Sáng hôm sau, vào lúc những giọt sương vừa mới đọng lại trên những tán hoa vừa chớm nở.
Lý Thiên Thành đã mệt nhoài mở mắt, cả đêm hắn chỉ ngủ vỏn vẹn hai canh giờ, thật sự không thể chìm sâu vào mộng đẹp.
Mặt trời cũng dần ló dạng, hắn cũng chẳng muốn rời giường.
Lý Thiên Thành xoay người lại, tay gác lên trán, suy nghĩ một hồi. Cảm nhận sau một đêm không ngủ là mệt mỏi vô cùng, hắn có thể thấy màn sương mờ mờ trước mắt.
Lý Thiên Thành nhắm mắt lại, rồi lại nhẹ nhàng mở mắt ra, cảnh vật cũng dần rõ ràng, hắn mới đăm chiêu suy nghĩ.
Vừa hay bên ngoài có tiếng động, Lý Thiên Thành hơi nheo mắt vì uể oải, vừa định ngồi dậy, một trận đau nhức truyền tới, người cũng vô lực.
"Hoàng thượng, người đã dậy chưa?" Tàu công công cúi đầu nói khẽ, chỉ sợ quá lớn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng.
Lý Thiên Thành đã dậy từ sớm, vì hơi uể oải nên mới nằm thêm chốc lát, chẳng ngờ lại sắp đến giờ thượng Triều.
"Mau vào đây, giúp trẫm thay y phục!" Hắn cất tiếng khàn khàn nói vọng ra, mí mắt hơi nặng, mơ hồ không nhìn rõ.
Một đêm không ngủ cả người cứ lênh đênh như mặt sóng, căn bản không thể tự ý hành sự.
Nghe giọng khàn khàn của chủ tử, Tàu công công liền biết ngay, cả đêm qua hoàng thượng không ngủ. Muộn phiền càng nhiều tự khắc sinh ra nhiều bệnh!
Không để Lý Thiên Thành phải chờ lâu, Tàu công công rất nhanh đã đi vào trong, hầu hạ hắn vặn long bào.
Vặn xong long bào, Lý Thiên Thành vẫn còn chưa tỉnh táo, mày vẫn luôn chau lại, biểu tình khó chịu.
Hắn xoa nhẹ mi tâm, lơ đễnh nhìn bên ngoài, rồi phất tay ra sau, chậm một lúc mới bước đi.
Tàu công công vô cùng lo lắng, lòng bồi hồi không yên, vội theo Lý Thiên Thành.
Trong lòng chỉ sợ hoàng thượng không chịu được mà ngã xuống mất, cũng đã lâu rồi không thấy Lý Thiên Thành phiền muộn nhiều như vậy.
"Hoàng thượng, có cần truyền thái y không?" Tàu công công vội lên tiếng, ánh mắt lo lắng nhìn Lý Thiên Thành.
Chỉ sợ hắn chịu không nổi, việc thượng Triều có thể trễ một chút, nhưng nếu ngã xuống rồi, sẽ dây dưa triền miên tận mấy ngày!
Lý Thiên Thành lắc đầu, hắn không thấy quá đáng ngại, dù sao cũng là một đêm không ngủ, không làm hắn xảy ra chuyện gì được.
Hơn nữa có không ít người muốn hành thích hắn, chuyện hắn nhiều ngày mệt mỏi, nếu truyền ra có thể dẫn dắt không ít kẻ có mưu đồ bất chính.
Hắn sống đến từng tuổi này, bao nhiêu chuyện hắn còn chưa tỏ sao? Rất nhiêu lần có kẻ muốn hãm hại hắn, nói đến cũng nhiều vô kể.
Không những thế còn không có dấu hiệu dừng lại, có kẻ may mắn lọt vào cấm thành cũng phải chết dưới tay nhất phẩm hộ vệ của hắn - Tề Diệp Niên.
Tuy nhiên mấy tháng trước Tề Diệp Niên đã được hắn điều đến biên cương trấn giữ.
Hiện tại trong cung chỉ còn một vài hộ vệ tài giỏi đáng tin tưởng, còn lại đều phải trấn giữ ở nhiều nơi khác nhau.
So với Tề Diệp Niên bọn họ vẫn không bằng một phần, cho nên nếu hắn phô trương truyền thái y, sẽ tạo nhiều cơ hội cho những kẻ đã ngấm ngầm muốn khi quân, phạm thượng.
...
Suốt dọc đường đi không khỏi có nhiều ánh mắt lấp lánh, ngấn nước nhìn hắn, hương thơm của son phấn đang lan tỏa khắp nơi.
Những phi tần luôn ở một góc vừa khéo gần lại vừa đủ xa nhìn hắn, bọn họ đều say đắm trước khuôn mặt cương nghị của hắn.
Trong đó Tô Ngọc Hoa là người dõi theo hắn nhiều nhất, tuy nhiên cũng là người không được hắn để tâm nhiều nhất.
Nàng bứt lấy đóa hoa xinh đẹp trước mắt, nhìn bóng lưng Lý Thiên Thành khuất dần mà cười khổ.1
"Sở Diên cũng vào lãnh cung rồi, hoàng hậu cũng đã sảy thai, cả hai đều không còn gì vướng bận,... cớ sao vẫn không nhìn tới ta?" Tô Ngọc Hoa càng cười lại càng thấy khổ sở nội tâm.
Trong mắt của hoàng đế vốn không hề xem ai làm trọng, quân vương trước giờ đều vô tình, chưa một lần dùng cả tâm can cho một ai...
Vĩnh viễn không thể mơ tưởng tới!
...
Lý Thiên Thành mệt mỏi ngồi trên ngai vàng, nâng mắt nhìn đám quần thần bên dưới, không tự chủ mà khó chịu ra mặt.
Bọn họ không bàn về việc đắp đê, viện trợ, cũng không bàn những chuyện đói khổ của bá tánh, mà là...
"Hoàng thượng, Sở phi mưu đồ hãm hại hoàng hậu, là một yêu nghiệt không nên tồn tại, sớm muộn gì cũng mang họa mà thôi!" Trương đại nhân cảm thán nói.
Theo sau đó là những lời hùa theo của bá quan khác, không ngừng chỉ trích, muốn diệt Sở Diên.
"Hoàng thượng, Sở phi vốn là yêu nghiệt chuyển thế, chắc chắn là một đại khắc tinh, giữ lại sẽ mang đến nhiều tai họa!"
Lý Thiên Thành nhíu mày nhìn bọn họ, hiện tại lại là chuyện gì nữa đây?
Giữa ban ngày ban mặt lại lấy chuyện yêu ma, quỷ quái ra hù dọa hắn sao?
Đâu phải hắn không biết, Sở Diên nào có phải yêu nghiệt!
Lỗi sai của y thật sự không đáng tha thứ, nhưng cũng không đến tội phải chết!
Đám quần thần càng lúc càng hỗn xược, chuyện đâu còn có đó, hắn chưa ra chỉ định lại đến phiên bọn họ buộc hắn phải làm thế nào sao?
"Xin hoàng thượng khai ân, trả lại công bằng cho hoàng hậu!" Khưu thừa tướng cũng đứng ra chỉ tội.
Tất cả đều ép hắn phải trả lại công bằng cho hoàng hậu.
Lý Thiên Thành lại thấy cơn lửa giận trong người lại sắp sửa bùng nổ. Hắn cũng đã giam y vào lãnh cung không phải sao?
Nơi đó rất tăm tối, lại còn ẩm mốc, nhiều xác chết ở quanh đó bốc lên những mùi thối rữa, bấy nhiêu đó còn chưa đủ dày vò sao?
Hôm trước hắn ra lệnh không được lan tin hoàng hậu bị Sở phi làm sảy thai, mới đó chưa được ba ngày khắp thành Tôn Châu và những vùng lân cận đã nghe được hết.
Hôm nay còn truyền tai nhau nói Sở Diên là yêu nghiệt hại nước, hại dân, hại hoàng hậu sảy thai!
Lý Thiên Thành muốn an ổn quên đi chuyện này, có như vậy mới không suy nghĩ về Sở Diên nữa. Vậy mà hôm nay bọn họ không muốn tha cho hắn!
Vô vàn sự việc tấp nập đổ vào đầu hắn, đến mức không muốn hắn bình tâm tịnh dưỡng.
Lý Thiên Thành hơi giãn mày, hắn ra hiệu bọn họ im lặng, sau đó trầm ngâm nói.
"Các ngươi bảo trẫm nên hành xử thế nào?" Giọng điệu nhẹ nhàng, nhìn xuống bên dưới.
Đám quan lại đó nhìn nhau thì thầm to nhỏ, lát sau quay về hướng hắn, cúi đầu cung kính nói: "Hoàng thượng nên loại trừ tai họa, Sở phi này không nên giữ lại!"
Nghe lời nói ác ý đó hắn chỉ biết cười trừ.
Lý Thiên Thành chống cằm nhìn xuống bên dưới, lại nâng khoé môi.
"Trẫm thấy các ngươi rất muốn loại trừ Sở Diên nhỉ?" Lý Thiên Thành nhếch miệng cười đùa nói.
Không ít người đưa ra chủ kiến này đều là người của hoàng hậu, những tai sai trung thành luôn suy tính cho chủ nhân.
Hơn nữa thế lực của hoàng hậu không phải nhỏ, đa phần đều là người do hoàng hậu sắp đặt.1
Phần còn lại cũng là người có nhiều nhược điểm, bị hoàng hậu nắm thóp, vì vậy cũng chỉ hết lòng tận tụy.
Sở Diên bị loại trừ, trong cung sẽ trở về những ngày tháng hô mưa gọi gió của hoàng hậu.
Chẳng cần phải lo sợ một ngày nào đó tâm ý hoàng thượng dao động.
Nhưng Lý Thiên Thành nào dễ dàng nghe, chưa để bọn họ trình bày kế sách nên xử trí Sở Diên như thế nào, hắn đã tức giận đá đổ bàn trà.
Một tiếng rầm lớn phát ra.
Dưới điện bắt đầu im thin thít, bọn họ lại chọc giận hắn nữa rồi!1
Lúc Lý Thiên Thành nổi giận là đáng sợ thế đấy!
Thế nhưng dù có đáng sợ bao nhiêu, thì bọn họ vẫn là ngựa quen đường cũ, chẳng biết sợ là gì!