Lúc Thiên Minh về đến nhà đã là 7 giờ tối. Là chú Tùng quản gia mở cửa cho anh.
“Vợ con đâu rồi chú?”
“Cô Liễu đang ở trong bếp. Hình như đang làm bánh gì đó. Với lại cô Liễu vẫn chưa ăn cơm, nói là chờ cậu về.”
Chú Tùng rất quý mến đôi vợ chồng trẻ này, vừa xinh đẹp lại tốt bụng, luôn đối đãi thâm tình với người ăn kẻ ở trong nhà.
Thiên Minh nghe nói Nhã Lam chưa ăn cơm thì bước vội vào nhà, đi thẳng một đường xuống bếp.
“Vợ à! Sao em còn chưa ăn cơm vậy?”
Nhã Lam vừa vặn tháo tạp dề ra thì nghe tiếng Thiên Minh. Cô xoay người lại đúng lúc Thiên Minh đi tới, anh cuối người ôm hôn cô một cái thật ngọt ngào khiến Nhã Lam ngượng chín mặt.
“Anh này hư quá, đây là bếp đó, lỡ có ai vào nhìn thấy thì sao?”
“Anh mặt kệ, đây là nhà của anh, anh muốn hôn vợ mình ở đâu thì chính là ở đó. Ai dám ý kiến gì chứ!” Thiên Minh bá đạo tuyên bố.
Vừa nói Thiên Minh vừa ôm lấy eo cô, một tay đỡ phía sau gáy, cắn mút những ngọt ngào của cô. Một ngày không gặp, anh nhớ vợ muốn chết. Vừa về lại nghe quản gia nói cô chưa ăn cơm, anh vừa giận vừa xót, quyết tâm phải trừng phạt cô một trận mới được.
Hôn đến khi Nhã Lam sắp không thở nổi anh mới không nguyện ý buông tha cho cô.
“Em dọn cơm, anh rửa tay rồi đi ra ngoài đi.” Nhã Lam e thẹn vừa nói vừa đẩy Thiên Minh ra khỏi bếp.
Thiên Minh biết vợ mình xấu hổ cũng không vạch trần cô, ngoan ngoãn đi rửa tay.
“Chiều em vậy, bây giờ ăn cơm trước, tối nay lại ăn em.”
Nhã Lam lườm yêu chồng một cái. Sao trong đầu anh suốt ngày chỉ có mấy chuyện này vậy.
Vì muốn có không gian riêng tư nên những người giúp việc Thiên Minh chỉ nhận bán thời gian, chỉ riêng chú Tùng và cô cháu gái mười bảy tuổi tên Hiền vì giá cảnh khó khăn, chú tuổi cũng đã cao nên Nhã Làm muốn Thiên Minh sắp xếp một phòng nhỏ cho hai ông cháu ở lại.
Sau khi ăn cơm xong, bé Hiền dọn chén đũa dơ xuống rửa, con Nhã Lam thì đi lấy bánh mình vừa mới làm xong ra cho Thiên Minh ăn thử. Hôm nay cô học làm món bánh hanacota vị việt quất, chua chua béo béo rất ngon, cô làm rất nhiều, cũng chia phần cho chú Tùng và bé Hiền ăn, hai ông cháu cảm ơn cô rối rít. Sau khi dọn dẹp thì cả hai cũng đi về phòng của mình, để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng trẻ.
“Sao hả anh, có ngon không?” Nhã Lam hồi hộp chờ đánh giá của chồng.
Thiên Minh ăn hết phần bánh cô đưa, giả bộ cẩn thận thưởng thức, sau đó đưa ra kết luận.
“Cũng ngon, nhưng anh thấy không ngon bằng một món.”
“Là món gì?” Nhã Lam tò mò hỏi Thiên Minh.
Thiên Minh phúc hắc đưa tay luồn ra phía sau bóp bóp mông cô, ám muội nói:" Là vợ anh."
Nói xong không để Nhã Lam phản ứng liền đứng dậy bế cô đi lên phòng, mặc cho cô đấm vào ngực anh thình thịch:" Anh xấu xa quá, em không chịu đâu."
Thiên Minh sau khi bế cô vào phòng thì dùng chân đóng sầm cửa lại, lập tức cuối xuống hôn vợ, xâm chiếm từng ngóc ngách trên cơ thể cô, bàn tay hư hỏng nhào nắn đôi gò bồng đảo ngồn ngộn đẫy đà, chiếc lưỡi chuyển qua trêu chọc nhũ hoa hồng phấn khiến Nhã Lam không nhịn được mà rên lên.
“Uhm…Ông xã…uhm…”
Tiếng rên của cô dù rất nhỏ nhưng cũng đủ kích thích Thiên Minh, anh nhanh gọn cởi váy cô ra, tay đưa xuông cởi chiếc quần tam giác vướng víu, sau đó dùng tay trêu chọc nơi u cốc đến khi Nhã Lam không chịu nổi uốn éo thân thể.
“Vợ à, em nhiều nước quá!”
“Uhm…ông xã, em chịu không nổi nữa…uhm…”
“Em nói muốn ông xã làm em…” Thiên Minh từng bước dụ dỗ bà xã, bạn đầu cô mắc cỡ chịu đựng nhưng với ngón tay điêu luyện của Thiên Minh, Nhã Lam chịu không nổi sự kích tình, cuối cùng ngại ngùng thở dốc.
“Ông xã, mau làm em đi, em muốn anh làm em…uhm…”
Chỉ chờ vợ yêu nói câu này, Thiên Minh lập tức tấn công như vũ bão. Một đêm nồng đậm ái tình cứ thế chầm chậm trôi qua. Cô là trân bão của anh, là lý tưởng của đời anh, Thiên Minh chỉ hận không thể đem cô khảm vào trong người mình để bảo vệ chở chế cho cô.
“Vợ à! Anh yêu em. Dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta vẫn sẽ không rời xa nhau em nhé!”
Ôm cô vợ bé bỏng đang ngủ say trong ngực mình, Thiên Minh nghĩ tới những bức ảnh mà lúc chiều Phí Thiên Kiều đưa cho anh, đó là những tấm hình của anh và cô ta vào cái đêm đó, lúc anh đang u sầu vì Nhã Lam từ chối mình nên đã đi bar uống rượu, uống rất nhiều đến nỗi đầu ốc choáng váng, sau đó va phải một cô gái, trong đầu anh lúc đó chỉ là hình bóng của Nhã Lam, đã cùng cô ta mây mưa trăng gió, không ngờ khi tỉnh lại thì người kia lại là Phí Thiên Kiều. Vàng hận hơn chính là cô ta lại tình kế anh, còn dám chụp hình lại nữa.
Trước đây lúc ở Mỹ đúng là anh có một chút tình cảm với Phí Thiên Kiều nhưng có một làn vô tình anh phát hiện cô ta sau lưng anh qua lại cùng một người khác thì ngọn lửa tình yêu vừa mới nhóm đã nhanh chóng biến thành sự khinh bỉ.
Cái anh hận nhất chính là sự phản bội và lừa dối. Nhưng chính anh lại là người làm điều đó với người con gái anh yêu.
“Anh xin lỗi vợ. Sau này nếu có một ngày em phát hiện ra sự thật, liệu em có còn yêu anh không?”
Thiên Minh hôn nhẹ lên trán cô thủ thỉ.
Trong đêm tối, một giọt nước mắt ai đó lặng lẽ rơi dù mi mắt nhắm nghiền.