"Đêm nay, chú ngủ lại đây với Nhiên Nhiên nhé?"
Không bất ngờ gì mấy với lời đề nghị của cô gái. Hắc Nhật Đông còn ngay lập tức gật đầu đồng ý cùng nụ cười nhẹ nhàng tựa trên đôi môi trái tim nóng bỏng.
Dù đã biết, nhưng anh vẫn cắc cớ hỏi một câu:
"Ngủ lại, nhưng tôi nằm ở đâu?"
"Thì vẫn như mọi khi. Chú nằm sofa, cháu nằm trên giường." Tiêu Kì Nhiên thản nhiên đáp.
Mấy năm qua, hễ đêm nào cô gặp ác mộng, sau đó đều sẽ bắt người đàn ông lớn hơn mình mười hai tuổi này ngủ lại. Từ nhỏ đã vậy, cho tới hiện tại cô mười tám tuổi vẫn còn như thế.
Ngày đầu gặp gỡ, do không biết chính xác độ tuổi của anh là bao nhiêu, nên Tiêu Kì Nhiên xưng hô rất thoải mái, cứ anh anh em em, như anh trai em gái. Mãi cho tới khi cô biết tuổi thật của anh, thì liền đổi thành chú cháu, cũng chính điều đó khiến Hắc Nhật Đông anh, tuyệt nhiên không hài lòng.
Đôi long nhãn cứ nhìn cô gái, rồi híp nhẹ như thể đang có âm mưu sâu xa nào đó đang nung nấu trong lòng.
Sau ba giây, anh ta liền cất lời tà mị:
"Ở lại cũng được, nhưng em phải thay đổi cách xưng hô đã."
"Vậy sao được? Chú lớn hơn cháu tận mười hai tuổi cơ mà." Cô nàng vẫn hết sức hồn nhiên đáp trả.
"Tôi không quan tâm tuổi tác. Tóm lại là em phải thay đổi hoặc đêm nay ngủ một mình." Hắc Nhật Đông vô cùng dứt khoát.
"Sao chú càng ngày càng ngang ngược nha? Hồi trước chú đâu có ý kiến gì tới việc xưng hô chú cháu này."
Thêm một câu hỏi, làm người đàn ông ngượng chín mặt.
Nếu phải trả lời thật lòng, thì lý do sẽ là vì Tiêu Kì Nhiên cô nay đã trưởng thành. Tuy tính cách vẫn còn học sinh nhưng vóc dáng đã là một vị phụ huynh có thân hình cân đối. Cộng thêm, cô nàng càng lớn càng xinh xắn, đáng yêu, khiến trái tim anh đã âm thầm rung động tự lúc nào.
Thế nhưng trong mắt Tiêu Kì Nhiên, cô chỉ nghĩ anh không cam tâm chấp nhận rằng, bản thân mình đã già.
"Tóm lại là em không đồng ý?" Hắc Nhật Đông nhướng mày hỏi.
"Không phải cháu không muốn, mà là..."
"Ngủ ngon! Tôi về phòng." Không đợi cô nói xong, anh ta đã lập tức quay lưng.
"Ơ khoan đã! Đổi là được chứ gì, nhưng chỉ đổi một vế thôi nhé?" Tiêu Kì Nhiên khẩn trương níu kéo.
Và người đàn ông đó đã quay lại nhìn cô, hứng thú hỏi: "Đổi một vế?"
"Vâng! Không xưng cháu nữa, đổi thành em như chú gọi em vậy á!"
Hắc Nhật Đông lại ngẫm nghĩ vài giây, mới chịu cong môi một cái. Coi như cũng gặt hái được chút đỉnh thành quả nên tạm thời chấp nhận.
"Cũng được! Vậy giờ nằm xuống ngủ đi, tôi qua sofa nằm."
Tiêu Kì Nhiên phụng phịu lắc đầu, song nói:
"Mồ hôi ra làm rít người quá à. Cháu...à không, em muốn đi tắm."
Lúc đó, Hắc Nhật Đông liền nhìn lên đồng hồ treo tường, rồi ung dung đút một tay vào túi quần, thong thả đáp:
"Gần mười hai giờ khuya, tắm sẽ bị cảm."
"Nhưng mà cả người rít lắm, không tắm là không ngủ được." Tiêu Kì Nhiên bắt đầu mè nheo.
Đắn đo năm giây, cuối cùng vẫn là người đàn ông thỏa hiệp. Anh quay lưng, cất gót tiến vào phòng tắm, chẳng biết sẽ làm gì trong đó.
Hồi sau, Hắc Nhật Đông quay trở ra kèm câu nói:
"Nước ấm mở xong rồi, vào tắm nhanh rồi ra."
"Dạ!" Tiêu Kì Nhiên mỉm cười phấn khích. Sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm, mà quên mất một điều...
Nhìn cô gái hồn nhiên, trong sáng như tờ giấy trắng. Thực tình, Hắc Nhật Đông anh không thể kìm lòng. Trước nay, anh chưa từng có cảm xúc đặc biệt với bất kì ai, ngoại trừ Tiêu Kì Nhiên.
Cô là ngoại lệ của anh!
Mười lăm phút ngồi chờ trên sofa, Hắc Nhật Đông bắt đầu thiếu kiên nhẫn khi thấy cô tắm đã lâu. Lúc này, liền lên tiếng:
"Nhiên Nhiên! Còn không ra ngoài, sẽ cảm đấy."
Trong khi anh thúc giục, thì Tiêu Kì Nhiên đang lúng túng chưa biết phải ra ngoài bằng cách nào, vì vừa rồi quên lấy theo quần áo.
Nghĩ một hồi, cũng chỉ còn cách cuối cùng.
Cô lấy khăn tắm cỡ to quấn quanh cơ thể, sao cho vừa vặn che trên chắn dưới, rồi hé cửa, ló đầu ra ngoài, tìm kiếm người đàn ông.
Thấy anh, cô nàng lại lưỡng lự thêm một chút, mới bẽn lẽn cất lời:
"Đông Đông! Chú có thể...lấy giúp em bộ quần áo, được không?"
Chợt nghe thấy lời nỉ non tha thiết và hai từ "Đông Đông" ngọt như mía lùi, người đàn ông bất giác sởn gai ốc.
Đến cái tên của anh, cô muốn gọi như nào, anh cũng chẳng ý kiến. Mặc dù hai từ "Đông Đông" kia, vô cùng sến súa. Tuy không hài lòng với cách gọi đó, nhưng anh vẫn đi lấy quần áo giúp cô.
Rất nhanh, Hắc Nhật Đông đã cầm được áo choàng ngủ trên tay. Tới lượt tìm nội y, mới thật sự bối rối.
"Cái đó...em bỏ ở đâu?"
Cái đó? Tiêu Kì Nhiên không hiểu anh muốn hỏi cái gì, nên lại ngây ngô hỏi ngược lại:
"Ý chú là cái nào ạ?"
"Thì...cái để mặc trong người em... Là nội y!"
Ngập ngừng mãi cũng xong. Lúc đó, gương mặt kiều diễm của người con gái đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Ngượng ngịu nhưng vẫn phải nói:
"Ở...ở ngăn kéo thứ ba trong tủ quần áo ý."
Trả lời xong, Tiêu Kì Nhiên chỉ muốn chui xuống một cái hố, rồi trốn đi cho xong.
Bấy giờ, Hắc Nhật Đông đã tìm thấy vật đó. Anh chọn chiếc quần tam giác màu đỏ, áo bra cũng đỏ nốt cho hợp với màu sắc áo choàng, rồi mang đến đưa cho cô.
Tay đưa đồ, nhưng mắt nhìn hướng khác. Dù cho sinh lý có đang hừng hực trỗi dậy, thì anh vẫn phải dằn xuống.
Cô gái của anh, vẫn chưa đủ 18!