Dương Xuân khẽ cười rồi nhẹ nhàng bước vào trong, trên tay cầm mang theo một giỏ đựng thức ăn đến.
"Không biết Sở phi còn nhớ đến ta hay không đây?" Vừa nói vừa cười nhìn y, biểu tình trên khuôn mặt giống như đang đùa cợt.
Sở Diên nhìn thấy vị bằng hữu tâm giao đang ở trước mặt, trong lòng vui sướng vô cùng.
Từ lúc đó cho đến nay, bọn họ đã lâu rồi không gặp nhau, hỏi là nhớ hay không thì dĩ nhiên là nhớ!
"Đã lâu không gặp!" Sở Diên vui vẻ nắm tay Dương Xuân, cùng nhau vào trong ngồi.
Tiện tay ấm trà vẫn còn nóng, Sở Diên vội rót ra một tách đưa đến cho Dương Xuân.
Nhìn tách trà có màu xanh nhàn nhạt, Dương Xuân bỗng nhớ đến hương vị trước đây.
Sở Diên pha trà rất ngon, lúc nào nước trà cũng là một màu xanh trong trẻo.
Chẳng phải do trà quá thượng hạng, mà là cách thức pha chế của y.
Dương Xuân nhấp một ngụm trà, vị trà vẫn như cũ khiến hắn phải gật đầu tán thưởng.
Vẫn là hương vị như lúc trước, tay nghề của y chưa từng khiến hắn phải thất vọng.
"Tay nghề của ngươi vẫn như vậy, thật sự một chút cũng chưa từng thay đổi!"
"Tất nhiên rồi, chủ tử của nô tỳ đương nhiên giỏi dang... Nếu không, hoàng thượng cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý!" Tuệ Lâm vừa hay đã quét xong sân, nàng tươi cười nói.
Chủ tử trong mắt nàng là một người vừa ôn nhu, vừa thanh tao, ở bên cạnh y lúc nào cũng nhận được một nguồn năng lượng.
Còn ai có thể sánh bằng y?
Dĩ nhiên là không thể, bởi vì trong mắt Tuệ Lâm, chủ tử nàng vẫn hơn tất cả.
"Chủ tử của nô tỳ là may mắn nhất, biết bao lần đại nạn đều có thể bình bình, an an ngồi ở đây. Nô tỳ thấy, có lẽ ông trời cũng nhìn thấy, chủ tử là lương thiện nhất!" Tuệ Lâm hớn hở nói.
Những lần tai họa ập tới, may mắn thay đều có thể giữ được mạng.
Hôm nay có diễm phúc như này, cũng phải đa tạ trời cao, đã không khiến bọn họ một phút ly biệt.
Nếu không, bọn họ cũng không thể gặp lại nhau, cũng chẳng thể được cùng nhau uống một tách trà, cùng chuyện trời mây!
...
Cuộc trò chuyện kết thúc vỏn vẹn một tuần hương, Dương Xuân chỉ tình cờ muốn ghé ngang xem y sống có tốt hay không thôi, ngoài ra cũng không có ý định sẽ ở lâu dài.
Hơn nữa chỉ còn ba tháng nữa là mãn hạn nhập cung, phi tần sau ba năm không được hoàng thượng thị tẩm, có thể trở về quê nhà.
Nhắc tới, Dương Xuân ở đây cũng đã khá lâu rồi, chỉ còn vài tháng nữa cũng nên nói câu giã từ.
Ở nơi Liêm Châu xa vời vợi, một nơi từng có một bóng lưng mờ nhạt luôn quay về phía Dương Xuân.
Hắn vẫn nhớ đến người đó, cũng xem như là một chấp niệm, mong sao lần này có thể nói một câu ra trò.
Nhớ năm xưa ở phường kỹ viện, một mình Dương Xuân ở chốn này, ngày đêm ca, múa, chỉ để vui lòng nam nhân khác.
Cho đến một hôm một người nam nhân nọ đã lọt vào mắt Dương Xuân, y vừa khôi ngô, lại rất tuấn tú, khi vừa mới đến nơi đã kêu hẳn ba vò rượu nữ nhi.
Vậy mà lại không biết uống rượu, kết quả là say bí tỉ, quên cả trời trăng.
Mấy ngày sau nam nhân đó cũng thường hay ghé qua kỹ viện, y nói, sắp đến lúc lên kinh ứng thí, chẳng biết có thể đậu được bảng vàng hay không?
Y mong muốn có thể được cùng Dương Xuân trò chuyện, để quên đi những những chuyện buồn.
Dần dà, bọn họ ở cạnh nhau rất nhiều, nhiều đến mức xem như một thứ chẳng thể thiếu của nhau.
Nam nhân đó đã hứa với Dương Xuân, chờ đến lúc tên y dược đề lên đề lên bảng vàng, nhất định trở về gặp Dương Xuân.
Đến lúc kỳ thi diễn ra, nói đi một cái đã đi hết ba năm, Dương Xuân ở đây sống không tốt, là phường kỹ nam chẳng thể từ chối một ai.
Ngày ngày chuốc rượu mời nam nhân khác, sớm tối đều phải giữ trên môi nụ cười gượng gạo.
Cuộc sống chẳng hề vui vẻ, dần tập cho hắn một thói quen không nên để người khác nhìn thấy bộ mặt thật của mình.
Cho đến một hôm vô tình được Lý Thiên Thành nhìn trúng, cho Dương Xuân nhập cung, đã là ân điểm lớn.
Xem như cuộc đời của hắn cũng không đến nỗi như mảnh giấy vụn.
Không đến nỗi phải lụi tàn...
Lưu luyến chốn cung điện nguy nga, nhưng lại nhớ đến nơi xưa, chốn cũ.
Thật hoài niệm làm sao!
...
Dương Xuân cười cười kết thúc mảnh kí ức còn vương vấn trong tâm trí, bỗng dưng được tái hiện hết mức hài hòa.
Sở Diên nhìn Dương Xuân đang cắn răng cười một mình, bỗng chốc thấy lạ, bèn cất tiếng gọi hắn.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Sao còn đứng đó không muốn rời, có phải nhớ ta đến mức, lưu luyến thế này không?" Sở Diên cười xấu xa hỏi. . Đọc truyện tại # T R U м t г ц у e Л .vЛ #
Dương Xuân mới lúc nãy đã chuẩn bị quay về Trường Thanh cung, nào ngờ mới đi được một đoạn thì thấy hắn, đứng dưới cây hoa đào, đang suy nghĩ gì đó.
Thật lâu, thật lâu, cho đến khi Sở Diên đã tiến lại gần ngay trong gang tấc, hắn vẫn không hay biết.
"Ta quên chưa nói với ngươi, chỉ còn ba tháng nữa là được xuất cung rồi... Ta... phải rời xa nơi này!" Dương Xuân nhẹ nhàng nói, âm giọng có phần buông thả.
"Vậy ngươi dự định sẽ đến đâu?" Sở Diên tò mò không biết hắn muốn đến nơi nào.
Lúc trước đã nói sẽ ở lại cùng y bầu bạn, hiện giờ vì sao lại đột nhiên thay đổi, chẳng hay ở nơi đó có người mà Dương Xuân cần tới?
Dương Xuân thở dài nói: "Đến Liêm Châu!"
Quay về chốn cũ, chờ một người đã cho hắn hứa hẹn.
Sở Diên buồn bã hỏi: "Vậy ngươi sẽ không trở lại nữa?"
Dương Xuân chỉ biết cười gượng, hoàng cung đầu phải nơi ai muốn vào là có thể vào, muốn ra là có thể ra?
"Ngốc quá! Ta còn chưa đi mà!" Dương Xuân thở dài nói.
Sở Diên lại không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi về đó, tìm ai?"
Dương Xuân ngẩng đầu cảm thán: "Tìm một người cố nhân, lâu ngày không gặp!"
...
Dẫu biết Dương Xuân vẫn chưa đi khỏi, nhưng nhìn hắn như vậy, lại khiến Sở Diên có cảm giác đánh mất một thứ gì đó, rất trân quý!