Lúc vạn vật ngủ say, lúc não bộ của đại đa số người đang chìm vào những giây phút nghỉ ngơi, thư giãn trong khung giờ khuya khoắt, thì Tiêu Kì Nhiên lại khác.
Cô vẫn ở trên giường, nhưng thân thể không ngừng đung đưa, chuyển động theo từng nhịp thúc đẩy của người đàn ông đang tác động mãnh liệt phía dưới.
Cũng trong giây phút ấy, mọi dây thần kinh phải căng lên vì gồng gánh những cảm giác khó tả đang hiện hữu. Sung sướng, đau đớn, có lẫn tủi nhục, nước mắt cùng những âm thanh nhạy cảm vô tình vụt ra khỏi cổ họng trong giây phút mất kiểm soát.
Tiêu Kì Nhiên căn bản không thể nghỉ ngơi, cũng chẳng thể chợp mắt vì nước mắt bận hoen mi.
Trên chiếc giường đó, người đàn ông hiên ngang quỳ dưới nệm, đưa dị vật nam tính cắm vào mật đạo bé nhỏ đáng thương của cô, rồi dứt khoát đâm sâu, rút ra không ngừng nghỉ.
Dù thấy cô đang khóc, Hắc Nhật Đông vẫn không nương sức. Bởi vì giận, vì cơn ghen đã phủ mờ lý trí.
Anh tự hỏi, tại sao một đứa nhóc trẻ con lại được cô quan tâm hơn anh? Cậu ta thì có gì để cô phải đem ra so sánh với anh? Tại sao anh trao cho cô tất cả, nhưng cô vẫn muốn rời đi?
"Ah...đau...đau quá..." Tiêu Kì Nhiên bắt đầu rên rỉ.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt drap trải giường, chịu đựng từng được thúc mãnh liệt kia. Cô cảm giác như thắt lưng sắp gãy ra làm hai, vùng bụng đau thắt và vật thể kia cứ chật ních, không ngừng cọ xát vào nơi khoảng trống bên dưới.
Hạ thân tráng kiện của người đàn ông lại hăng say trong một động tác chẳng chút thừa thải. Chán kiểu một, anh liền đổi kiểu thứ hai, nâng chân đối phương gác hẳn lên vai.
Chỉ cần anh hơi đổ người về phía trước một chút, thì động tác thúc sâu càng mạnh, trực tiếp đưa đầu nấm chạm vào vách tử cung non nớt của người thiếu nữ.
"Ư... đau quá...dừng lại đi." Tiêu Kì Nhiên cắn môi, nài nỉ cầu xin.
"Nói yêu tôi đi, em sẽ được đối xử nhẹ nhàng hơn." Hắc Nhật Đông vô tâm ra điều kiện, nhưng ánh mắt lại đong đầy hy vọng.
Ngay lúc này, chỉ cần cô mở miệng nói yêu anh, thì sẽ được đối xử khác lập tức. Anh sẽ nâng niu cô như lần đầu tiên ấy. Tiếc rằng, Tiêu Kì Nhiên quá cố chấp.
Cô thà chịu hành hạ, chứ không muốn nói ra. Cô đã không còn là cô gái ngoan ngoãn như trước nữa, thứ cô muốn là chống đối và phủ nhận, mặc dù trước đó anh chẳng làm gì tổn thương cô.
Sự im lặng đó, lại khiến Hắc Nhật Đông rơi vào một khoảng trời chông chênh, tăm tối. Gián tiếp đẩy cơn ghen lần nữa trỗi dậy.
Thanh giọng trầm khàn lại vang lên:
"Em yêu thằng nhóc đó?"
Thời khắc câu hỏi ấy vang lên, chính Hắc Nhật Đông chợt cảm thấy sợ. Sợ nghe được lời thừa nhận từ miệng cô, chắc trái tim anh sẽ tan nát mất.
Thế nhưng Tiêu Kì Nhiên vì quá mệt mà không thể nói chuyện nữa. Cô cảm thấy đầu óc dường như quây cuồng, cảnh tượng trước mắt dần dần mông lung.
Cô không biết rằng, chính sự im lặng đó lại khiến đối phương hiểu lầm. Vì đôi khi im lặng, là ngầm đồng ý. Cả hai đã từng có những lúc như vậy, nào ngờ lại có lúc anh phải rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.
Hắc Nhật Đông chợt thấy ghét cay ghét đắng sự im lặng này. Trong ánh mắt có tia giận, trong tim có cơn ghen và trong hành động có khuynh hướng nhanh, mạnh dần lên.
Anh phát tiết, thì cô lại càng đau đớn thể xác, tinh thần càng tổn thương sâu sắc.
Giờ đây, trong căn phòng ấy chỉ còn lại âm thanh da thịt va đập vào nhau ở tại điểm giao thoa. Nếu vô tình để ai nghe thấy, chắc phải thầm tưởng rằng họ đang trải qua những giây phút thăng hoa, sung sướng.
Nhưng kỳ thực không phải vậy, thứ Hắc Nhật Đông đang trải là tức tối vì ghen tuông, do không tập trung nên không thể đạt đến cao trào. Tiêu Kì Nhiên lại càng chẳng khá hơn là bao, khi sức lực đã đạt đến mức đáng báo động.
"Dừng lại đi, xin anh..." Cô thều thào nài nỉ.
Người đàn ông lại mủi lòng, lại cho cô thêm một cơ hội, anh hạ giọng nói:
"Nói yêu tôi đi, rồi em muốn gì cũng được. "
Thật ra, anh cũng đang năn nỉ cô đó chứ.
Cô cầu được buông tha, anh cưỡng cầu được yêu thương. Chỉ cần Tiêu Kì Nhiên chịu nói, cục diện nhất định sẽ khác, nhưng cô vẫn cố chấp không thỏa hiệp.
Giờ cô không nói, thì anh cũng đau rồi.
Hắc Nhật Đông quyết định dừng lại. Bởi vì đâu đó chẳng còn tồn tại cảm giác ham muốn hay sung sướng.
Tiêu Kì Nhiên sẽ không thể nhìn thấy giọt nước mắt vừa vô thức rơi xuống từ bờ mi của người đàn ông ấy. Cũng không thể hiểu được cảm giác khốn khổ anh đang gánh vác trong thâm tâm.
Lúc anh quay lưng bước về phòng tắm, chấp nhận từ bỏ mọi thứ, là tim anh đã vỡ.