Nhốt mình trong phòng làm việc một giờ đồng hồ, anh rất không tán thành với hành động của ba mình, thời đại nào rồi mà còn cái chuyện hôn với chả ước. Mặc dù anh không hề phản đối chuyện kết hôn nối dõi tông đường, nhưng vợ tương lai của anh tuyệt đối phải do anh chọn. Thiên Minh nghe tiếng gõ cửa của bà Thanh.
"Mẹ vào được không Minh?"
Anh ra mở cửa rồi xoay người đi vào ngồi gõ máy vi tính. Bà Thanh đi theo sau lưng, lẳng lặng ngồi xuống ghế, cẩn thận quan sát con trai, thấy sắc mặt của Thiên Minh đã hòa hoãn không ít mới mở miệng:" Con vẫn còn giận sao? Cái tính của ba con là vậy, lúc nào cũng cố chấp, cổ súy, cứ luôn chấp niệm với chuyện cũ. Mà má cũng lơ là, quên mất chuyện này, cứ nghĩ đó chỉ là cuộc nói chuyện vui lúc cao hứng giữa bạn bè, lúc sáng ba con ổng nhắc má cũng sững người đó chứ! Má cản mấy lần mà ổng nào có chịu nghe, haizzzz!"
Thiên Minh mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, nhàn nhạt trả lời bà Thanh:" Chuyện quá đã lâu chắc không ai còn nhớ, mà em Liễu bây giờ chắc có chồng rồi cũng nên."
"Lúc trước có lẽ là như thế nhưng bây giờ thì má không chắc."
"Ý má là sao?"
Bà Thanh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:" Vợ của chú Quang là một người tham lam, hàm hư vinh, ngày xưa bà ấy đồng ý lấy chú Quang là bởi vì nhà chú ấy giàu có, lúc trước nhà mình nghèo nên bả khinh thường, không thèm bước tới nhà mình dù nửa bước, bây giờ mà biết nhà mình bề thế như vầy, bả không chịu bỏ qua đâu."
Thiên Minh cuối cùng cũng dời mắt khỏi màn hình máy tính, quay sang nhìn bà Thanh:" Có chuyện này nữa hả má? Vậy bây giờ má tính thế nào?"
"Má cũng trằn trọc suy nghĩ nhiều, má với bà ta chơi chung từ nhỏ, bà ta là một người nham hiểm, vì tiền có thể phản bội mọi người bằng bất cứ giá nào, kể cả bạn."
"Bạn?"
"Bà ta bất chấp mọi thủ đoạn, má làm gì được chứ!" Bà Kim nói nửa chừng thì im lặng không nói tiếp.
Thiên Minh đoán ra có uẩn tình gì đó, đung dậy bước tới cạnh bà Thanh:" Cô Kim đã làm gì má?"
"Thôi không nói chuyện này nữa, tất cả đều đã qua rồi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là con phải tìm cách nào để ngăn cản ba con, cho dù cái cô Thúy Liễu đó chưa có chồng thì cũng không được cưới, mẹ nào con nấy, cô ta chắc chắn thừa hưởng cái bản tính không ra gì của mẹ mình, một khi cô ta mà bước vào giá đinh mình thì không biết sẽ khủng khiếp đến mức độ nào, mẹ nghĩ cũng không *** nghĩ đến." Bà Thanh đang chơi đòn tâm lý với con trai mình, những thật ra bà nói cũng không sao, Thúy Liễu đúng là được di truyền gen trội 100% của mẹ mình rồi.
Thiên Minh khoanh tay đứng dựa vào tường, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên dáng vẻ mệt mỏi, công việc ở công ty có bận rộn thế nào cũng không khiến anh áp lực như lúc này:" Mẹ để con suy nghĩ đã. Thôi mẹ về nghỉ ngơi đi, con tới công tỷ một chuyến."
"Ơ, trời đã tối rồi, con còn tới công ty làm gì?"
"Con muốn yên tĩnh một chút!" Anh nói rồi dứt khoát xách áo khoác ra ngoài, bỏ lại bà mẹ già của mình ngồi ngây ngốc trong phòng.
Bà Thanh lắc đầu rồi đung dậy đi về phòng mình, giờ cũng chỉ có thể hi vọng Thiên Minh kiên quyết từ chối mối hôn sự này, con chuyện của Thu Phương thì để từ từ nói sau vậy.
Dưới cổng biệt thự, một chiếc Bentley màu đen phiên bản giới hạn lao nhanh ra đường, mất hút trong màn đêm.