Lý Thiên Thành tình cờ đi ngang qua Từ Thanh cung, nhìn thấy cánh cửa khép chặt, trong lòng lại dâng lên cảm giác bồi hồi khó tả.
Hắn nhìn chậu hoa không một người chăm sóc mà trở nên héo úa, những tán hoa đã rụng rời hết, chỉ còn sót lại một thân cây héo tàn.
Biết bao nhiêu hình ảnh chợt ùa về trong kí ức, từng có một người đã đứng ở nơi đây, tỉ mỉ chăm sóc từng khóm hoa.
Thân ảnh gầy gò đó luôn thoáng hiện trong đầu hắn, không hề phai nhạt.
Lý Thiên Thành rũ mắt nhìn hiện vật, mới đó mà người đã không còn ở đây, hắn buồn bã từ từ bước vào trong nhẹ nhàng mở cánh cửa khép hờ kia.
Phút chốc từng kí ức mà hai người cùng trải qua đã hiện rõ rệt, Lý Thiên Thành đi chậm chạp đến bàn trà, nhìn bình trà đã sớm đã mốc meo. Nếu Sở Diên còn ở đây bình trà sẽ luôn nóng, tách trà luôn luôn sạch, không phải như hiện tại...
Hắn ngồi xuống bàn trà, sau đó liếc qua chiếc giường mà cả hai đã từng ngủ. Nơi này hắn đã cùng y cộng chẩm hơn sáu mươi lần, vòng eo nhỏ gọn được hắn ôm chặt trong lòng, khuôn miệng luôn cười tươi tắn nhìn hắn...
Còn có... bộ dạng sợ hãi khi bị hắn quở trách, khuôn mặt ửng đỏ vì e thẹn, khúm núm vì kinh hãi.
Những biểu hiện của Sở Diên từng cái một đều khắc ghi trong tâm trí hắn.
Đứng tại nơi đây hắn có thể cảm nhận được mùi hương ngọt ngào của y luôn phảng phất đâu đây, từng hương thơm dịu nhẹ luôn làm hắn say đắm.
Lý Thiên Thành đã si mê Sở Diên từ lâu, nhưng hắn lại nở để y rời khỏi hắn.
Bây giờ người ở lãnh cung cũng chẳng hề vui vẻ, hắn cũng mỏi mòn nhớ mong.
Trăng đã tàn, tình đã đậm, tơ lòng vừa rối lại rất khó gỡ, muôn vạn lần hắn muốn kìm nén xúc cảm đang trào dâng trong người, nhưng chẳng thể ngăn nỗi nhớ mong.
Hắn đã muốn đến đây từ mấy ngày trước, nhưng lại ngại để người khác nhìn thấy. Hiện tại hắn mặc kệ, ai thấy cũng được, hậu cung này là của hắn, hắn muốn đến đâu mà chẳng được.
Trong lúc thơ thẩn, hắn vô tình nhìn thấy phía chân giường có gì đó nhú lên một chút.
Cứ như vậy cảm giác tò mò đó đã xâm chiếm tâm trí, hắn chậm rãi đi về phía đó, bàn tay nhẹ nhàng gõ trên mặt gỗ ở bên cạnh giường.
Chợt, một âm thanh rỗng tuếch vang lên, hắn mới thử đẩy nhẹ mặt gỗ, nào ngờ bên trong lại là một nơi cất giấu mỹ tửu.
Ngửi một chút, mùi hương này... quả thật quen thuộc, là rượu bồ đào.
Lý Thiên Thành sững sờ nhìn ba vò bồ đào yên vị nằm bên trong, cảm xúc hiện tại vô cùng kích động.
Hắn khó hiểu lấy ra một vò bồ đào, nhấc nhẹ nó đưa lên ngửi, một hương vị vừa thơm lại vừa đắng chát.
Không ngờ trong một lần hắn thủ thỉ bên tai y, nói rằng hắn thích rượu bồ đào, trước đây nương của hắn từng ủ rượu bồ đào chờ một người vô tình.
Ấy vậy hắn lại trở thành một kẻ vô tình để y ủ rượu chờ hắn!
Không biết từ lúc nào một giọt nước ấm nóng bỗng rơi xuống, hắn cười cười đứng dậy quay mặt đi, không nhìn nữa, tim hắn đau quá.
Hôm nay không tự chủ được mà tìm tới nơi đây, cũng vô tình nhìn thấy vật, cũng vô tình chạm đến vết thương lòng.
Hắn cảm thật nếu còn đứng đây hắn sẽ không chịu nổi mà chạy đến lãnh cung, cuối cùng không đành lòng mà mang y trở về bên cạnh. Hắn không thể, tuyệt đối không thể, nếu như hắn làm như vậy, sau này lời nói của hắn còn ai coi trọng?
Cuối cùng đành nuốt xuống mong muốn của bản thân, cho dù hắn có ngàn vạn lần nhung nhớ cũng không thể nào phá vỡ được lời nói đã định sẵn.
....
Lý Thiên Thành không quan tâm nữa, hắn vội vàng rời khỏi Từ Thanh cung, trong lúc vô thức đã bị một ánh mắt quan sát nhất cử lưỡng động.
"Một kẻ ngoài lạnh trong nóng!" Dương Xuân cười lạnh nhìn Lý Thiên Thành rời đi, tình cờ đi ngang qua vô tình nhìn thấy thân ảnh Lý Thiên Thành, vì vậy mới âm thầm quan sát xem.
Nào ngờ... thật sự khiến Dương Xuân mở mang tầm mắt!
Từ lúc hay tin Sở Diên bị Lý Thiên Thành đày vào lãnh cung, Dương Xuân đã đến đó một chuyến, nhưng cuối cùng lại bị tống cổ trở về.
Lý Thiên Thành đã ra lệnh bất cứ ai cũng không được lui tới thăm y, cũng bị vậy Dương Xuân không tài nào vào được.
Hôm nay lại thấy một màn ủ dột của hắn, thật sự khiến Dương Xuân bái phục, hắn làm như thế là để ai xem đây?
Nhìn Sở Diên vừa gầy lại còn bệnh quanh năm, suốt tháng, thực chất không có một tí sức lực thì làm sao có thể hại hoàng hậu sảy thai?
Vậy mà Lý Thiên Thành hắn, thật sự mù quáng tin tưởng, đem một người vừa mới nhập cung chưa nếm trải sự tranh đoạt bao giờ kia vào lãnh cung.
Cho rằng y cũng giống như bọn họ, mong muốn địa vị kia!
Thật đáng tiếc lại cũng đáng hận cho một con người ngu ngốc, trao trọn niềm tin về một người vừa vô tình, lại lạnh nhạt.
...
Lý Thiên Thành trở về tẩm cung, hắn vào nước vào dục trì đang phảng phất khỏi. Cả người tùy ý lún xuống, chẳng mấy chốc mực nước đã bao trùm lấy cơ thể.
Hắn thư thái nhắm mắt lại để bản thân hưởng thụ cảm giác nóng ấm đó, nhưng chưa thư giãn được bao lâu hắn lại nhớ đến Sở Diên.
Ngày hôm nay hắn đã nhìn thấy y hơn mười lần, không sao quên được hình bóng đó, hắn tự hỏi có phải hắn vẫn chưa khỏi bệnh không?
Bắt đầu từ khi nào thanh âm thì thầm bên tai đã chuyển qua hình bóng của Sở Diên rồi?
Hắn không nghe thấy âm thanh trầm trầm kia nữa, thay vào đó là năm lần bảy lượt mơ màng nhìn thấy Sở Diên.
Không tiếp tục suy nghĩ, hắn vội mặc lại y phục, nghĩ bụng sáng hôm sau sẽ quên hết thôi, rồi mọi thứ sẽ không còn tiếp diễn.
Có thể là nhìn vật mà nhớ người, ngày mai hắn lập tức đem hết đồ vật của y có trong tẩm cung này đem hết qua Từ Thanh cung, như vậy sẽ không mơ hồ nhìn thấy Sở Diên nữa.
...
Nằm trên long sàng, hắn gác tay lên trán, nhắm mắt rồi lại mở, xoay qua trái rồi lại qua phải, thay đổi không biết bao nhiêu tư thế vẫn không thấy thoải mái!
Hắn chán nản ngồi dậy, được một lúc thì bước thẳng ra ngoài, nhìn ánh đèn ở phía Tây bên kia đang lờ mờ sáng, nhịn không được chầm chậm đi về hướng đó...
Hắn cảm thấy tiếng lòng đang thôi thúc hắn đi nhanh một chút, chẳng mấy chốc đã đứng ở bên bức tường cao vời vợi kia.
Hắn không đứng ở cửa chính lãnh cung, chỉ đơn giản đứng ở bên bức tường đã được không ít cây xanh che khuất. Ở vị trí này sẽ không có một ai nhìn thấy hắn!
Lý Thiên Thành nhìn trực rồi lại nhìn sau, xác định chỉ có một mình hắn ở đây mới dùng khinh công đáp lên mái nhà.
Đứng ở vị trí này nhìn xuống bên dưới, cảnh vật hoang tàn trước mắt đã hiện rõ mồn một.
Lãnh cung này không được hắn tu sửa bởi nơi này như một tù đài dành cho những phi tần thất sủng mang trọng tội. Bọn họ bị bỏ mặc ở đây cho đến chết cũng không được ai đó nhớ đến.
Nhiều năm như vậy nơi này chỉ còn một mảnh hoang tàn, trơ trọi, mọi thứ hoàn toàn xác xơ, không có sự sống.1
Nếu không tận mắt chứng kiến rõ ràng, hắn sẽ không tin được Sở Diên của hắn đang sống ở đây.
Làm sao có thể tan tành đến mức này chứ?
Nếu như vậy Sở Diên đã sống như thế nào đây?
Y có chịu nổi không? Hôm trước khi rời đi, trong người vẫn còn cảm mạo, đốt sống cũng chưa hồi phục, phần sườn cũng chưa lành hẳn. Như vậy y sống có ổn không?