Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 222: Hắn biết sai rồi




"Khắc Tư Hy Lạp Na, là ngươi sao?" Lý Thừa Húc bóp chặt khớp hàm nàng ta, bấy lâu nay thật không ngờ lại để sói rình hang.

Nếu không phải hắn được Tương Dạ chỉ điểm, có lẽ cũng không ngờ rằng chính mình đang lọt vào bẫy của ả ta.

Tiện nhân!

"Lớp mặt nạ này của ngươi chẳng lẽ đeo mãi không chán sao?" Lý Thừa Húc đạp mạnh ả ta một cái, hắn nghiến răng ken két giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.

"Tương Dạ ngươi dám phản ta?" Ánh mắt ả hung tợn nhìn Tương Dạ đang ở phía sau.

Lúc này đây bao nhiêu thống hận đều hiện rõ trên khuôn mặt nàng ta.

Khắc Tư Hy Lạp Na có nằm mơ cũng không ngờ rằng Tương Dạ ấy vậy bị Mạc Thừa Quân làm cho mê luyến. Giờ đây Mạc Thừa Quân chết rồi, hắn ta cũng muốn phản.

"Đừng quên không có ta ngươi sẽ không sống được bao lâu, kẻ như ngươi lại còn vọng tưởng có được ái tình!"

"Vậy kẻ như ngươi thì thế nào, chẳng phải cũng bại trận nhiều lần! Khắc Tư, ngươi còn không bằng A Lạp, chí ích gã còn khởi binh giao chiến, còn ngươi trong tay chẳng có gì lại mơ tưởng sẽ cướp được Dục Quốc sao?"

Tương Dạ nói không sai, trong tay ả vốn chẳng có gì, không binh cũng không tướng hành thích vua làm sao có thể?

Huống hồ Lý Thừa Húc bây giờ không còn bị nàng ta khống chế!

"Lương Quốc các ngươi mãi mãi chỉ giở được thủ đoạn ti tiện như thế này thôi à, trước đó hạ độc phụ hoàng, hiện tại lại là trẫm? Chẳng nhẽ ngươi không còn trò nào khác sao?"

Trò mèo đó làm sao có thể qua mắt được hắn, Khắc Tư Hy Lạp Na quả thật rất ngu xuẩn. Sống đến từng tuổi này lại vẫn còn ngu muội không biết điều, hiện tại nếu đã chán sống vậy hắn cũng lười diễn kịch.

"Trẫm thấy vở kịch này nên hạ màn thôi, dù sao cũng đã chơi vui rồi, bây giờ kết thúc đi!" Hắn gằn giọng nói, ánh mắt hung tợn nhìn nàng ta.

"Lý Thừa Húc ngươi dám?" Khắc Tư Hy Lạp Na cố gắng vùng vẫy, thế nhưng lúc này đây mọi biện pháp chống cự đều vô nghĩa.

"Vậy ngươi lấy gì để đấu với trẫm!" Lý Thừa Húc nghiến răng nói.

Khắc Tư Hy Lạp Na nghe vậy bỗng dưng cười lớn.

"Không sao, dù gì người ngươi yêu nhất cũng đã chết rồi, xem ra ta cũng không đến nổi bại trần! Lý Thừa Húc ơi Lý Thừa Húc, ngươi có giỏi đến đâu cũng không thể khiến Mạc Thừa Quân kia sống lại!"

Lý Thừa Húc không đáp lại, hắn xoay người hô lớn: "Người đâu, mang phản tặc này xuống dùng đinh sắt đóng ả ta lại, nên nhớ không được dùng dây trói. Xong rồi thì bảo An Mã đến thi hành hình phạt lăng trì, nhất định phải khiến ả ta sống sót, nếu như chết các ngươi phải chịu tội!"

Nghe đến lăng trì khuôn mặt Khắc Tư Hy Lạp Na bỗng chốc tối mịt, hình phạt lăng trì khiếp sợ đến mức nào?

Chính là không để phạm nhân chết, đao phủ sẽ dùng con dao bén ngót thái xuống từng lớp thịt, không được cắt trúng động mạch, phải để phạm nhân hưởng đủ đau đớn. Nhất định phải sống, nhìn từng lớp thịt bị cắt đi, máu tươi chảy ra ồ ạt nhuốm đỏ một vùng.

"Không được, Lý Thừa Húc ngươi không thể làm như vậy với ta!" Khắc Tư Hy Lạp Na khốn khổ níu lấy chân hắn, ánh mắt rời rạc không ngừng vang xin.

Thế nhưng Lý Thừa Húc nào có dễ buông ta, hắn tức giận hất nàng ta ra.

"Ti tiện như ngươi làm sao trẫm nỡ để ngươi chết thảnh thơi, chi bằng chứng kiến từng lớp thịt trên người được cắt đi, như thế mới là ân huệ lớn nhất mà trẫm dành riêng cho ngươi!" Nói rồi lập tức phất tay, trong chốc lát thị vệ đã tới lôi ả ta xuống.

"Lý Thừa Húc tên chó chết nhà ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi, đến khi làm ma sẽ quay về tìm ngươi báo thù!"

"Vậy chờ đến khi ngươi thành ma rồi lại tới tìm trẫm!"

...

"Hoàng thượng, thuộc hạ đã làm theo lời ngươi!"

Lý Thừa Húc cúi đầu không nói gì.

"Hoàng thượng... người muốn thoái vị sao?"

Lý Thừa Húc nhàn nhạt đáp: "Trẫm đã mệt, sau này hoàng thúc sẽ thay trẫm cai quản Dục Quốc!"

Hắn giờ đây kiệt sức rồi, giang sơn này quả thật là gánh nặng, những người mang tư tình như hắn thật không thể quản nổi.

Lý Thiên Hựu sẽ thích hợp hơn, lại còn là một người chín chắn, so với hắn tính tình rất tốt vả lại cốt cách cũng hợp với việc nước.

"Trẫm phải đi tạ lỗi, nghiệp là trẫm gây ra, cũng nên là trẫm giải quyết!"

"Thế nhưng hoàng thượng cũng không thể thoái vị!"

Nhưng hắn không muốn giữ nữa, giang sơn này đã mang cho hắn gánh nặng cùng cực. Cho đến hiện tại hắn đã bỏ lỡ một đứa con và một chính thất, bảo hắn còn gì để níu giữ?

Chẳng còn gì cả, tất cả đều mất hết rồi!

...

Tháng sáu năm Dục Hiên thứ ba, hoàng đế Lý Thừa Húc chính thức thoái vị.

Lý Thiên Hựu được truyền lại ngọc tỷ, kể từ giây phút đó Dục Quốc lại bước vào thời kỳ đổi chủ!

Bách tính không ngừng bàn tán liệu có phải phía triều đình có uẩn khúc gì không? Ngai vàng liên tục đổi chủ thật sự khiến lòng người khó bề yên vui!

Sau khi Lý Thừa Húc giao lại ngọc tỷ Lý Thiên Hựu lập tức tiếp quản việc cai trị.

Lúc bấy giờ bộ máy nhà nước được củng cố, các châu cũng được sát nhập lại.

Chính sách bưng điền được hạ xuống, tô thuế miễn ba năm. Hậu cung được mở lại, chọn Du Thục Trinh làm hoàng hậu, toạ An Tình cung.

Dục Quốc lúc này đã bước vào thời kỳ hưng thịnh, bạo loạn đã được dẹp yên, chỉ còn lại những ngày tháng nhàn hạ.

Bách tính trong thiên hạ cuối cùng cũng có được cuộc sống bình dị, không nhuốm bi thương!

...

Tháng bảy tiết trời nóng bức, Lý Thừa Húc lang thang đến trấn Nải Hà, hắn rốt cuộc cũng tra được tung tích của hai vị phụ thân. Cũng vì thế mới cất công lặn lội chỉ muốn tạ lỗi!

Trước cảnh cửa đóng kín, hắn nắm chặt lòng bàn tay, cơ hồ như muốn tươm ra máu.

Hắn thật hổ thẹn, giờ đây xuất hiện liệu có phải sẽ bị giáo huấn một trận không?

Cho dù là trách mắng hắn cũng không dám than vãn, chính vì hắn gây nghiệp nên không có quyền được khóc than.

Trái tim hắn muôn phần nhảy dựng, hắn run run chẳng dám bước vào.

Thình lình cánh cửa mở toang, Lý Thiên Thành khoanh tay đứng nhìn đứa con quý tử đang đứng trước cửa. Còn có gan lớn như vậy, gây tội rồi để lão già này giải quyết, bây giờ ổn rồi thì muốn đến đòi người sao?

Mơ tưởng cũng đừng hòng!

"Ngươi đến đây làm gì?" Lý Thiên Thành lạnh giọng nói, hoàn toàn không có ý định cho kẻ nào đó vào trong.

Lý Thừa Húc biết bản thân phạm phải sai lầm, ít nhiều gì chuyện của hắn bọn họ cũng biết cả rồi, hiện tại có biện minh thế nào cũng không có cách làm an lòng hai vị phụ thân.

"Con biết sai rồi, tất cả đều là lỗi của con!" Lý Thừa Húc hạ thấp đầu không dám nói nhiều.

"Nương tử ngươi ra mà xem con trai bảo bối của ngươi còn dám đến đây này!" Lý Thiên Thành lớn giọng gọi Sở Diên.

Phút chốc một vật thể không xác định lao về phía hắn khiến Lý Thừa Húc hốt hoảng té ngã.

"Còn dám bén mảng tới, cái tên ngu muội nhà ngươi, cút cho ta!" Sở Diên đen mặt cầm chảo chạy về phía Lý Thừa Húc, trong tích tắc đã đánh hắn bầm dập.

"Đừng đánh vào mặt mà!" Lý Thừa Húc bưng mặt né tránh, khuôn mặt này của hắn thật không muốn đi tông!

"Thằng con xấu xa, ngươi còn dám lết xác tới đây, thật sự chưa hề coi ta ra gì mà, Thừa Quân nó tốt như vậy, ngươi vậy mà làm nó suýt chết! Nếu không phải lúc đó ta và cha ngươi đến kịp, liệu có phải chết hết rồi không?"

Lý Thừa Húc cũng không ngờ sẽ đi đến kết cục này, nếu không phải ba tháng trước Lý Thiên Thành tìm tới hắn đã bị Khắc Tư khống chế rồi.

Nào ngờ Mạc Thừa Quân lại muốn nghĩ quẩn, trong lúc gấp rút hắn đã nhờ Lý Thiên Thành và Sở Diên đưa y rời khỏi trước. Trong cung lúc đó vô cùng hỗn loạn, hắn mất rất nhiều thời gian đã củng cố lại binh quyền.

Lúc này phía Khắc Tư đã muốn đánh đoàn chủ chốt, cũng may phía Tương vương đã bị hắn kịp thời thâu tóm.

Dám chắc không còn trở ngại mới có thể rời khỏi Tôn Châu mà chạy đến đây tìm người.

"Thừa Quân có ổn không ạ?" Hắn cúi đầu nhỏ giọng nói.

Lý Thiên Thành bấy giờ mới cao giọng.

"Vậy kẻ nào đã viết hưu thư vậy?"

Trước bầu không khí quẫn bách này, Lý Thừa Húc thật sự bị dọa đến sợ. Hắn cúi đầu lại rơi vào trầm mặc.

Lúc đó hắn mất trí rồi, vốn không biết bản thân đã làm gì nữa. Hắn thường xuyên nổi giận, lại thường đau đầu, trong lúc mất kiểm soát đã xuống tay viết hưu thư!

"Con sai rồi..."

Lý Thiên Thành lớn giọng quát hắn: "Quỳ ở đó cho ta, bao giờ nương tử của ta thấy được thì cho ngươi vào!"

Lý Thừa Húc không dám hó hé chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, hắn quỳ xuống cúi đầu nhận sai.

Lý Thiên Thành lén lút cười trộm, nương tử của hắn thù dai như vậy muốn y tha thứ còn khó hơn lên trời.

Cho nó quỳ chết luôn hắn cũng không quản, cứ xem như Lý Thừa Húc không hề tồn tại!

Nhìn cửa lớn đóng lại, Lý Thừa Húc chỉ có thể cam chịu quỳ ở đây. Người sai là hắn, hắn biết trách ai bây giờ? Chỉ còn có cách cầu trời cao phù hộ độ hắn thoát kiếp nạn này.

...

"Thừa Quân..." Lý Thiên Thành khàn giọng gọi.

Sắc mặt của Mạc Thừa Quân cho đến giờ vẫn tệ như vậy. Nếu không phải do cái tên cầm thú kia tổn hại thì đứa trẻ này cũng không chết tâm như thế.

"Cha sao vậy, thức ăn không ngon à?"

Sở Diên vỗ vai y nói: "Đừng màng ông ấy, ta nghĩ chắc lão lại muốn nói tốt cho tên kia!"

Mạc Thừa Quân lúc này cúi gằm mặt, y không muốn để ý đến kẻ kia.

Thoát được hắn y thật sự rất vui, nhưng giờ đây tất cả đều tan vỡ rồi.

"Nam Nam có ghét cái tên ngoài kia không?"

Thừa Nam đang ăn thì bị gọi, thình lình cánh gà trong tay rơi xuống.

"Ông nội hỏi con sao?"

Sở Diên trầm mặc gật đầu: "Thế nào, ghét không hả?"

Lý Thừa Nam nghe hỏi thì suy nghĩ, có ghét không nhỉ? Nếu nói không ghét chính là xạo, nếu nói chỉ một chút sẽ là giả vờ giả vịt, nhưng nếu nói không ghét chính là trái với lương tâm.

Kỳ thật nó rất ghét, nhưng vẫn không muốn nói gì.

"Không muốn trả lời thì thôi vậy, ăn cơm xong thì ngủ đi, ngày mai theo nội đi học!"

Nghe vậy Thừa Nam ngoan ngoãn ăn nhanh một chút, có nội làm phu tử thật rất tuyệt vời, lúc nó đến lớp cũng có rất nhiều người muốn chơi cùng nó.

Vui như vậy là điều mà nó luôn mong muốn bấy lâu nay!

...

Lý Thừa Húc cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, không ngừng sôi sục. Hắn hiện giờ rất đói, lại rất lạnh, lúc này đã chạng vạng tối muỗi cũng nhiều nữa, hắn bị cắn đến sưng tấy!

Cả người người ngứa đến vặn vẹo, gãi mãi cũng không tốt hơn. Hắn thở dài ôm lấy thân thể đang run cầm cập.

"Sớm biết như vậy đã mang theo áo choàng rồi!" Nhưng tiếc là hắn không có mang theo cái gì hết.

Thật sự rất thảm hại, thế nhưng hắn không dám than vãn, chỉ có thể quỳ ở đây chờ đợi phụ thân tha tội.

...

Đêm đã muộn Sở Diên không ngủ được, Lý Thiên Thành cũng giống y cũng chẳng thể vào mộng.

"Làm sao đây?"

Sở Diên lạnh giọng hỏi lại: "Làm sao ai biết làm sao?"

Lý Thiên Thành chán nản gục xuống: "Ta cá chắc nó đang khóc lóc thảm thiết!"

Sở Diên khinh miệt véo tai hắn: "Chỉ có ngươi mới làm như thế, suốt ngày nghĩ người khác giống mình!"

Nhưng Lý Thừa Húc là con trai của hắn mà, không giống hắn thì giống ai được chứ?

"Nương tử thật hung dữ, ngươi cứ chờ xem rốt cuộc là ai đúng!"

Dạo trước lúc hắn bị Sở Diên giận dỗi cũng giống như Lý Thừa Húc làm biết bao nhiêu việc chỉ chờ đến một cái liếc mắt của người thương.

Mặc dù rất tức giận nhưng Lý Thiên Thành vẫn không nỡ để Lý Thừa Húc ở ngoài một đêm.

Hôm nay đặc biệt lạnh hơn mọi ngày, bây giờ còn là tháng bảy rất ít ai ra ngoài vào ban đêm, nhở may bị ma quỷ giấu đi thì biết làm sao đây!

"Nương tử..."

"Muốn nói gì đây, ta buồn ngủ rồi!"

Lý Thiên Thành ngậm ngùi không nói gì, nương tử của hắn giận rất dai nha!

...

Chờ lúc Sở Diên đã ngủ say, Lý Thiên Thành lén lút mang một cái chăn bước ra.

"Cha..." Lý Thừa Húc nhỏ giọng gọi hắn.

"Cằm lấy!" Lý Thiên Thành quăng chăn cho hắn, sau đó đóng cửa trở vào.

Đứa con này bỏ không được mà giận cũng không đành, xem như người làm cha này chịu thua vậy, sáng mai lâu chịu tội với Sở Diên.

Lần này tôi rồi, chính hắn chống đối nương tử...