“Đông Đông, anh ăn thử món này đi, xem có vừa miệng không? Nếu không ngon, thì cho em góp ý, để lần sau còn chỉnh sửa.”
“Cả món mày, món này, rồi món này nữa. Tất cả, đều do một tay em làm hết đó. Anh ăn xong, nhớ cho em ý kiến chân thật nhất, không được vì để em vui, mà nói dối, biết chưa?”
Thật không thể tưởng tưởng ra được, tâm trạng của Tiêu Kì Nhiên hiện tại đang hào hứng tới mức nào. Vì đây là lần đầu tiên trong suốt mười ba năm chung sống, riêng ba năm hôn nhân, cô đích thân vào bếp nấu được một bữa cơm tươm tất cho chồng mình.
Hắc Nhật Đông vừa cầm đũa, trong chén đã đầy ắp thức ăn. Mỗi món một ít và bên cạnh là cặp mắt mong chờ nhận kết quả từ vợ mình.
Đột nhiên, anh cảm thấy áp lực vô biên. Lúc này, còn căng hơn cả lúc đi ký hợp đồng trăm tỷ, bởi chỉ cần nói sai một chữ thôi, cũng khiến “đối tác” của mình buồn lòng, thất vọng.
“Chồng ăn đi, trong thức ăn không có độc đâu.” Thấy anh cứ mãi chần chừ, cô lại hối thúc.
Và thế là Hắc Nhật Đông nặng nề ăn một miếng đầu tiên, nhưng lần này cảm giác và mùi vị hoàn toàn khác hẳn những lần trước.
Không mặn, không ngọt, không sống, cũng chẳng quá chín, mà tất cả đều hài hòa trong một hương vị đặc trưng của món ăn. Điều đó chứng tỏ, Tiêu Kì Nhiên đã thành công.
“Ngon lắm! Rất vừa miệng, anh thích món này.” Vừa nói, anh vừa gắp thêm vài miếng bỏ vào miệng.
Nhìn nét mặt vô cùng thưởng thức của người đàn ông, Tiêu Kì Nhiên vẫn ngờ vực dò hỏi:
“Có thật là ngon không đó?”
“Thật mà, em không tin thì nếm thử đi. Chứ lúc nấu, em không nêm nếm trước khi tắt bếp sao?”
Cô nàng thản nhiên lắc đầu, còn nhe răng cười, rồi mới nói:
“Em sợ thức ăn chưa chín, nên đâu có dám nêm.”
Lý luận rất thuyết phục. Sợ thức ăn còn sống nên không dám nêm, thế mà vẫn biết khi nào nên tắt bếp, là quá giỏi.
Hắc Nhật Đông đang rất tán thưởng vợ mình.
Hiểu ý anh, nên cô liền khẽ khàng nói thêm:
“Thật ra, món đó là dì Quế thử hộ em. Tuy em chưa thuần thục khẩu vị của anh, nhưng em sẽ cố gắng nhiều hơn, để sau này ngày nào cũng tự tay làm cơm cho anh.”
Nhìn nét mặt hân hoan, rồi chợt thất vọng của cô gái, anh liền bỏ đũa xuống, để nhanh chóng nắm tay, ôn nhu dỗ dành cô.
“Không sao! Em biết anh không quan tâm mấy chuyện này mà, vợ anh chỉ cần yêu anh là được rồi, những thứ khác cứ để anh lo. Nhưng nếu làm những việc này giúp em thoải mái hơn, thì cứ tiếp tục đi. Anh hứa, từ giờ ngày nào cũng về sớm phụ em, sẵn sàng ăn hết những món em nấu.”
Còn gì hạnh phúc bằng khi có được người chồng tâm lý, luôn yêu thương và thấu hiểu mình thế này chứ.
Tiêu Kì Nhiên nghe thôi, mà đã xúc động tới rưng rưng nước mắt. Nhưng cô vẫn cười, rồi nói:
“Lỡ em nấu nhiều quá, anh ăn hết, rồi tăng cân thì sao? Bình thường em thấy anh chăm chỉ tập luyện lắm, sao em nỡ phá vỡ mọi nổ lực gìn giữ thể hình của anh cơ chứ.”
“Chỉ cần là em, tất cả các quy tắc hay thói quen, đều có thể ngoại lệ. Đó là tự anh cam tâm chấp nhận, ok chưa?” Hắc Nhật Đông cười hiền, tay còn véo cằm cô một cái.
“Em sẽ không khiến anh phải phá vỡ quy tắc vì em. Ok, ăn cơm tiếp thôi! Nhiên Nhiên ăn cái này, cái này nữa, không cho anh ăn.” Tiêu Kì Nhiên giở trò phụng phịu.
Thế là người bên cạnh chỉ biết trưng ra nụ cười ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều và tiếp tục dùng bữa tối hạnh phúc nhất từ trước tới nay.
[…]
Cả hai trở về phòng ngủ lúc 9 giờ, bởi vì đó là quy tắc sinh hoạt chung mỗi ngày. Sau khi tâm sự một chút như thói quen, thì hai vợ chồng đều lần lượt đi ngủ.
Đến lúc Hắc Nhật Đông ngủ say, Tiêu Kì Nhiên lại tỉnh dậy, vì cảm thấy bụng dưới vẫn cứ đau với mức độ tăng dần.
Cô cũng không lấy gì làm lạ, bởi những lần trước khi tới kỳ sinh lý cũng đều đau như vậy và mỗi lần tới ngày, Hắc Nhật Đông đều chủ động dành riêng một ngày nghỉ để ở nhà chăm sóc cho cô.
Anh sẽ nấu nước đường đỏ, sẽ làm món ăn cô thích, sẽ tự tay chườm nước ấm cho cô giảm đau, chủ động xoa bóp thắt lưng để cô dễ chịu hơn.
Trong điện thoại, anh luôn đánh dấu ngày “dâu” của cô, để mỗi tháng không bị quên và chuẩn bị sẵn băng vệ sinh trong toilet, túi xách, đề phòng cô quên.
Tóm lại, như bao người ngoài kia vẫn hay nói, cô phải có phúc lắm mới lấy được Hắc Nhật Đông làm chồng. Người đàn ông của cô là chồng Quốc dân, là mẫu hình lý tưởng trong mắt phụ nữ.
Ngoài việc hạnh phúc khi sở hữu những điều đó, đôi khi cô còn cảm thấy áp lực.
Chồng cô sắp 34 tuổi rồi, hằng ngày anh đều rất bận rộn, công việc nhiều lúc đã khiến anh căng thẳng, thế mà về tới nhà luôn luôn lúc nào cũng dịu dàng, ôn nhu với cô, sẵn sàng chăm sóc và chiều chuộng cô mọi thời điểm. Đã vậy, điều anh mong chờ nhất là có một đứa con, nhưng đến giờ cô vẫn chưa thực hiện được.
Cô đã quen với sự yêu chiều đó và vô tình quên mất cách cho đi khi được nhận lại. Thế nên, từ giờ Tiêu Kì Nhiên đã quyết tâm mạnh mẽ nhiều hơn nữa, để chồng mình bớt lo lắng, tất bật vì gia đình lẫn công việc.
Và việc điển hình đầu tiên cô làm, là chịu đựng cơn đau không hề ổn một chút nào đang truyền tới từ bụng dưới. Cô cũng quên mất rằng, hôm nay căn bản vẫn chưa tới chu kỳ sinh lý trong tháng.
[…]
Sáng hôm sau, Hắc Nhật Đông lại được một phen hoang mang, khi vừa ngủ dậy đã không thấy vợ mình đâu.
Phải tới lúc tìm xuống phòng bếp mới biết Tiêu Kì Nhiên đang chuẩn bị bữa sáng. Nhìn dáng vẻ đảm đang của cô lúc này, bỗng nhiên Hắc Nhật Đông bị say mê không lối thoát.
Vì bảo bối quá cuốn hút, nên anh không thể nào không tiến tới thể hiện yêu thương bằng một cái ôm từ phía sau.
“Bảo bối làm anh bất ngờ quá! Tối qua là cơm tối, sáng nay là điểm tâm. Vợ thấy vui khi làm những việc này à?” Hơi thở nam tính phả vào cổ, vòng tay ấm áp của anh là thứ đang giúp cô gái hạnh phúc vô biên.
“Em vui, khi thấy chồng được ăn thức ăn em nấu.” Đáp xong, cô còn liền chủ động quay lại, choàng tay qua cổ anh, rồi nói:
“Anh qua ghế ngồi đi, em mang thức ăn qua, rồi vợ chồng mình cùng ăn!”
“Được!” Hắc Nhật Đông vui vẻ trả lời, nhưng chợt khựng lại khi nhận ra một điểm lạ trên khuôn mặt cô vào sáng nay.
“Em trang điểm à?”
Bắt gặp ánh mắt sắc bén của người đàn ông, Tiêu Kì Nhiên liền vội vàng tránh né, còn cười gượng, rồi trả lời qua loa, bảo rằng:
“Thì đằng nào cũng phải đi làm, nên em makeup sẵn cho tiện.”