Lý Thiên Thành thật sự tốt đến vậy, nói không chạm liền lập tức không chạm, cả ngày chỉ im lặng ngôi một bên.
Hắn để y nằm đó, không cho y rời giường, hắn nói đã không còn trách y, hắn cũng không giận y nữa.
Hiện tại hắn mong nhất là nhìn thấy y bình an, không phải giống như hiện tại, yếu ớt như thế, sớm muộn gì cũng không chịu nổi.
Dù rằng là bệnh từ nhỏ, nhưng hắn không tin thể nhược của y vẫn không có cách trị dứt điểm.
Ngay cả chứng đau đầu cũng hắn cũng không còn thấy thường xuyên phát tác, chẳng lẽ Lưu thái y không thể giúp được Sở Diên sao?
"Ngươi nhìn trẫm làm gì chứ?" Hắn lạnh nhạt nói, ngoài mặt là như vậy nhưng thật chất không phải, hắn cũng lo lắng nên mới quay sang nhìn y.
"Chẳng phải là người cũng nhìn ta sao... còn nhìn rất lâu..." Sở Diên cúi đầu nói, nếu hắn không nhìn y, sao lại biết y cũng đang nhìn hắn, rõ ràng cũng đang nhìn y, đã vậy còn trách y cứ nhìn hắn.
Nếu không phải vừa mới qua một cơn thập tử nhất sinh, Sở Diên có lẽ đã trách mắng rồi, nhưng chỉ là nghĩ thế thôi, Sở Diên trước giờ làm sao có thể trách được ai.
Ngoài tự trách bản thân, khó lắm mới được một lần oán trách người khác.
Khuôn mặt nhu thuận của y chưa bao giờ trở nên dữ tợn, cũng chưa bao giờ khiển trách một ai.
Nhân từ như vậy, y là một người dễ dàng bỏ qua, cho dù là thế nào đi chăng nữa, Sở Diên nhất định không oán thán.
...
Nắng ấm áp chiếu lên các cây đào ở trong vườn Ngự Uyển, những chú chim ríu rít đậu trên những tán cây, không ngừng hót, chúng nâng đôi mắt tròn xoe mà nhìn cảnh tượng thân mật bên dưới.
Lúc này ngay cả Tuệ Lâm cũng phải đỏ mặt đứng yên tại chỗ, chỉ duy nhất đôi mắt dao động không ngừng liếc nhìn hai người kia.
Lý Thiên Thành nắm tay Sở Diên, để y dựa vào người hắn, từng ngón tay đan xen vào nhau, nơi ánh nắng phản chiếu còn tăng thêm ấm áp.
Cơ thể y vẫn yếu, vô lực mà tựa đầu lên vai hắn, tùy hắn định đoạt.
Sắc mặt y vẫn chưa tốt hơn, vẫn còn trắng bệch không huyết sắc, hơi thở cũng lúc mạnh lại suy.
"Sở Diên..." Lý Thiên Thành nâng tay y lên áp vào mặt hắn gọi.
Lúc này cả người Sở Diên cũng bị hắn gọi làm cứng đờ, y mơ hồ hỏi hắn: "Có chuyện gì sao?"
Chỉ thấy Lý Thiên Thành ngước mắt lên nhìn trời, nhìn mây trắng đang dần che phủ cái nắng như thiêu như đốt.
"Hôm kia còn mưa tầm tã, trẫm cứ nghĩ hôm nay sẽ không nắng!" Hắn cười cười nhìn y, trong lòng có chút phức tạp.
"Vậy sao?" Sở Diên ngạc nhiên hỏi, y lại chẳng nhớ ra lúc đó có mưa, chắc do lúc sắp sửa chết đến nơi nên mới không có dù chỉ một chút ý thức còn sót.
Lý Thiên Thành thấy y ngạc nhiên cũng chẳng phải chuyện lạ, y hôn mê suốt một ngày hai đêm thì không có cách nào để nhìn thấy mưa lớn biết nhường nào.
Đến nỗi chậu hoa ngũ sắc xinh đẹp của hắn cũng nhém xíu chỉ còn lại bộ rễ.
Sở Diên vì không thể nhớ ra nên cũng từ chối nhớ lại, nếu không lại nặng lòng.
"Chủ tử cùng với hoàng thượng ở đó cũng hơn một canh giờ rồi, thật sự không muốn vào trong sao?" Tuệ Lâm nhỏ giọng hỏi, chờ hai người đó trả lời.
"Vậy thì chờ một chút đi, đừng vội!" Sở Diên cười nhẹ nói.
Lý Thiên Thành lúc này đang rất tập trung, mơ hồ chẳng nghe được Sở Diên nói gì, cảnh tượng hôm qua mà thôi, nghĩ lại càng khiến hắn thêm lo sợ, sợ y sẽ chết.
"Hoàng thượng, hoàng thượng..." Sở Diên lớn tiếng hét vào tai hắn, y đã gọi rất nhiều lần, nhưng chỉ lần này là hắn ghép.
"Trẫm đây!" Hắn cười gian xảo rồi kéo y lại, để y nằm trên đùi hắn.
"Đừng chạy nữa, ngươi chạy không thoát đâu!" Hắn kiêu ngạo nói, mặc dù đã bao nhiêu lần hắn bỏ không thương tiếc.
Sở Diên đưa tay áp lên trách hắn: "Thật lòng, là thật lòng sao?"
Hắn khôi phục lại vẻ mặt thường ngày rồi giải thích với y "Xin lỗi, trẫm có chút thất thần, vừa nãy ngươi vừa nói gì?"
Sở Diên kéo kéo tay hắn: "Không có gì, một lát ta muốn ăn sủi cảo!"
"Được, vậy thì căn dặn Ngự Thiện phòng?" Hắn gật đầu nói.
"Còn muốn ăn tiểu long bao thịt cua nữa... còn muốn..." Y tiếp tục lên tiếng.
"Được rồ vậy thì chút nữa nói với nhà bếp ở đó là được chứ gì, ngươi muốn ăn gì đều được cả!" Hắn lắc đầu nói, có lẽ đã quá đủ rồi, ăn nhiều như vậy không sợ vỡ bụng sao?
Nhưng Sở Diên còn muốn ăn thêm mấy món nữa, những món ăn ngon miệng kia còn muốn thêm vài món.
"Hoàng thượng, người là tốt nhất, là tốt nhất đó!" Sở Diên vui vẻ ôm chặt hắn, vui vẻ khen ngợi.
"Thế mỗi thứ ba phần luôn có được không?"
Im lặng...
Y nói sai rồi? Lại nói sao rồi sao? Tạo nghiệp lại tạo nghiệp nữa rồi, đang yên đang lành khi không nói thêm câu đó làm gì không biết.
"Sao vậy?" Lý Thiên Thành im lặng, đi về phía trước không nói câu nào bỏ lại hắn đuổi theo sau.
"Ta sai rồi." Biết trước sẽ như vậy thì y sẽ không nói muốn ăn mỗi thứ ba phần đâu, nhưng rõ ràng rất muốn ăn, như vậy phải làm sao đây?
Chỉ trách y ăn nói không cẩn trọng làm Lý Thiên Thành giận rồi, vạn sự đều tại cái miệng mà, nếu y chậm một chút thì được rồi, cần gì phải nói huỵch toẹt ra như vậy chứ
Quả thật... không thể nói lý!
Sở Diên khi thụ thai, đột nhiên rất muốn ăn nhiều thứ.
Khoang miệng cũng không ngừng muốn tiết ra nước bọt, kỳ thật đã lâu rồi chưa nghĩ sẽ làm mọi thứ cho bản thân, lúc này đây lại muốn được chiều chuộng mốt chút, như vậy sẽ ổn áp được phần nào.