Ninh Vu vốn không muốn giết Bùi Vân, tuy rằng hắn không thích, nhưng cũng sẽ không giết Bùi Vân.
Nhưng Ngọc Yên không biết, vì nàng sợ hắn sẽ ra tay, nên đã đứng trước mặt Bùi Vân, càng khiến cho hắn tức giận.
Bởi vì hiện tại có quá nhiều người ở đây, hắn sẽ không làm gì, nhưng chờ khi yến tiệc kết thúc hắn sẽ đến tìm nàng tính sổ.
Nàng thúc giục Bùi Vân mau chóng quay về núi Ngọc Hành, ở đây, một mình nàng gánh chịu cơn giận của hắn là đủ rồi.
Lúc này, một tên nam nhân say rượu đi đến kế bên Ninh Vu nói, "Thiếu quân, thần là Mễ An, thần xin được phép mạo muội cầu xin người một thứ."
"Thứ gì?" Ninh Vu thản nhiên đáp.
Mễ An cười: "Thiếu quân, người cũng biết, thần thích sưu tầm hương liệu, hôm qua khi thiếu phi rót rượu, mùi thơm trên người nàng ấy thật thơm, thần chưa từng ngửi qua, vì vậy mới to gan xin phép thiếu quân."
Sau khi Mễ Anh đưa ra yêu cầu này, những người xung quanh đều kinh ngạc không nói nên lời, thậm chí có người còn lén nháy mắt với hắn, ý bảo hắn mau rời đi, dù gì Ngọc Yên cũng là thê tử của Ninh Vu.
Không ngờ, Ninh Vu không những không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Sao lại không, chỉ là không biết ngươi định dùng phương pháp gì để thu thập hương liệu trên người nàng ấy?"
Mễ An đáp: "Rất đơn giản, chỉ cần thiếu phi nhỏ giọt mồ hôi lên chiếc khăn này thì sẽ có được mùi thơm".
"Nhưng là lạnh như vậy, sao mà chảy mồ hôi? Chẳng lẽ dùng lửa hơ nóng sao?" Có người xen vào hỏi.
Mễ An lắc đầu: "Không được dùng lửa hơ, nếu không hương sẽ tan đi, cần phải dùng mồ hôi tự nhiên chảy xuống, ví dụ như để thiếu phi đi bộ một chút, cơ thể liền nóng thì sẽ đổ mồ hôi thôi."
Nghe hắn ta nói ra lời này, những người khác trên mặt có chút khó coi, ai cũng biết Ngọc Yên trời sinh bị tật ở chân, hiện tại kêu nàng đi bộ cho đến khi đổ mồ hôi, rõ ràng là đang sỉ nhục nàng.
Ninh Vu nhìn sang Ngọc Yên, lúc này nàng đang trò chuyện cùng với Bùi Vân, ánh mắt hắn lạnh lùng nói: "Ý kiến của ngươi không tệ, cứ làm như vậy đi."
Khi Dư Yên bị Ninh Vũ yêu cầu làm chuyện này, nàng cũng không phản ứng quá lớn, nàng biết hắn đưa nàng đến dự yến tiệc, tuyệt đối không chỉ đơn giản là để thưởng thức mỹ vị.
Lúc này Bùi Vân, nhìn thấy Ngọc Yên bị người khác sỉ nhục như thế, bèn muốn tìm Ninh Vu nói lý, nhưng nàng đã ngăn lại: "Vân huynh, không cần nói gì đâu, huynh càng nói, thì muội sẽ càng cực khổ thêm thôi."
"Tiểu thư, thiếu gia rất nhanh sẽ tới, nhất định sẽ vì người mà chủ trì công đạo."
Ngọc Yên lắc đầu: "Muội thà rằng đại ca không nhìn thấy, nếu như huynh ấy tới, thì huynh giúp muội ngăn huynh ấy lại."
Nàng biết nếu bị đại ca nhìn thấy, nhất định sẽ không để nàng phải chịu oan ức, nhưng nếu như vậy, hoàn cảnh của họ sẽ càng thêm khó khăn.
Ninh Vu yêu cầu cô nàng đi bộ từ chân núi vốn đã phủ đầy tuyết và nàng không được phép sử dụng bất kỳ tiên pháp gì cả.
Rất nhiều người cảm thấy yêu cầu của hắn có chút quá đáng, có người nhịn không được muốn ra khuyên can, nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa sợ.
"Mễ An, hôm nay ngươi gây họa rồi." Có người thở dài.
"Tôi gây ra họa gì chứ?"
"Tại sao ngươi lại muốn thu thập hương liệu trên người nàng ấy chứ, nàng ấy dù sao cũng là chính thất của thiếu quân."
"Nhưng tôi không nghĩ thiếu quân lại coi nàng ta là thê tử, ngài ấy không để ý, ngươi để ý làm gì." Mễ An không thèm để ý.
Người kia bất đắc dĩ lắc đầu: "Thiếu quân tuy rằng không thích nàng ấy, nhưng cũng không có nghĩa là những người khác cũng có thể làm như vậy.
Ngươi tự mình cầu phúc cho bản thân đi."
Ngọn núi phủ tuyết rất cao, nếu sử dụng tiên thuật, thì có thể lên đến đỉnh núi chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng nếu không sử dụng tiên thuật, thì chỉ sợ rằng liên tục leo cả ngày lẫn đêm cũng chưa đến.
Mặc dù Ninh Vu bảo nàng bắt đầu leo lên từ chân núi, nhưng cung nhân không đành lòng, liền đem nàng đặt ở trên sườn núi.
Nàng nhìn tuyết trắng bao la dưới chân, trong lòng rất bình yên, bởi vì ở đây không có tiếng cười nhạo báng, cũng không có những lời sỉ nhục của Ninh Vu, chỉ có tiếng gió thoảng qua trong sơn cốc, đây là giây phút bình yên hiếm có đối với nàng trong suốt bốn năm qua.
Nhưng mà chỉ đi mới được nửa đường, nàng đã mệt mỏi, dưới chân không vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Sự nhếch nhác của nàng ngay lập tức thu hút sự chế giễu của người khác, đặc biệt là những nữ tử xinh đẹp kia, họ cho rằng bởi vì họ được Ninh Vu đối xử đặc biệt nên họ bèn cười chế nhiễu nàng.
Nhưng Ninh Vu sắc mặt không tốt, thậm chí còn lạnh lùng, trong lòng hắn cũng không biết đang nghĩ cái gì, rõ ràng hắn là người buộc nàng phải đến bước đường này.
Cung nhân đỡ nàng dậy, Mễ An say lảo đảo đi tới đưa tay: "Thiếu phi, đưa khăn tay cho ta."
Nàng rũ mắt xuống, run rẩy thò tay vào trong tay áo lấy ra chiếc khăn tay đã thấm đẫm mồ hôi, khi còn là thiếu nữ nàng chưa từng đưa khăn tay cho nam nhân xa lạ, nhưng bây giờ nàng đã là thê tử của hắn, thậm chí hắn cũng đang có mặt ở đây, chẳng khác gì đang sỉ nhục nàng.
Mùi hương trên khăn quả nhiên là độc nhất vô nhị, thơm đến say lòng người, vừa định đưa tay lấy, đột nhiên có một tia sáng màu ngọc bích xuyên tới, buộc hắn ta phải nhanh chóng lui về phía sau để tránh.
Và ánh sáng đó cuối cùng cũng dừng lại trên tường, lúc này mọi người mới nhận ra rằng đó là một thanh kiếm dài, trên thanh kiếm có những vết trầy xước như thể nó vừa mới ra khỏi chiến trường.
"Ninh Vu, đây là cách người đối xử với phu nhân của mình sao?"
"Đại ca." Nhìn thấy huynh trưởng của mình, Ngọc Yên cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, nàng không khóc khi bị người khác chế giễu bắt nạt, nàng ngã xuống cũng không khóc, nhưng từ lúc nhìn thấy huynh trưởng của mình, tất cả những ấm ức dồn nén bấy lâu lại bộc phát.
Ngọc Quyết cởi áo choàng khoác lên người nàng, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, có huynh ở đây."
Sau đó, Ngọc Quyết phất tay thu hồi thanh kiếm, khiêm tốn nói với Ninh Vu: "Nếu thiếu quân cảm thấy bất mãn với muội ấy, vậy thì ta liền mang muội ấy trở về.
Tất cả sính lễ mà đế quân đưa đến lúc trước, chúng tôi sẽ đem trả tất cả vào ngày mai, một thứ cũng không thiếu.
Những thứ chúng tôi nợ người, thiếu quân chỉ cần lập ra một danh sách, cho dù ta có mất mạng, cũng sẽ không trả thiếu, nhưng việc thiếu quân sỉ nhục muội ấy, Ngọc gia chúng tôi, muốn nói lý cùng với người."
"Ha ha ha." Ninh Vu đột nhiên cười một tiếng: "Ngọc Quyết, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Ngọc Quyết trả lời: "Xét về quyền lực và địa vị, ta thực sự không bằng người, thiếu quân, nhưng với tư cách là một người huynh trưởng, ta sẽ không bao giờ để cho muội muội của mình bị bắt nạt như thế này."
"Vậy thì phải làm sao đây, ta cảm thấy muội muội của ngươi hình như không muốn rời khỏi đây, có phải không? Ngọc Yên." Ninh Vu nhìn Ngọc Yên lạnh lùng hỏi.
Đương nhiên, nàng không thể rời đi, nàng đã lập lời thềnếu nàng vi phạm, nhà họ Ngọc sẽ phải chịu hậu quả.
Nhưng Ngọc Quyết không biết rằng muội muội của mình đã lập một lời thề độc như vậy, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Ngọc Yên, huynh ta cảm thấy chua xót: "Ngọc Yên, đừng sợ, chúng ta bây giờ rời khỏi đây."
"Ngọc Yên, lại đây, ta đếm đến ba, nếu nàng không qua đây, hậu quả tự nàng gánh chịu.
Một, hai." Ninh Vu ngoắc ngoắc ngón tay, giống như đang gọi thú cưng.
Khi Ninh Vu đang đếm, Ngọc Yên buông tay huynh trưởng của mình ra, vô vọng đi về phía hắn.
"Ngọc Yên." Ngọc Quyết khó hiểu nhìn nàng.
"Đại ca, huynh về đi, muội không sao." Nàng đau lòng nói.
Ngọc Quyết vốn đưa tay lên định kéo muội muội về, nhưng bị người của Ninh Vu ngăn lại, huynh ấy bèn ra tay đánh người, chuyện này trực tiếp chọc giận Ninh Vu, khiến cho cả hai khai triển phép thuật đánh nhau.
Ninh Vu tuy tuổi còn trẻ nhưng tu vi cũng không yếu, Ngọc Quyết mặc dù cũng rất mạnh, nhưng vừa rồi trở vềtừ trong trận chiến với yêu tộc đã bị trọng thương, khó tránh khỏi kiệt sức.
Nàng thấy huynh trưởng của mình chắc chắn bị thương, nên rất lo lắng, Bùi Vân muốn bước tới để giúp đỡ, nhưng bị người của Ninh Vu giữ lại.
Đột nhiên, phát ra một tiếng nổ, Ngọc Quyết nặng nề ngã xuống, lập tức phun ra một ngụm máu.
Ninh Vu không biết Ngọc Quyết vốn đã bị thương, còn tưởng rằng hắn ta chỉ là đang giả vờ, bèn cầm lấy thanh kiếm trong tay muốn lên nói lý với hắn.
Nhưng lại có một bóng người đứng ở trước mặt hắn.
"Đừng mà, làm ơn." Ngọc Yên quỳ xuống ngăn hắn lại.
"Người đâu, đưa thiếu phi xuống." Ninh Vu tức giận nói.
Ngọc Yên nắm chặt lấy tà áo của hắn và bật khóc: "Sau này ta đều sẽ nghe theo chàng, ta cái gì cũng sẽ không nói, xin chàng, đừng làm khó đại ca của ta."
Nàng rất sợ Ninh Vu, càng sợ đại ca của nàng bị hắn gi.ết chế.t..