Ngọc Ánh không đi ra ngoài, nàng đi tới chỗ hắn, dùng chìa khóa mở ổ khóa.
"Nàng có biết mình đang làm gì không?" Hắn khàn giọng hỏi.
Nàng ném chiếc chìa khóa sang một bên, đưa tay rút chiếc trâm ngọc trai trên đầu ra, mái tóc như thác nước xõa ra: "Ý tứ của ta vẫn còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Mẫn Húc ngơ ngác nhìn nàng, tựa hồ không thể tin được.
Nàng lại cởi th.ắt lưng và áo ra.
Hắn ấn mạnh nàng xuống giường, vươn một tay về phía mặt nàng.
Nàng cảm thấy buồn bực, nghĩ rằng lúc này hắn cũng không quên bịt mắt nàng lại.
Nàng cười khổ, vừa định nhắm mắt lại, liền cảm thấy cằm đau nhói, hóa ra hắn tách miệng nàng ra, sau đó cắn mạnh một cái.
Lưỡi nàng đau, nhưng không hiểu sao hắn không bịt mắt nàng lại.
Còn hắn, giống như một lữ khách sắp chết khát trên sa mạc, cuối cùng cũng tìm được một quả dưa hấu chứa đầy nước, tùy ý ngậm lấy, nghiền nát, không sót một giọt.
Cơ thể nàng chịu đựng sức mạnh to lớn của hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngày càng hung dữ của hắn, nàng bắt đầu sợ hãi, sợ rằng hắn sẽ đối xử với nàng giống như Ninh Vu đối xử với tỷ tỷ của nàng.
Liên tiếp ba ngày, thị nữ đều không thấy hai người bọn họ đi ra, đồ ăn đưa tới cửa vẫn còn nguyên, duy nhất chỉ có đan dược bồi bổ thể lực của Liên Kiều đưa đến là bị lấy đi.
"Đã ba ngày rồi, sẽ không có chuyện gì chứ." Đỗ Trọng nhíu mày.
Liên Kiều đáp: "Đều là tiên thân, thì có chuyện gì xảy ra chứ, hơn nữa thời gian phát tiết ước chừng mười ngày, thiếu quân chịu đựng năm ngày, còn có năm ngày, đây mới là ngày thứ ba, còn lại hai ngày, ta và ngươi không cần lo lắng."
Đỗ Trọng hỏi: "Ngươi cho rằng thái tử phi muốn thiếu phi sớm có thai sao?"
Liên Kiều gật đầu: "Thái tử phi rất yêu thái tử điện hạ, cho nên nàng ấy luôn luôn đề phòng những nữ nhân khác, không chỉ là thị nữ bên cạnh thái tử phi, thậm chí ngay cả thiếu phi của chúng ta nữa."
"Ôi, nữ nhân thật phiền phức, ta không muốn thành thân." Đỗ Trọng lắc đầu thở dài.
Liên Kiều cười nói: "Ngươi còn chưa gặp được người mình thích, nếu không cho dù nàng ấy có gây phiền phức cho ngươi, ngươi cũng lấy làm vui vẻ, hãy nhìn thiếu quân của chúng ta đi, xung quanh có biết bao nhiêu nữ nhân, ngài ấy lại chỉ muốn một mình thiếu phi."
* * *
Vào ngày thứ năm, Ngọc Ánh cảm thấy cuối cùng mình cũng được buông tha.
"Há miệng." Mẫn Húc đút một viên đan vào miệng nàng.
"Không, ta thật sự hết sức rồi." Nàng rơm rớm nước mắt.
Mẫn Húc thấp giọng nói: "Có câu nói rằng, không sợ không có đất cày, chỉ sợ trâu kiệt sức.
Ta không sao, tại sao nàng lại mệt?"
Nàng yếu ớt nói: "Chàng để trâu cày một lượt xem có cày hết không".
"Ngọc Ánh." Hắn thích nhất bộ dáng hiện tại của nàng, bèn không tự chủ gọi tên nàng.
"Ừm, sao vậy?"
"Ngọc Ánh."
* * *
Ngọc Ánh ngâm mình trong suối nước ấm một lúc lâu, hôm nay hắn liên tục gọi tên nàng, nàng còn tưởng hắn sẽ gọi Diêu Thất.
Những lần trước khi hắn mơ màng đều sẽ gọi tên người này.
Là hắn, có tình mới nên quên tình cũ?
Sau đó, có người từ Cửu Vương thần điện đến báo tin.
"Tỷ tỷ của ta phái hai người đến đây có việc gì thế?" Nàng hỏi.
Hai thị nữ lấy ra một hộp đan dược bổ khí dưỡng huyết: "Thừa lệnh thiếu phi, chúng tôi đến đây để đưa đan dược cho người."
Ngọc Ánh cảm thấy ấm áp trong lòng, tỷ tỷ của nàng luôn quan tâm nàng.
"Tỷ tỷ của ta dạo này thế nào rồi?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên là tốt, mấy ngày nay thiếu phi đều đang ủ rượu mới, nếu không phải thiếu quân luôn làm loạn, thì rượu mới cũng đã ủ xong rồi."
"Ninh Vu thiếu quân làm loạn chuyện gì?" Nàng lo lắng hỏi.
Thị nữ trả lời: "Không có gì, chỉ là bỏ thêm men rượu, lại mở nắp rượu sớm làm bình rượu ngon bị chua, còn nói là không có vấn đề gì, sau đó lại uống cạn nó."
Ngọc Ánh cũng cười theo, lúc sau đem tiên phẩm đưa cho hai thị nữ đó, sau đó nàng đem đan dược trở về phòng.
* * *
Không lâu sau, Ngọc Yên cùng với Ninh Vu đến Tuyên Thành tìm Ngọc Ánh.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?" Nàng ngạc nhiên hỏi.
Những năm gần đây, Ngọc Yên hầu như chưa từng rời khỏi Cửu Vương thần điện, ngoại trừ vài lần tham gia một số yến tiệc cần thiết.
Ngọc Yên nhẹ nhàng kéo nàng ấy sang một bên: "Ngọc Ánh, đế quân đã nhìn thấy đứa trẻ trong thủy kính, liền giao việc điều tra cho đại ca Ninh Thành và chàng ấy."
"Thật sao? Thật tốt quá, nhưng đứa trẻ ấy không phải là người Đông Bắc sao? Tại sao lại tới phương Nam?" Nàng khó hiểu hỏi.
Ngọc Yên trả lời: "Đế Quân là người hiểu sâu biết rộng.
Mặc dù cậu bé nói giọng đông bắc nhưng lại mặc bộ quần áo vải lanh màu xanh lá độc đáo của Tuyên Thành, vì vậy ta liền đến đây."
"Khó trách hôm nay có nhiều quỷ sai đến như vậy, hóa ra là tỷ đến." Ngọc Ánh cười nói.
Ninh Vu ở một bên, sắc mặt lạnh lùng: "Ta đã nói nàng ấy không cần tới, nhưng nàng ấy cứ muốn đi theo, đây không phải gây thêm vướng víu cho ta sao, ta một bên hành sự một bên lại phải trông chừng nàng ấy, cho nên ta mới phái thêm nhiều người."
Hắn hùng hổ nói, nhưng trong mắt không có tức giận mà ngược lại là sự lo lắng.
Ngọc Yên: "Ta nghĩ rằng ta có thể giúp ích cho chàng, dù sao, Thừa nhi cũng là cháu ta."
Ngọc Ánh sợ Ninh Vu lại nói nhiều nên kéo Ngọc Yên vào phòng trong.
Lúc này Mẫn Húc đi tới trước mặt Ninh Vu: "Tuyệt chiêu vừa bắt cướp vừa la làng của ngươi thật là lợi hại."
Ninh Vu lập tức hồi đáp: "Ý của ngươi là, ngươi đang ghen tị ta?".
"Chẳng có gì để ghen tị cả."
"Cũng đúng, ngươi không cần phải ghen tị ta, nhưng ngươi phải cảm tạ ta, nếu không phải do ta thuyết phục, thì Ngọc Ánh đã không về rồi, nào, gọi một tiếng tỷ phu nghe nào, xem như là quà tạ lễ của ngươi." Ninh Vu đắc ý nói, hắn nhỏ hơn Mẫn Húc ba ngàn tuổi, nếu Mẫn Húc gọi hắn là tỷ phu hắn đương nhiên chiếm được rất nhiều lợi thế.
"Cho nên, ngươi đã sớm nhìn thấy? Sau đó ba ngày sau ngươi mới nói với nàng ấy? Ngươi có phải cố tình tra tấn ta đúng không?"
Thấy tình thế không ổn, Ninh Vu lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ chạy vào trong sân, Mẫn Húc theo sát sau.
Trong khi hai tỷ muội vui vẻ khi có thể tìm thấy cháu trai của mình, thì trong sân, hai người nam nhân kia đang chiến đấu tóe lửa.
* * *
Tuy rằng Thiên Đình không ngăn cấm tiên phàm yêu nhau, nhưng không phải không trả giá, tiên nhân nếu muốn lấy người phàm, nhất định phải bỏ tiên cốt, trở thành người phàm.
Vì vậy, Ngọc Ánh muốn thuyết phục Giai Hòa, nàng luôn cảm thấy rằng Mộc Sênh chắc chắn không phải là người tốt.
Nhưng trước đó, nàng để Ninh Vu kiểm tra lại một lần nữa.
"Sao thế, cảm thấy ta lợi hại hơn Mẫn Húc đúng không?" Ninh Vu kiêu ngạo.
Nàng thở dài: "Đúng vậy, tỷ phu, người lợi hại nhất, người có thể giúp ta xác nhận được không?"
"Được." Ninh Vu nói xong lập tức nghiêm túc, kết ấn vào giữa hai lông mày, sau đó nửa nén hương sau mới mở mắt ra.
"Sao thế?" Nàng lo lắng hỏi.
Ninh Vu nói: "Là thân thể người phàm, không phải là yêu nhân như ngươi nghĩ đâu.
Ta thậm chí cũng đã xem qua tam tộc của hắn rồi.
Ông là đại tướng quân của Đại An triều, còn cha là Tả Vệ.
Nhưng gia đình đã bị kẻ gian sát hại.
Tất cả nam nhân đều bị chặt đầu hoặc bị lưu đày.
Hắn ta là một đứa trẻ còn đang trong bụng mẹ, vì vậy hắn ta được sống sót.
Hắn đã học các kỹ năng ám sát trong Ngọc Minh Cát để trả thù cho gia đình mình.
Bây giờ hắn ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị, nhưng sức khỏe của hắn không được tốt lắm, đặc biệt là phổi, tổn thương rất nghiêm trọng."
Ngọc Ánh ngẩn người: "Có thể nhìn ra nhiều như vậy."
Ninh Vu đắc ý nói: "Ta đường đường là thiếu quân tam giới, phụ trách sinh tử nhân gian, nếu không nhìn thấu kiếp trước, hiện tại, thì còn làm thần chi nữa?"
"Cho nên, tên Mộc Sênh này thật sự không sao chứ?" Nàng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Yên tâm đi, nhưng sao đột nhiên lại lo lắng như vậy?"
Ngọc Ánh lắc đầu: "Không phải, là bởi vì sau chuyện của Trúc Diên cùng Tiểu Cửu, ta vẫn luôn lo lắng."
Ninh Vu: "Nữ nhân các ngươi thật thích suy nghĩ nhiều, nếu ngươi có thời gian thì khuyên tỷ tỷ ngươi uống thuốc đi.".