Vòng Vây Hoa Hồng: Phu Nhân Độc Ác, Tổng Tài Nguy Hiểm

Chương 68




- “Nếu chỉ vì lý do này thì vẫn không đủ. Tôi chắc chắn cô ta phải còn lý do nào khác thì mới không tiếc hy sinh bản thân mình như vậy! Chỉ cần nghĩ đến chuyện kẻ chung chăn gối với mình là một lão già thì cũng đủ ghê sợ rồi, huống hồ gì cô ta còn ở cạnh Mạch Tín gần 5 năm trời”

- “Chuyện này tôi sẽ tiếp tục cho người điều tra thêm. Nhưng hiện giờ chúng ta đã biết cô ta là người của ai, sau này cũng sẽ dễ đối phó hơn”

- “Anh điều tra thử xem mối quan hệ giữa Mạch Tín và Doãn gia năm xưa thân thiết đến mức nào, tra luôn cả những mối quan hệ có liên quan giữa Trần gia, Doãn gia và cả Narch nữa! Tôi nghi ngờ 2 tổ chức Bắc Kim và Narch năm xưa có vấn đề, cả về chuyện tại sao gia đình Thanh Khê lại phá sản nữa! Chuyện này có vẻ không đơn giản!”

- “Đàm Ngân bảo ba và em trai của cô ta bị tai nạn mà chết. Tôi cũng nghi ngờ đây là một vụ ám sát”

Thiên Di gật đầu:

- “Anh phải nhanh lên. Trước khi Narch cử người sang đây, theo tình báo tôi nhận được thì chỉ mới có Thanh Khê ở đây thôi, nhưng cô ta chắc chắn có thủ hạ bảo vệ. Tầm vài hôm nữa, nếu Narch cử người sang đây sẽ rất khó đối phó với cô ta”

- “Tôi biết rồi”

- “Tổ chức dạo này ổn không? Kiều Niên không gặp rắc rối gì trong việc quản lý chứ?”

- “Vẫn ổn. Tuy vậy, bọn tôi không dám thực hiện những cuộc giao dịch trước đây, gần đây nhiều người đang dần nhắm tới ‘Nguyệt’. Nếu ta làm ăn quá lớn, e là sẽ khiến bọn chúng tức giận mà ra tay ngay”

- “Cứ lui về một thời gian đi. Đợi tôi xong việc này sẽ quay về khôi phục tổ chức. Dù sao vẫn phải đảm bảo cho tất cả anh em trong tổ chức sống tốt, đừng để họ chịu thiệt thòi bất cứ thứ gì”

- “Số tiền mấy năm qua chúng ta buôn bán vũ khí đủ để nuôi mọi người thêm 10 năm nữa đấy. Nếu không phải đầu tư và trang bị vào vũ khí quá nhiều thì chắc bây giờ tôi đã được ghi danh vào những người trẻ tuổi giàu nhất Thế giới rồi!”



- “Có chuyện gì thì cứ báo tôi, giờ tôi đi gặp Ngọc Lam đây. Anh có muốn đi cùng luôn không?”

- “Cô tha cho tôi đi. Tôi còn hàng trăm thứ phải giải quyết đây, thời gian đâu mà đi quản bà thần ấy!”

Thiên Di rời khỏi nhà rồi lái xe đến trung tâm thương mại. Ngọc Lam đã đứng chờ sẵn bên trong.

- “Đợi cậu hơn nửa tiếng rồi đấy. Mình vừa mới nhìn trúng một đôi giày, nhanh lên đi”

- “Tháng trước cậu vừa mua 5 đôi còn gì? Mua nhiều như vậy làm sao mang hết?”

- “Sưu tầm, là sưu tầm đấy. Cậu đi nhanh giùm cho”

Cả hai lượn lên tầng 4, tầng này được trưng bày phiên bản giới hạn của các thương hiệu nổi tiếng, đương nhiên chỉ có thành viên từ VIP trở lên mới lên được đây. Ngọc Lam nhanh chóng kéo Thiên Di vào cửa hàng LV sáng bóng trước mặt. Vừa bước vào tiệm, cô đã nhìn thấy Doãn Thanh Khê đang ngồi thử giày bên trong. Mô típ ngôn tình luôn đi theo lối mòn như vậy à? Tại sao lúc nào cửa hàng thời trang cũng giống như sàn chiến của các nhân vật nữ vậy?

Nhưng Ngọc Lam đã nhìn trúng đôi giày nên đâu dễ dàng bảo cô đi chỗ khác, Thiên Di chỉ đành đi theo sau Ngọc Lam vào tiệm. Ngọc Lam đang mân mê đôi giày mình thích trên tay, còn Thiên Di thì ngồi xuống sofa thưởng thức trà. Đột nhiên, Thanh Khê tiến đến ngồi kế bên cô hỏi:

- “Không ngờ chỉ vài năm không gặp, bây giờ cô đã trở thành bà Trần rồi. Sao hả? Hài lòng không? Đây có vẻ là điều mà cô luôn mong muốn!”

Thiên Di chẳng thèm quay sang nhìn cô ta mà vẫn tiếp tục thưởng thức ly trà của mình.

- “Khá hài lòng. Dù sao anh ta rất đẹp trai, lại còn giàu có, quan trọng là … anh ta không lấy cô là được”



Thanh Khê đen mặt:

- “Nếu tôi không buông tay, cô nghĩ anh ta sẽ lấy cô sao?”

- “Cũng không hẳn là vậy, nhưng tôi biết rằng dù không phải tôi thì cũng nhất định không thể là cô. Biết chúng ta khác nhau ở điểm nào không? Trong khi cô dễ dàng từ bỏ một thứ nào đó thì tôi quyết lấy cho bằng được thứ đó”

- “Cô không thắc mắc tại sao tôi không chết vì bệnh tật mà vẫn ngồi ở đây à?”

- “Dù cô có sống hay chết thì cũng chẳng phải chuyện của tôi. Nhưng đúng là tôi khá thắc mắc, tại sao cô lại phải giả chết? Nếu cô không ngại, tôi sẵn sàng ngồi đây nghe cô giải bày tâm sự”

- “Cô đúng là đồ điên mà! Năm xưa, là chính tôi vu oan cho cô, khiến Hạo Thần hiểu lầm cô. Sao cô lúc nào cũng tỏ ra bình thản vậy?”

Thiên Di nghe thấy mấy lời này thì thầm cười, là đang mắng hay khen cô đây? Cô nhẹ nhàng đáp:

- “Cũng không hẳn là ổn. Nhưng cô nhìn xem, chẳng phải cuối cùng tôi vẫn lấy được anh ta à? Nhắc cho cô nhớ, nếu đã là thứ mà tôi không quan tâm đến giá trị của nó, thì dù cô có đãi vàng trước mặt tôi cũng nhất định không nhìn tới! Tình cảm cũng vậy, thích hay không không quan trọng, sự thật là tình cảm chưa bao giờ là thứ có giá trị với tôi cả! Cô muốn giành thì cứ việc! Chừng nào cô muốn lấy lại anh ta thì cứ nói, tôi nhất định sẽ đóng gói anh ta đến tận nhà cô, còn không quên tặng kèm phiếu giải quyết hậu quả với Trần gia nữa! Cô thấy sao với món hời này?”

- “Cô nói mấy lời này mà không sợ anh ta nghe thấy à?”

- “Tôi muốn nói cảm xúc thật của mình mà cũng phải sợ người khác nghe thấy?”

Vừa hay Ngọc Lam đã tính tiền xong, nhìn thấy Doãn Thanh Khê đang nhìn Thiên Di bằng ánh mắt khác thường, cô nàng liền kiên quyết kéo tay Thiên Di ra khỏi cửa hàng, để lại một mình Thanh Khê ở đó. Nếu còn ở đó thêm vài phút, không chừng cửa tiệm đó nổ mất! Phải đi nhanh mới được!