Để ăn được một đĩa mì, cũng là món ăn mình yêu thích, Tiêu Kì Nhiên phải chấp nhận một điều kiện hết sức ngang ngược từ "ác ma" trong nhà.
Chung giường thì chung giường, vấn đề đó cũng đâu phải lần đầu tiên hay xa lạ gì nữa. Căn bản cô chỉ sợ người bạn gái mới kia của anh sẽ đến làm loạn thôi.
Và cuối cùng, Tiêu Kì Nhiên cũng được thưởng thức bữa tối. Cô dùng nĩa cuộn mì bằng tay phải, tay trái bất động vì hai vết thương ở cổ tay và ngón tay vẫn còn đau.
Cô vẫn có thể tự ăn một cách ngon lành, thoải mái, nhưng khi lọt vào tầm mắt của người đàn ông ngồi bên cạnh, thì lại thấy chẳng vừa ý tẹo nào.
"Tôi bón cho." Nói xong, anh liền giành lấy cái nĩa, bê luôn cái đĩa lên tay cho tiện hành động.
"Em không phải trẻ con, em tự ăn được! Anh trả đây." Để chứng tỏ bản thân đã trưởng thành hơn, Tiêu Kì Nhiên không còn nũng nịu nữa.
"Tay chân lóng ngóng thế kia, nhìn chướng cả mắt. Nào, há miệng ra." Hắc Nhật Đông kề nĩa mì đến tận miệng cô gái.
Nhưng Tiêu Kì Nhiên lại không chịu ăn, cô nghiêm túc đề nghị:
"Anh bỏ xuống đi, em muốn tự ăn. Mắc công lại nói em trẻ con, làm gì cũng không nên thân. Trong lòng thì nghĩ, lúc nào em cũng ỷ lại anh nữa."
"Chứ không phải vậy sao?" Hắc Nhật Đông nhướng mày hỏi lại, thái độ cương quyết không nhân nhượng.
"Ờ thì...thì bây giờ là vậy, nhưng sau này sẽ khác." Cô quyết tâm đôi co hơn thua tới cùng.
"Sau này thế nào?" Người đàn ông trưng ra vẻ mặt hứng thú.
"Sau này mạnh mẽ hơn, không cần phải dựa dẫm vào vòng tay bao bọc của anh nữa. Tóm lại, em nhất định sẽ trở thành một nữ nhi kiên cường." Tiêu Kì Nhiên vô cùng kiên định, nhưng chiếc bụng đói lại khiến cô xìu xuống ngay lập tức.
"Trả đĩa mì cho em đi."
"Chút chuyện nhỏ này không cần phải chứng minh năng lực, tôi chờ em làm được việc lớn hơn cơ. Há miệng!" Hắc Nhật Đông vẫn không thay đổi quyết định.
Thế nên người thỏa hiệp vẫn là Tiêu Kì Nhiên.
Cô ngoan ngoãn há miệng nhận lấy phần mì được bón, với nét mặt vô cùng hân hoan vì ăn ngon.
"Ngon không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Món em thích mà, nên phải ngon thôi." Cô lại trở về dáng vẻ hồn nhiên khi ở bên cạnh chân ái của đời mình.
Phụ nữ khi yêu đúng người, sẽ mãi là công chúa.
Chỉ là không biết, Tiêu Kì Nhiên có còn được yêu nữa hay không...
"Ăn xong phải vận động, thức ăn mới tiêu hóa." Hắc Nhật Đông thản nhiên tiếp lời.
Một câu nói, trực tiếp khiến cô gái đứng hình, tròn xoe đôi mắt nhìn anh, trong lòng tự hỏi hai chữ "vận động" kia, rốt cuộc ẩn ý là gì?
"Anh...anh không sợ bạn gái mới của anh biết chuyện hả? Cô ta dữ lắm nha, em không muốn bị rạch mặt đâu." Tiêu Kì Nhiên ngây ngô nói, hai tay còn áp hẳn lên gò má để minh họa.
Hóa ra, đầu óc của cô cũng chỉ nghĩ được đến thế. Chưa gì đã chứa toàn điều đen tối.
Thế nhưng, những gì Tiêu Kì Nhiên vừa nói lại khiến người đàn ông cảm thấy không vui, điều đó còn được thể hiện rõ ràng trên nét mặt lẫn trong ánh mắt.
Anh bỏ đĩa mì xuống bàn, trầm giọng hỏi:
"Em sợ cô ta, chứ không sợ mất tôi sao?
Lần này, bầu không khí giữa hai người nhanh chóng lắng xuống. Miếng mì vừa ăn vào miệng, Tiêu Kì Nhiên cũng thấy không còn ngon.
"Chứ anh không yêu em nữa, thì làm sao bây giờ. Tình yêu mà, đâu thể nào cưỡng cầu." Cô cúi mặt, buồn bã đáp.
"Vậy sao?" Hắc Nhật Đông cười nhạt.
"Đôi khi, không cưỡng cầu cũng phải hối hận đấy. Cố gắng miễn cưỡng một chút, để đối phương cảm thấy mình cần họ, như vậy mới hiểu được tình yêu có tồn tại hay không."
Không gian tiếp tục chìm sâu vào im lặng sau những gì người đàn ông vừa nói. Mỗi người một suy nghĩ, thật ra là đều hướng về nhau, chẳng qua không ai chịu nói trước, nên mới đẩy cục diện trở nên ngột ngạt như vậy.
Kéo dài cho tới khi, Hắc Nhật Đông trầm giọng lên tiếng:
"Tuần sau, tôi và Lưu Diệp sẽ kết hôn. Có thể, em sẽ phải dọn sang nơi ở mới, nhưng yên tâm, tôi vẫn chăm lo cho em đến khi tốt nghiệp đại học, làm được công việc mà em yêu thích."
Nói xong, anh cũng chẳng muốn đợi đối phương hồi âm. Liền nhanh chóng rời khỏi căn phòng ấy, đến việc muốn chung giường với cô đêm nay cũng từ bỏ.
Không hiểu sao ngay lúc đó, Tiêu Kì Nhiên lại bất giác bật khóc. Cô chỉ biết trong lòng rất đau, lồng ngực trái rất nhói và cảm xúc vô cùng tệ.
Giá như cô có mẹ bên cạnh, bà sẽ dạy cho cô cách yêu thương một người là như thế nào. Hay chỉ là cô bạn thân để tâm sự, chia sẻ cũng được, tiếc rằng chẳng một ai bên cạnh cả, chỉ có anh. Nhưng hiện tại giữa cả hai đã tồn tại rất nhiều khúc mắc.
Tâm sự hay sẻ chia, những điều đó thật xa vời...
Cốc cốc cốc...
Hắc Nhật Đông vừa rời đi một chút, thì lại có người tới gõ cửa phòng. Tiêu Kì Nhiên liền lau vội nước mắt, chỉnh trang lại sắc thái trên mặt, rồi mới ra mở cửa.
Cạch.
Đứng bên ngoài là dì Quế, với hộp dụng cụ y tế trên tay. Tuy không gọi Tiêu Kì Nhiên là tiểu thư nữa, nhưng bà vẫn dành cho cô thái độ tôn trọng nhất định.
"Thiếu gia bảo tôi lên thay băng vết thương cho cô."
"Không cần đâu dì, chút vết thương nhỏ thôi mà." Tiêu Kì Nhiên lễ phép từ chối.
Nhưng dì Quế đã ngang nhiên cất bước tiến vào phòng. Vì trước đó, ai kia đã cho phép bà thực hiện điều ấy.