Vòng Xoáy Tình Yêu

Chương 20




Thiên Minh bảo người chuẩn bị một chiếc xe hơi cũ, sau đó tự lái xe đến địa chỉ nhà bà Kim mà Ba anh ghi trên giấy.

Sau khi nhấn chuông một hồi thì có người ra mở cửa. Bà Kim đứng trong nhà quan sát, nhếch môi khinh thường, ăn mặc đúng chất phèn, nghĩ sao mà đòi lấy con gái bà ta vậy.

Thiên Minh vào nhà thấy bà Kim ngồi trên ghế thì cuối đầu chào:" Dạ con chào cô, con là Thiên Minh, đã lâu không gặp, cô vẫn em Thúy Liễu vẫn khoẻ ạ?"

"Ừ thì cũng có nhiều chuyện con à!" Bà Kim tỏ vẻ khó xử:" Thật ra bữa giờ cô có ý tránh né con và gia đình ở dưới là vì chuyện hôn sự của con và Thúy Liễu nhà cô."

Thiên Minh thấy bà Kim vừa gặp mặt đã đi thẳng vào vấn đề thì có hơi sững sốt:" Dạ thật ra hôm nay con đến đây cũng là vì chuyện này ạ! Hôn sự là người lớn hai nhà ước định đã lâu, nhưng con vào em Liễu cũng rất lâu rồi không gặp mặt, không biết em ấy....."

"Lúc trước nó đi tắm biển bị chết hụt, nên bây giờ đầu ốc có chút vấn đề con à!" Bà Kim rớt nước mắt dựng chuyện:" Chiếc vòng giá bảo mà ba mẹ con đua cho cô chú, từ lúc Thúy Liễu hiểu chuyện thì cô đều cho nó đeo bên người, như lời nhắc nhở về hôn ước giữa các con. Nhưng ai ngờ trận đuối nước ngày ấy đã cuốn mất chiếc vòng, điều này làm cho cô luôn áy náy đến giờ này, cũng không dám đối mặt với anh Khiêm và chị Thanh nữa."

"Có chuyện như vậy sao ạ?"

"Thật sự mà nói thì cô không đồng ý hôn ước này, con Liễu bây giờ tính tình như con nít, tâm trí không tỉnh táo, suốt ngày phá phách gây chuyện, nên cô không thể gả cho con được, cô không muốn con khó xử. Vì vậy cô hi vọng con hủy bỏ hôn ước này. Được không con?" Bà Kim nói mà như thật, ánh mắt đâu khổ đến tột cùng.

Thiên Minh bán tính bán nghi, nhưng vẫn lịch sự:" Cô à! Bây giờ em Liễu có ở nhà không, con muốn được gặp em ấy một lần được không ạ?

Đề nghị của Thiên Minh khiến bà Kim sửng sốt, hỏi gặng lại một lần nữa:" Con vẫn còn muốn gặp nó sao? con Thúy Liễu nó bị tâm thần đó?"

"Dạ đúng vậy."

Thiên Minh vẫn lễ phép là thế nhưng khi nhìn ánh mắt kia bà Kim có chút sợ hãi mà không biết tại sao, bà Kim nuốt một ngụm nước bọt:" Được, được rồi, con chờ một chút để cô kêu người gọi nó xuống."

Nói xong bà Kim xoay người nhìn lên phía cầu thang:" Cam ơi, dẫn cô Liễu xuống đây."

"Dạ bà chủ."

Khoảng năm phút sau thì Thúy Liễu được dắt xuống, bà Kim dìu cô ngồi vào ghế salon cạnh mình, đối diện với Thiên Minh.



'Thúy Liễu' chỉ nhìn anh một lần duy nhất sau đó cuối đầu ko nói chuyện, hai tay nắm chặt vào nhau, Thiên Minh cũng nhìn cô chằm chằm, đáy mắt khẽ động một chút sau đó hồi phục như cũ. Anh nhìn sơ qua là biết ngay cô gái này có điên hay không, chỉ số IQ 200 của anh đâu phải hư danh, muốn chơi với anh sao, để xem mấy người diễn được bao lâu.

"Chào em, anh là Thiên Minh."

Bà Kim giới thiệu:" Liễu à, đây là ảnh Thiên Minh, con của bác Khiêm mà mẹ thường hay kể với con đó, chào anh đi con."

'Thúy Liễu' ngẩng đầu lên nhìn Thiên Minh lần nữa rồi lại cuối xuống im lặng.

Bà Kim thở dài:" Xin lỗi Mình nha con, con gái cô nó suốt ngày cứ như vậy đó, con đừng chấp."

"Dạ không sao đâu cô. Hôm nay con đến là để hỏi thăm sức khỏe của gia đình mình, bây giờ con xin phép cô con về ạ!"

"Ừ! Về nói với cha mẹ con hủy hôn đi nha con, con cô nó như vậy, không cưới được đâu."

Thiên Minh khẽ nhíu mày, đứng dậy:" Chuyện này để nói sau ạ! Lâu lâu còn mới lên Sài Gòn, định đi mua chút quà về cho cha mẹ nhưng lại không rành ở đây cho lắm. Cô cho con đưa Thúy Liễu đi cùng con một lát được không ạ, có gì Liễu có thể hướng dẫn cho con."

Bà Kim do dự:" Chuyện này e là không tiện, tính nó tùy hứng, cô sợ gây phiền phức cho con."

"Không sao đâu cô, con không ngại đâu ạ. Đây là lần đầu gặp nhau, con cũng muốn đưa em đi chơi, ăn uống một chút."

Bà Kim toát mồ hôi hột, thằng nhãi này có ý đồ gì đây, chẳng lẽ nó nhìn ra được cái gì, không đúng, lý do của bà thuyết phục như vậy, nó phải tin và hủy hôn ngay mới đúng chứ.

"Cô đồng ý không ạ?" Nghe Thiên Minh hỏi lại thì bà ấp a ấp úng.

"Thôi được. Con chờ cô một lát, cô dẫn em Liễu đi sửa soạn một xíu rồi xuống nhé!"

Nói xong bà nắm tay 'Thúy Liễu' dắt lên lầu. Thiên Minh vẫn ngồi đó, yên lặng nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, môi mỏng nhếch lên.