Vòng Vây Máu: Cưỡng Cầu Yêu Thương

Chương 65: Chỉ sủng mình anh (end)




Đổi máu và nước mắt, Tiêu Kì Nhiên đã có được một đứa con do chính mình sinh ra. Khoảnh khắc ngắm nhìn bé con ti sữa, cô không thể giấu đi nụ cười hạnh phúc trên môi.

Nơi đôi mắt, chứa chan tình cảm nồng nàn yêu thương. Trong khi hai mẹ con cô hết sức gần gũi bên nhau, thì ở một vị trí cách đó không xa, đang có một ánh mắt ấm ức nhìn qua.

Chuyện là, có một người đàn ông cuồng vợ, nhưng từ sau khi có thêm một tiểu bảo bối xuất hiện, thì Hắc Nhật Đông anh chính thức mất vợ. Mà tình trạng này, kéo dài đến nay cũng tròn một tháng.

Vợ của anh, Tiêu Kì Nhiên đã không còn đặt anh là người duy nhất trong mắt lẫn con tim. Thay vào đó, cái tên Hắc Vân Tranh hiển nhiên chiếm đoạt vị trí số một ấy.

Đó, thằng bé đang ung dung chiếm tiện nghi bầu sữa mát ngọt, mà lẽ ra chỉ thuộc về riêng anh mới đúng.

Cũng thật lo lắng, vì không biết sau khi thằng bé dùng xong, có bị hư hỏng gì không?

Càng nghĩ, Hắc Nhật Đông càng ấm ức. Anh quyết định đưa ra đề nghị:

“Nhiên Nhiên, anh nghĩ chúng ta nên để con học cách tự lập từ bé.”

Sau khi nghe xong lời đề nghị, lẫn cách gọi bằng tên của người đàn ông đưa ra, Tiêu Kì Nhiên liền biết ngay tâm trạng anh ta đang không được tốt.

Bởi vì, từ khi cưới đã chẳng mấy khi anh gọi cô là “Nhiên Nhiên” cả, mà chỉ gọi bằng “vợ, em”, trừ những lúc anh bất mãn chuyện gì đó.

Và chuyện gì, thì cũng biết rồi. Nhưng cô vẫn cố tình tỏ ra ngây thơ:

“Ý anh là để tiểu Tranh ngủ riêng à?”

“Riêng giường thôi, chứ chưa đến lúc phải riêng phòng.” Hắc Nhật Đông hơi cười.

“Cho em lý do đi!” Sắc mặt Tiêu Kì Nhiên đã đanh lại, khiến đối phương hơi rén.

“Lý do, thì là có thằng bé trên giường, chả có đêm nào em ôm anh như trước hết. Anh thấy lạc lõng, dẫn đến mất ngủ, trong khu nó được em ôm, suốt đêm sung sướng ngủ khì ra đó.”

“Thằng bé cũng là con anh mà.” Cô đáp trả tỉnh bơ.

Tiểu Tranh vừa ti no, nên lại được cô bế lên để tiến hành vỗ ợ hơi. Hình ảnh thân mật đó, càng khiến Hắc Nhật Đông ấm ức tới mức sắp phát điên lên.

Sao cô không hiểu cho anh chứ? Cả tháng nay rồi, anh không được ôm cô quá năm phút nữa, anh cứ phải dồn nén dồn nén đến sắp bùng nổ, mà cô chẳng mảy may để ý tới tẹo nào.

Trái tim anh, thật sự vỡ tan rồi…

[…]

Tối đến, là bữa tiệc mừng Hắc Vân Tranh vừa tròn một tháng tuổi. Vì là tiệc gia đình, nên chỉ quanh quẩn có mấy người, như: Hắc Nhật Hỏa, Trần Linh, Bích Ngọc (vợ của Hắc Nhật Mộc), cả Ngô Đình, Diêu Mạt Li, Tân Tử và Điệp Cẩn Giao cũng được mời lên chung vui.

Trong bữa tiệc, Hắc Nhật Đông nhân cơ hội có đầy đủ mọi người, anh cứ liên tục than vãn về vấn đề mất vợ từ sau khi có con.



Nhưng với hai người chưa có vợ như Ngô Đình và Tân Tử, họ căn bản không thể thấu hiểu được cảm giác của anh, nên không biết chia sẻ thế nào.

Tuy chưa có vợ, cũng chưa chính thức công khai có bạn gái hay chưa, nhưng Hắc Nhật Đông lại nhận ra trong ánh mắt hai nam nhân trẻ tuổi này, đang lưu giữ một bóng hình thiếu nữ.

Bởi, từ khi bắt đầu nhập tiệc, Tân Tử luôn thể hiện sự quan tâm đặc biệt dành cho Điệp Cẩn Giao, mà cô ấy cũng tự nhiên đón nhận, dường như tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Còn Ngô Đình, ánh mắt của kẻ si tình đã va vào Diêu Mạt Li ngay từ lần đầu gặp gỡ. Có điều, anh không tốt vận được như Tân Tử. Diêu Mạt Li đối với Ngô Đình, chỉ có lạnh lùng, tránh né.

Thôi thì xem duyên phận đẩy đưa thế nào, nếu có duyên có nợ, ắt sẽ trọn đời bên nhau.

Lúc này, có một phần quà được người làm mang tới, đưa cho Tiêu Kì Nhiên.

“Thiếu phu nhân, có người gửi quà tặng tiểu thiếu gia ạ!”

Sự xuất hiện của hộp quà không tên, khiến bầu không khí chợt chùng xuống. Hắc Nhật Đông còn cau mày, biểu thị trạng thái không an tâm.

“Để anh mở cho!”

Nói xong, anh đích thân mở hộp quà. Bên trong là chiếc lắc tay cho bé kèm một lá thư, anh đưa thư cho Tiêu Kì Nhiên đọc.

"Xin lỗi vì tất cả những điều đã từng gây ra.

Chúc bảo bảo mau ăn chóng lớn, một đời an nhiên! Lưu Diệp, thành tâm gửi tặng!"

“Là quà của Lưu Diệp!” Tiêu Kì Nhiên nhìn mọi người, nhẹ nhàng thông báo.

“Có lẽ đây là quà xin lỗi, cũng là tấm lòng cô ta dành cho tiểu Tranh, trước khi ra đầu thú vào hôm qua, sau hơn ba năm lẩn trốn.” Hắc Nhật Đông bình thản tiếp lời.

“Mẹ cũng có cái này, muốn tặng lại cho con.”

Bấy giờ, bà Trần Linh cũng bất ngờ mang ra một hộp nữ trang. Tự tay mở nắp và lấy chiếc vòng ngọc tinh xảo bên trong ra, bà nhìn Tiêu Kì Nhiên, rồi nói tiếp:

“Mẹ từng tự nhủ, sẽ chỉ trao chiếc vòng này cho con dâu của mình. Trải qua bao sóng gió, thời gian giúp mẹ cảm thấy bản thân mình đã quá sai khi từng cay nghiệt với con. Để bày tỏ tấm lòng và tình cảm, nay mẹ tặng kỷ vật này lại cho con. Hy vọng, con có thể bỏ qua mọi lỗi lầm của mẹ…”

Có câu, đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại. Huống chi, dù bà Linh có từng đối xử với Tiêu Kì Nhiên tệ như thế nào, thì cô vẫn không hề hờn trách.

Trong mắt cô, mẹ chồng cũng như mẹ ruột.

“Con yêu mẹ!”

Tiêu Kì Nhiên gửi đi nụ cười và một lời tình cảm. Chỉ vậy, cũng đủ gạt bỏ mọi hiềm khích giữa mẹ chồng và nàng dâu.

[…]

Tiệc chưa tàn, Tiêu Kì Nhiên đã lên phòng dỗ tiểu Tranh ngủ.



Hắc Nhật Đông, thì đợi tiệc tàn, khách tan, mới lên phòng. Tối nay, không biết vì nguyên nhân gì, mà anh lại uống khá nhiều rượu, tuy không say, nhưng vẫn có mùi.

Từ khi vào phòng, anh không nói không rằng, chỉ im lặng đi tắm. Tắm xong, tiếp tục tự giác xách gối, chuẩn bị đi đâu đó, thì nghe cô hỏi:

“Chồng đi đâu?”

“Người toàn rượu, nên chồng qua sofa ngủ.” Anh buồn bã trả lời, giọng điệu có pha chút hờn dỗi.

“Tắt đèn, rồi lên giường với vợ.” Tiêu Kì Nhiên thẳng thắn đưa ra yêu cầu.

Nhưng lần đầu tiên anh ta vì cái tôi của bản thân, mà cương quyết làm theo ý mình. Dứt khoát tiến về sofa, đặt lưng nằm xuống.

Thấy “trâu” không nghe lời, nên “cọc” đành chủ động tìm “trâu”.

Cô đi tắt bớt đèn, sau đó không về giường, mà qua sofa, trực tiếp chen chút vào chiếc ghế chật hẹp ấy, tới khi nào được nằm trong lòng anh mới thôi.

“Sao không lên giường với con trai em đi?” Giọng điệu giận dỗi từ người đàn ông rõ ràng vang lên.

“Thôi! Quyết định dành riêng đêm nay cho anh.” Cô cười tinh nghịch, đồng thời dang tay dang chân quấn lấy cơ thể người bên cạnh.

“Không sợ ám mùi rượu từ anh à?”

“Vợ sợ có người giận với buồn nhiều hơn.”

Nói xong, Tiêu Kì Nhiên liền lồm cồm ngồi dậy. Hai tay trấn lên ngực cực săn chắc của người đàn ông, vươn mặt đối diện mặt anh, rồi dùng ánh mắt gợi tình bắt đầu câu dẫn.

“Cùng vợ sinh thêm đứa nữa nhá?”

Ai kia được dỗ dành, còn được bật sẵn đèn xanh, nên trên mặt lập tức vui vẻ, khuôn miệng hiện rõ nụ cười hào hứng.

“Thịt” vợ thì được, chứ sinh thêm đứa nữa, thì khỏi đi. Một mình thằng ranh con Hắc Vân Tranh đã đủ khiến anh điên đầu lắm rồi."

Đúng vậy, một thằng con trai thôi, mà anh đã bị vợ cho ăn bơ dài tập. Sinh thêm đứa nữa, chắc anh phải nằm sofa dài kiếp.

Thâm tình nhìn cô, Hắc Nhật Đông lại nói:

“Anh không muốn thất sủng!”

“Không đâu! Nhiên Nhiên chỉ sủng mình anh!”

Đúng vậy, cả đời này, tương lai sau đó, Tiêu Kì Nhiên chỉ sủng duy nhất một người…

…----------------END----------------…