanh rờn.

“Tam tai của Diệp Chí Viễn sắp tới rồi.”