Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 90: Thế trận do y làm chủ




Sở Diên mang khuôn mặt vui vẻ ngồi trước bàn trang điểm, lúc nãy y đã thay một y phục thật đẹp chải đầu tóc gọn gàng, ngày hôm nay trong cung tổ chức yến hội, Sở Diên cũng được mời đến.

Hôm nay là Nguyên Tiêu, cảnh tượng của ngày hôm nay vô cùng đẹp, xung quanh là đèn lồng được soi sáng từ trong ra ngoài cung, ánh sáng tuyệt đẹp của ngày rằm tháng tám khiến cho lòng người có cảm giác đoàn viên.

Thời khắc thế trận của y đã tới, nếu như bỏ lỡ cơ hội hôm nay thì sau này sẽ không còn cơ hội nào khác. Bởi vì y biết nếu lần này vẫn không thể bộc phá hoàn toàn, thì Lý Thiên Thành sẽ mãi đắm say bên người khác.

Thay vì cứ tránh né Diệp Vân Âm thì giờ đây y lại cùng nàng ta vạch ra một con đường mới.

Con đường này là do ý tự nguyện đi dù có ra sao đi nữa Sở Diên cũng không ngại gì.

Nếu như cả hai cùng có chung một đối thủ, cho dù có là kẻ thù cũng có thể biến thành bằng hữu.

Tuy Diệp Vân Âm mưu kế vô cùng nhưng nàng ta dù sao cũng là hoàng hậu, khó trách cũng không thể khiến nàng ta dừng lại.

Chi bằng cứ cùng Diệp Vân Âm tạo ra một thế cuộc mới, vậy thì kết cục sẽ toàn vẹn hơn!

Liễu Yến là một nữ nhân vô cùng ương ngạnh, nàng ta ở trong cung chỉ mới có một tháng đã tỏ ra thái độ không khiêm nhường. Đối với phi tần khác và cung nữ đi ngang qua đều lớn tiếng quát mắng.

Ỷ thế được hoàng thượng sủng ái không muốn xem ai ra gì, mấy ngày nay trong cung chó mèo đều không yên, đi đến đâu cũng nghe thấy người nào người nấy phàn nàn rất nhiều về Liễu Yến.

Họ nói nàng ta đúng thật rất khó hầu hạ, cho dù có làm hết mọi cách cũng không thể khiến Liễu Yến đó chấp thuận.

Biết bao nhiêu người không chịu đựng nổi đã đứng lên quát lại nàng ta, nhưng nhận được lại là kết cục thảm hại vô cùng.

Nếu không bị đem ra đánh mấy mươi trượng thì cũng sẽ bị tát mấy mươi cái, cho đến khi mặt sưng phù mới chịu dừng tay.

Tất cả những cung nữ và thái giám đó đều rất muốn né tránh Liễu Yến còn cho rằng, nàng ta độc ác hơn cả Diệp Vân Âm nữa là.

Diệp Vân Âm trước giờ cũng không gây sự vô cớ như vậy, ít ra Diệp Vân Âm chỉ diệt trừ những người ngán đường mình, chứ không đến nỗi đem những người không liên quan ra làm vật phẩm tùy ý định đoạt, muốn đánh muốn phạt đều không cần thông qua ai!

...

Sở Diên đã chuẩn bị xong y nhìn vào gương một lần nữa xem lại khuôn mặt của mình trong gương tóc tai đều đã gọn ràng, y phục cũng tươm tất, nhìn bản thân trong gương, Sở Diên lại nở nụ cười.

"Cả một canh giờ xem ra cũng không phí tâm tư!" Sở Diên tự ngẫm một mình.

Lúc này Tuệ Lâm đã bước vào, nàng nhìn Sở Diên không chớp mắt, nàng thấy chủ tử mình hôm nay thật đẹp!

Mấy ngày qua y đều không trưng diện, nhan sắc có phần nhợt nhạt rõ rệt, nhưng bây giờ mày đã rõ, ấn đường cùng sáng chói, môi cũng có chút đỏ.

Trong Sở Diên lúc này vô cùng phúc hậu, giờ phút này thật khiến Tuệ Lâm hoài niệm về quá khứ.

Đó là lần đầu tiên Sở Diên được vào cung, cũng là khuôn mặt tươi tắn như hiện tại, lúc đó nàng đã cảm thấy rất muốn phục tùng vì chủ tử này!

Nguyện dùng cả thanh xuân chỉ để che chở cho chủ tử đến suốt đời, dù cho có biết bao nhiêu người muốn hãm hại thì nàng đều sẽ đứng ra ở bên cạnh chủ tử, nếu có chết thì cùng chết. Dù có lên núi, xuống biển lửa cũng quyết không nản lòng.

...

Hôm nay là Nguyên Tiêu, biết rằng trong không tổ chức yến hội, Tuệ Lâm chẳng muốn để Sở Diên đi, bởi vì nàng biết nếu như Sở Diên đi chắc chắn sẽ nhìn thấy Lý Thiên Thành ở cạnh người khác, hoặc là say mê điệu múa của người đó!

Lúc Tuệ Lâm ngang qua Thiền Ninh cung đã thấy Liễu Yến diện một bộ y phục hở hang, và lộng lẫy, còn có những tua nhỏ rũ xuống quanh y phục.

Nàng ta có lẽ đã nghĩ ra được điệu múa khác, nên mới ăn mặc táo bạo như vậy, thật khiến người khác ngượng ngùng mà...

Vì thế Tuệ Lâm càng không muốn Sở Diên đi, nếu không chưa kịp nhập tiệc đã phải nôn thốc nôn tháo vì bộ dạng dọa người của Liễu Yến.

"Chủ tử, hay là người đừng đi có được không? Hôm nay Liễu Yến đó cũng có mặt ở yến hội, nếu như người đến đó có phải sẽ thêm phiền lòng hay không?"Tuệ Lâm như thế nào cũng không muốn chủ tử đi.

Sở Diên mỉm cười nhìn nàng,y xoa đầu Tuệ Lâm nói: "Không sao! Đừng suy nghĩ lung tung hôm nay ta đã chuẩn bị rất kỹ rồi, sẽ không có gì đáng ngại!"

Y cương quyết như vậy, thật sự làm Tuệ Lâm khó xử.

Nàng gấp gáp phản bác: "Nhưng mà chủ tử... nô tỳ không muốn người hao phí tâm tư, nếu người càng thay đổi, Tuệ Lâm sẽ không thể nhận ra người..."

Không thể nào nhận ra chủ tử của hiện tại có bao nhiêu khó coi.

Hà cớ gì phải lưu giữ một chút tạp niệm đó chứ?

Vì một người không đáng? Sẽ hối hận không?

"Hoàng thượng là một kẻ vô tâm!" Tuệ Lâm cao giọng nói.

"Ta biết, hắn rất vô tâm!" Sở Diên cũng gật đầu phụ họa.

Lúc bấy giờ Tuệ Lâm như phát điên.

"Người rõ ràng biết hoàng thượng vô tâm, vậy tại sao... tại sao cứ phải tốn biết bao nhiêu công sức như thế hả? Hoàng thượng vô tâm? Chính xác là không tim không phổi! Chỉ có không tim không phổi mới có thể vô tình, tàn nhẫn như vậy!"

Tuệ Lâm không nhịn nổi mà rơi lệ, nàng nhìn Sở Diên cứ ngoan cố mà lòng nặng trĩu.

"Ta biết hắn là một kẻ vô tâm, nhưng ta lại không nhịn được mà nhớ nhung hắn, dẫu biết trong tim hắn có rất nhiều hướng đi, bên trái chứa đựng một người, bên phải cũng vừa đủ thêm một người bước vào... nhưng mà ta sẽ không vì vậy mà cảm thấy nản lòng."

"Không nản lòng? Hắn sẽ lại như thế nữa, cho đến khi người không còn chịu đựng được nữa, hắn vẫn như thế không bao giờ thay đổi!" Tuệ Lâm nghiến răng nói, nước mắt nàng vẫn chưa ngừng rơi.

Nói bấy nhiêu lời tàn nhẫn như vậy, chỉ muốn thức tỉnh Sở Diên, nhưng y cứ vờ không nghe thấy...

Rõ ràng đều nghe thấy, nhưng mãi không muốn nghe!

"Cho dù chỉ một lần duy nhất, nghe lời nô tỳ có thể không?"

Đối diện trước ánh mắt chân thành của Tuệ Lâm, Sở Diên lại thốt: "Chờ một ngày nào đó hắn chắc chắn chỉ có thể nói yêu duy nhất một mình ta, đau khổ cũng chỉ vì ta!"

Tuệ Lâm không nói nữa, như là tuyệt vọng, nàng quay lưng về phía y, mắt nhắm lại nói một câu rồi đi mất.

Sở Diên như chết lặng nhìn nàng rời đi, vừa nãy nàng đã nói, nếu sau này y có chịu đau đớn như thế nào, tuyệt đối đừng than vãn với nàng.

Bởi vì Tuệ Lâm nàng đã tốn phí quá nhiều tâm tư vào y rồi, nàng đã nói hết lời, khuyên hết mực, nhưng y vẫn muốn tranh giành!

...

Tiệc vừa mới khai, tất cả mọi người đều vô cùng đông đủ, mở màn là điệu múa của Liễu Yến, nàng ta không biết từ lúc nào đã giấu sẵn trong người vô vàn cánh hoa.

Khi động tác xoay người vừa kết thúc, lập tức những cánh hoa đã rơi xuống tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp.

Liễu Yến như trong tranh bước ra, nàng ta mỉm cười mê hoặc Lý Thiên Thành, nhưng không biết vì sao điệu múa đã kết thúc nhưng ánh mắt của hắn lại không giống lúc đầu.

Diệp Vân Âm bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng, Liễu phi đã ngừng rồi, người có xem không vậy?"

Lúc này Lý Thiên Thành liền lắc đầu với Diệp Vân Âm rồi quay xuống quát Liễu Yến: "Ăn mặc không ra thể thống gì, lui xuống thay y phục khác!"

Nói rồi phất tay ngồi xuống.

Xung quanh bắt đầu bàn tán: Liễu phi này thật sự không biết liêm sỉ là gì, còn ăn mặc như thế, hoàng thượng trước giờ ghét nhất là hở hang như vậy, xem kìa nhìn nàng ta túm lấy phần trước lại lộ phần sau, thật sự quá khó coi. Giống như khỉ vậy, thật sự dọa chết ta mất.

Tiếng cười dần vang rộng hết trong ngoài cung, Liễu Yến lúc nào vui bao nhiêu thì giờ đây bẻ mặt biết bao nhiêu.

"Hoàng thượng, vậy tiếp theo hãy xem phần biểu diễn này nhé!" Diệp Vân Âm nói nhỏ bên tai hắn, thành công khiến Lý Thiên Thành tò mò.

Đến lúc hắn quay xuống nhìn bên dưới, đã thấy một nam nhân xinh đẹp đang mỉm cười nhìn hắn.

Sở Diên thả lỏng cơ thể từ từ tiến sâu hơn vào giai điệu, y bắt đầu đung đưa thân thể, uyển chuyển bay lượng.

Từng động tác rõ ràng khiến biết bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng, ngơ ngác chăm chú nhìn y. Kể cả nam lẫn nữ, cũng đều bị mê hoặc.

Bọn họ đứng lên vỗ tay, mắt vẫn không di dời dù chỉ một phân.

Kể cả Lý Thiên Thành cũng chỉ biết trố mắt ra nhìn, hắn cũng đưa tay lên mà vỗ, nhưng cuối cùng nhớ ra có cái gì không đúng lắm.

Hắn nhớ hắn chưa từng thấy y múa, cũng không nghĩ y có thể làm được như vậy.

Lập tức hắn liền sửng sốt: "Không phải, không thể được!"

Diệp Vân Âm cũng đứng lên, nàng ngăn hắn lại: "Hoàng thượng, cái gì không được..."

Chưa kịp nói hết thì hắn đã vội bước xuống, trong tích tắc đã đi đến chỗ Sở Diên, hắn không để y nói gì, lập tức ôm người đi.

"Ai cho ngươi múa cho đám người đó xem?"

Sở Diên ở trong lòng hắn chậm chạp đáp: "Là cho người xem!"

Hắn khó chịu cau mày: "Vậy sao không ở tẩm cung?"

Sở Diên khó chịu không muốn trả lời. Hắn rõ ràng thừa biết còn ở đó hỏi y, chẳng phải là ghen tị hắn để mắt đến Liễu Yến kia nhiều hơn sao?

"Sao không trả lời trẫm?"

"Chẳng phải hoàng thượng thích nhất là xem Liễu Yến kia hay sao?"

"Vậy ngươi đang ghen?" Hắn cười cười hỏi.

"Người là kẻ vô tình!" Sở Diên thở dài nói.

Lý Thiên Thành mang y trở tẩm cung, hắn đóng hết tất cả cửa lại rồi đi đến bên cạnh y.

"Trẫm không vô tình, trẫm chưa hề động vào nàng ta, mới ban nãy ngươi không thấy sao? Nàng ta đã bị trẫm đuổi ra ngoài!" Hắn vuốt ve khuôn mặt y nói.

"Vậy sao? Sao ta lại thấy, người rõ ràng rất thích nàng ta?"

"Không thích! Trẫm chỉ tò mò điệu múa kia!"

"Vậy tại sao ngươi lại đem ta về đây?"

Hắn kéo y vào lòng nhẹ giọng vỗ ngọt.

"Trẫm không muốn người khác xem ngươi như trò vui!"

Nhưng hắn không biết rằng, y sớm đã thành trò vui từ lúc nào chẳng rõ...