"Tới lượt em rồi!"
Nghe xong bốn từ ấy, Tiêu Kì Nhiên liền hoang mang ra mặt. Cô ngây ngốc vươn mặt lên nhìn anh và hồn nhiên hỏi:
"Em phải làm gì?"
"Thằng bé" của anh cũng muốn được em khám phá." Hắc Nhật Đông bình thản đáp.
Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên lập tức trợn tròn đôi mắt long lanh, trong đầu nảy ra bảy bảy bốn chín hình ảnh đen tối, phút chốc tác động đến đôi gò má khiến nó ửng hồng.
Cô không thể không ngập ngừng, dò hỏi:
"Ý anh...là như nào? Em...em không hiểu..."
Khuôn miệng giảo hoạt của người đàn ông liền nhoẻn cười tà mị. Anh vừa nghịch tóc cô, vừa khẽ khàng dụ dỗ:
"Em chỉ cần tưởng tượng như đang thưởng thức một que kem mát lạnh, dùng lưỡi liếm láp vị ngọt ở nơi đó, dùng tay nâng niu hai viên ngọc phía dưới. Đầu lưỡi càng linh hoạt, cảm giác em mang đến cho anh sẽ càng tuyệt."
Tiêu Kì Nhiên chầm chậm lắng nghe và cô đã hiểu, nhưng vẫn còn e thẹn vì ngại.
Đưa đôi mắt ngại ngùng nhìn xuống chiếc "cột cờ" đang dựng đứng sừng sững kia, ước tính sơ sơ độ to và dài thôi đã cảm thấy hồi hộp.
Nhìn xuống dưới, rồi cô lại nhìn lên anh, vẫn còn đắn đo thăm hỏi:
"Chỉ cần làm như anh nói, thì anh sẽ rất thích hả?"
"Ừm! Thích nhất, trừ việc thích em!" Hắc Nhật Đông lần đầu dẻo miệng nói lời nịnh nọt.
Mà một thiếu nữ trong sáng, đơn thuần như Tiêu Kì Nhiên càng không thể nào tránh khỏi những lời nói đường mật này của anh ta.
"Anh vừa nói thích em hả?" Đôi mắt cô sáng lên, hứng khởi hỏi.
Nghe xong, Hắc Nhật Đông lại cười. Anh xoa đầu cô, rồi nói:
"Không thích, thì sao cùng em làm chuyện này chứ! Đồ ngốc!"
Định xong chuyện mới nói, nhưng xem ra để đạt được mục đích, thì Hắc Nhật Đông đã phải thay đổi chiến lược.
Giờ là anh chăm chú quan sát từng biểu cảm trên mặt cô gái. Thực tình mà nói, đang ham muốn cao trào, nhưng phải gặp cảnh chờ đợi thế này, anh chỉ muốn đập đầu vào tường cho hả bớt cơn rạo rực trong lòng thôi.
Sau bao giây phút đợi chờ, cuối cùng Tiêu Kì Nhiên cũng có động thái, là lại vươn mặt lên nhìn anh.
"Thế, nếu em làm theo yêu cầu vừa rồi của anh, thì anh có thích em nhiều hơn? Hoặc em không đáp ứng nhu cầu cho anh, thì anh có thay lòng đổi dạ không?"
Khá khen cho màn đặt câu hỏi của cô gái, vì thật biết cách hỏi khó người khác. Nhưng với Hắc Nhật Đông, thì anh vẫn thoải mái trả lời:
"Đáp ứng hay không là tự bản thân em quyết định. Nhưng, chỉ những người thật sự yêu thương nhau, họ mới luôn muốn gửi trao những gì đặc biệt và hạnh phúc nhất cho bạn đời của mình. Tất nhiên, tình d.ụ.c không thể đặt hàng đầu, nhưng nó là thứ để duy trì ngọn lửa của tình yêu. Anh không yêu vì tình d.ụ.c, nhưng không có nghĩa anh không cần có nó, bởi vì đó là sinh lý của con người và anh nghĩ, em cũng cần điều đó."
"Tóm lại, em chỉ muốn biết tại sao anh yêu em thôi." Tiêu Kì Nhiên nhanh chóng phản ứng, thái độ còn có chút đanh thép, dường như đang bất an vì điều gì đó.
Cô như thế cũng phải thôi, thiếu nữ mới lớn lên khó tránh khỏi những suy nghĩ nhạy cảm. Bởi vì từ khi yêu nhau, người đàn ông ấy đều thực hiện hoặc đòi hỏi ở cô về vấn đề chăn gối.
"Yêu em, bởi vì em là chính em, không vì bất kì điều gì khác." Hắc Nhật Đông kiên định trả lời.
Vừa nói hết câu, anh cũng định bước xuống giường, nhưng Tiêu Kì Nhiên đã kịp thời ngăn cản.
"Anh định đi đâu?"
"Em không thích, anh cũng không ép. Mặc quần áo vào, rồi về phòng nghỉ ngơi đi." Và người đàn ông đã có trạng thái hờn dỗi.
Đó là kế điệu hổ ly sơn, nhưng tiếc rằng cô gái sẽ lại sập bẫy.
"Em bảo không thích khi nào?" Tiêu Kì Nhiên có màn "quay xe" cực gắt. Vừa dứt tiếng, liền dốc hết sức lực quật ngã người đàn ông xuống giường.
Cô hiên ngang ngồi lên người anh ta, mặc cho thân thể hiện vẫn đang trần như nhộng. Thành công nằm kèo trên xong, không nói không rằng, liền chủ động cúi xuống hôn lên môi anh một cái.
Nụ hôn chỉ thoáng qua chừng vài phút, để cả hai lấy lại cảm xúc. Trong khi đó, bàn tay của cô gái đang mạnh dạn sờ nắn vào vật thể nam tính, giúp nó lấy lại khí tức hừng hực lúc ban đầu.
Khi tâm lý đã chuẩn bị ổn thỏa, Tiêu Kì Nhiên vội kết thúc nụ hôn, để bắt nhịp "thổi kèn". Ban đầu, cô có cảm giác buồn nôn một tí vì không quen, nhưng sau vài giây cố gắng thích ứng, thì cô đã khiến bạn tình của mình chìm vào tầng cảm xúc thăng hoa.
Gương mặt điển trai, tuyệt nhiên không thể giấu đi biểu cảm hưng phấn. Vì cô gái của anh quá giỏi, vừa hướng dẫn sơ qua đã biết cách thực hành thành thạo.
Chắc cô đang tưởng tượng c.ô.n t.h.i.t của anh là que kem thật, nên mới liếm láp không ngừng nghỉ như thế. Nhưng cô đâu biết rằng, chính bản thân mình đang giúp anh đạt tới đỉnh cao của khoái cảm, giúp anh tẩy sạch sự thuần túy trong suốt ba mươi năm qua.
Cuối cùng thì, "thằng nhỏ" của anh cũng được tắm bằng nước bọt của phụ nữ. Giây phút này, thật sự tuyệt vời.
"Ngậm nó đi, sâu hơn một chút nào!"
Miệng anh nói, tay anh tìm tới đôi gò bồng của cô gái, mà vân vê xuôi theo dòng xúc cảm.
Sắp rồi, anh sắp không chịu nổi nữa...
Chỉ thêm vài phút sau, Hắc Nhật Đông liền thay đổi tình thế. Mang cô nằm trở xuống giường, còn anh ở bên trên vào tư thế sẵn sàng lâm trận.