Tề Châu.
Sau cả ngày đi đường, Ngọc Yên cuối cùng đã đến Tề Châu.
Nàng đã đến nơi mà năm đó nàng và ca ca của nàng lần đầu tiên gặp Bạch Thu, nhưng nàng không thấy bóng dáng của Bạch Thu đâu, hơn nữa, dù gì Bạch Thu cũng là người phàm trần, làm sao mà có thể đi nhanh được chứ, chỉ sợ, bức thư mà nàng gửi đến cho Bạch Thu e rằng còn chưa đến kịp tay nàng ấy.
Vì vậy, nàng bèn tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, hơn nữa còn tạo kết giới che chắn không cho người khác lẻn vào.
Lúc này trên bầu trời bắn pháo hoa rất đẹp, nàng bèn dựa người vào cửa sổ nhìn lên trời, từ khi nàng được gả vào minh giới, nàng chưa từng nhìn thấy pháo hoa ở nhân gian, lần trước nàng xem pháo hoa, là lúc cả gia đình nàng đoàn tụ bên nhau, được ăn chung với nhau rất nhiều món ăn ngon và mua rất nhiều đồ dùng thú vị, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.
Đáng tiếc là sau ngày đó không lâu, muội muội của nàng gả bị đưa vào Cửu Trùng Thiên, trở thành thị nữ của thái tử Tống Diễn, tính ra đã hai trăm năm rồi hai người tỷ muội nàng chưa gặp lại.
Pháo hoa vẫn nở trên bầu trời, nhưng vẻ mặt nàng đang dần trở nên cô đơn, sau nhiều năm như thế, có lẽ nàng là người duy nhất còn sống.
Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy trong lòng đau buồn, đang định đóng cửa sổ lại, nhưng lúc này, trên mái nhà có người đang nói chuyện.
"Ngươi có nghe nói mười hai nguyệt vũ mỹ nhân Vô Kỵ lão mẫu sắp đến Tề Châu không?"
"Ta chưa từng nghe qua.
Có chuyện gì thế?" Một người nam nhân khác hỏi.
"Đào ở Tề Châu chúng ta mấy năm luôn phát triển tốt, đây cũng chính là loại đào mà minh giới đế quân vô cùng yêu thích, nghe nói một trong mười hai mỹ nhân nay2 có một nữ nhân mặc y phục màu xanh nhìn rất đáng yêu, tu vi cao, lại đem lòng ngưỡng mộ đế quân, cho nên muốn đến đây hái loại đào này, nhân dịp thất thiếu quân sinh quý tử bèn nhân cơ hội đến chúc mừng, sau đó đem đào này tặng cho đế quân.
"
"Còn có chuyện này nữa sao?"
"Chuyện ta nói với người hoàn toàn là sự thật, ta đã từng gặp vị nữ đệ tử này, nàng ta rất xinh đẹp, dung mạo khác xa hơn so với phu nhân trước của đế quân minh giới, ta nghĩ lần này, hậu cung năm trăm năm cần phải có một người ngồi vào rồi.
"
Sau khi nghe xong câu chuyện, Ngọc Yên bèn giật mình, nàng cho rằng đế quân minh giới trong lời nói của hai tên nam nhân kia là phụ hoàng của Ninh Vu, nàng không nghĩ rằng người mà họ đề cập đến chính là Ninh Vu, và người phu nhân trước kia của đế quân minh giới mà họ nói chính là nàng.
Ngọc Yên đã đợi ba ngày nhưng vẫn chưa thấy Bạch Thu xuất hiện, nàng dự định đợi thêm hai ngày nữa, nếu Bạch Thu vẫn không xuất hiện, nàng sẽ một mình đi đến thạch động kia.
Bởi vì Tề Châu cũng là cố hương của Đào Tam Nương, năm đó cũng là khi mẫu thân của nàng và ca ca nàng về lại đây nên mới gặp Bạch Thu, lần đó, ca ca của nàng chính là gặp gỡ ngay từ lần đầu thì đã có tình cảm với nhau, sau đó không lâu liền thành thân.
Mẫu thân và nàng đều từng là nguyệt vũ mỹ nhân, là những người phụ trách việc hái đào, loại đào này tiết trời lạnh sẽ ra bắt đầu đâm chòi, nở hoa vào tháng ba, cây phát triển rất chậm, phải đến tháng 7 mới chín, nhưng cũng vì thế mà thịt quả đào rất ngọt và ngon, giá bán cũng không thấp, cũng là phẩm vật dâng lên hoàng thất.
Hiện tại nàng đã ở đây, nàng rất muốn xem, nhưng vì không để bị người khác phát hiện nàng bèn cố tình thay đổi diện mạo trước khi ra ngoài, nhưng vì đôi chân của nàng khi sinh ra đã mang tật, không dễ dàng che giấu, cho nên chỉ còn cách nàng đi vào những nơi ít người.
Khi đến đào viên, nàng nhìn thấy nhiều cây đào trĩu quả, hương thơm ngào ngạt.
Nhìn những cây đào này, nàng không khỏi nhớ đến mẫu thân của nàng, nghĩ đến nàng đã không gặp được mẫu thân nàng lần cuối cùng, bèn không khỏi bùi ngùi đưa tay sờ lên cây đào.
"Tiểu sư muội, mau tới đây đi, đào trên cây kia sinh trưởng thật tốt, so với những cây đào khác còn tốt hơn.
" Một giọng nữ nhi phấn khích vui vẻ truyền đến.
"Hạ sư tỷ, chậm một chút, muội không theo kịp tỷ.
" Lại một cái giọng nói thanh tú truyền đến.
Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn, liền thấy bốn năm tiên nữ bay về phía bên này, nàng theo bản năng định rời đi, nhưng vừa quay đầu lại đã có bốn năm tiên nữ đáp xuống, nàng dù có muốn đi cũng không được.
Do thế nàng bèn hành lễ rồi chuẩn bị rời đi.
Nàng biết những tiên nữ này có lẽ là nguyệt vũ mỹ nhân của Vô Kỵ lão mẫu mà đêm đó đã được nhắc đến trong câu chuyện của hai tên nam nhân đó, nhưng rõ ràng nàng nghe nói là hai ngày nữa họ sẽ đến, nên không ngờ rằng hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Vốn dĩ những tiên nữ đó không để ý đến nàng, cho rằng nàng là một tiểu đào tiên ở địa phương, nhưng bởi vì dáng người nàng đi đứng khác thường, nên đã thu hút sự chú ý của một trong số họ.
"Nè, đứng lại.
" Nữ nhân mặc áo tím trong số họ lên tiếng, vẻ mặt hống hách ngăn cản nàng.
Nàng dừng lại, lễ phép hỏi: "Tiên tử có chuyện gì sao?".