"Đông Đông..." Lần thứ hai, Tiêu Kì Nhiên nũng nịu gọi tên người thương trong cơn say khước.
Thậm chí, cô nàng còn đang ở thế tấn công, nghiễm nhiên choàng hai tay qua cổ người đàn ông, rồi âu yếm ôm lấy.
Trước mặt Hắc Nhật Đông, là khuôn mặt mỹ miều có hai chiếc gò má ửng hồng, đôi môi mềm mại gợi tình và một cặp mắt long lanh như ánh sao sáng có chút mông lung vì men say.
"Đông Đông, chú nói tuần sau chú kết hôn với cái cô tiểu thư Lưu Diệp kia, đúng không?"
"Phải, thì sao?" Hắc Nhật Đông tuyệt nhiên lạnh nhạt, đồng thời còn quay mặt nhìn sang hướng khác.
Điều đó khiến Tiêu Kì Nhiên lập tức cảm thấy không hài lòng. Cô ngang ngược đưa tay áp lên hai bên mặt người đàn ông, cưỡng ép phải quay qua đối diện với mình mới chịu.
"Anh nói, anh sẽ cưới em mà? Sao bây giờ đòi cưới người khác, ai cho phép anh cưới cô ta, hả?"
"Dễ hiểu thôi, bởi vì cô ta yêu tôi, còn em thì không." Hắc Nhật Đông vẫn kiên định với sự lạnh lùng của mình.
"Ai nói em không yêu anh?" Tiêu Kì Nhiên bất ngờ hô lớn, còn trừng to mắt lên để mà nhìn.
Người đàn ông lúc đó khá bất ngờ, nhưng anh vẫn không thay đổi thái độ. Thậm chí, còn dứt khoát đẩy cô gái ra xa cơ thể mình.
"Em say rồi, mau về phòng đi."
"Em không có say. Tiêu Kì Nhiên em, đang vô cùng tỉnh táo. Những gì em đã và sắp nói ra, mỗi một câu một chữ đều chân thật sâu tận trong đáy lòng, chú phải tin em."
"Ừ thì không say, nhưng đang xưng hô loạn xạ đấy." Hắc Nhật Đông đáp trả nhanh chóng, một pha vả mặt làm cô nàng thoáng đần mặt ra.
Đến khi hiểu, liền tinh nghịch trả lời:
"Gọi anh bằng chú, vì anh lớn em 12 tuổi. Nhưng lỡ yêu chú rồi, nên lớn hơn bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Chú...à không, anh hiểu chưa?"
Để con gái uống say là sai lầm lớn nhất của một thằng đàn ông. Vừa phải nghe cô ăn nói lung tung, vừa phải chịu đựng những tác động vào người, quả thực mệt mỏi tột cùng.
"Tôi chỉ tin lời người nói lúc tỉnh táo, còn khi say nói gì cũng bằng không. Cho nên, em mau về phòng của mình đi."
Tiêu Kì Nhiên cau mày, sâu trong ánh mắt đã tồn tại sự cáu kỉnh, không vui. Cô xoáy sâu tầm nhìn vào anh, sau đó chỉ một giây liền chủ động lao tới, mạnh bạo cưỡng hôn người đàn ông.
Hắc Nhật Đông khi ấy, chỉ biết mở to đôi đồng tử ra vì quá đổi kinh ngạc. Lúc anh chưa kịp phản ứng, thì Tiêu Kì Nhiên đã lui ra, nghiêm túc nhìn anh, đanh đá hỏi:
"Hôn rồi đó, anh tin chưa?"
"Hôn, thì chứng minh được điều gì?" Anh cố tình hỏi vòng vo, mặc dù đang cảm thấy rất buồn cười.
Thật ra, tính tình Tiêu Kì Nhiên cũng rất nóng nảy. Đặc biệt sôi nổi trong lúc đang yêu, nên ngay lúc này đã chẳng đủ kiên nhẫn day dưa thêm nữa.
"Tóm lại là em yêu anh. Giờ tới lượt em hỏi anh, anh có yêu em nữa không?"
Bỗng nhiên lúc này, nét mặt người đàn ông trở nên gian tà, ánh mắt ma mị chứa chan một âm mưu nào đó sắp được thực hành.
Nhìn cô, anh nghênh ngang hỏi:
"Trước khi trả lời em, tôi phải biết em có yêu tôi thật lòng không mới được chứ."
Nói qua nói lại, vẫn quằng mãi một một chỗ, Tiêu Kì Nhiên chỉ muốn khóc thét lên.
Cô bực bội trả lời:
"Nói đi, rốt cuộc em phải làm sao mới chứng minh được sự thật?"
"Dùng thân thể để minh chứng cho tấm lòng. Nói trước, tôi không ép, cái này tự em có thể chọn lựa." Hắc Nhật Đông đáp trả nhanh gọn, súc tích.
"Được thôi." Tiêu Kì Nhiên gật đầu cái rụp, dường như là chẳng có suy nghĩ qua tẹo nào.
Nói xong, cô liền đứng dậy. Sẵn sàng trút lớp "xiêm y" trên người xuống. Thật ra, đó chỉ là chiếc đầm suông dài gần tới đầu gối, cô chỉ cần cởi ra là đã có thể để lộ tấm thân nữ nhi ngọc ngà, nóng bỏng.
Đôi mắt người đàn ông đang trố lên, anh vội vàng quay đầu nhìn ra cửa phòng, rồi lại chạy đi kéo kín hết rèm cửa lại, vì sợ có ai đó nhìn thấy cơ thể người phụ nữ của mình.
Trong lúc Hắc Nhật Đông đang réo rèm bên cửa ban công, thì Tiêu Kì Nhiên đã chủ động đi tới. Đợi đến lúc anh vừa quay người lại, là cô lập tức đón lấy thân thể cường tráng có một không hai trước mắt.
Chân kiễng gót vì chiều cao chênh lệch khá nhiều, tay ôm eo và môi khóa chặt môi đối phương. Hiện trạng lúc bấy giờ của cô chỉ có mỗi bộ nội y màu đen trên người, vòng một căng tròn đang ma sát vào người anh, thúc đẩy da thịt râm ran nóng dần.
Sự mạnh mẽ này, cho thấy tấm lòng quyết tâm níu kéo của cô gái. Cô cho anh cảm giác được yêu thương và trân trọng, điều quan trọng nhất, là mỡ đã dâng tặng miệng mèo, không lý nào lại lắc đầu từ chối.
Hắc Nhật Đông bắt đầu hành động, anh nâng niu quàng tay ôm eo cô gái, một tay nhẹ nhàng mơn trớn trên tấm lưng trần mảnh khảnh. Tay lướt tới đâu, Tiêu Kì Nhiên bất giác rùng mình tới đó.
Và nụ hôn trên môi, chỉ có càng sâu, càng mãnh liệt, không có nhưng hay chậm nhịp.
Nhiên Nhiên, đêm nay cô thật hư hỏng.