Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 198: Diệt trừ hậu họa




Ngày hôm đó Vân Trung Ly trên đường trở về nhà, chẳng may bị sơn tặc chặn đường, vì không có nhiều thuộc hạ, cho nên đã chết giữa đường về Hà Châu.

Hoàng thượng nghe tin vì tiếc thương cho trung thần nên đã cho người làm tang sự lớn, để Vân đại nhân không cảm thấy cô độc nơi suối vàng.

Nhi tử của Vân Trung Ly là Vân Thiên Y hay tin phụ thân qua đời, gào thét trong tuyệt vọng, không ngờ rằng mới hôm qua vẫn còn rất tốt, hôm nay đã phải làm tang sự.

Nỗi thống khổ bi ai khiến cho Vân Thiên Y ngất xỉu.

Trên dưới Vân gia một phen nháo loạn, không còn trụ cột, bọn họ như mất một phần sức lực.

Số gia nhân trong phủ cũng bỏ đi không ít, chỉ còn lại vài người thân cận.

"Vân lão gia đi rồi, phu nhân và công tử phải làm sao đây?"

Ngày hôm đó Vân Trung Ly diện kiến hoàng thượng, sáng hôm sau liền chết nơi hoang dã. Thi thể được người dân gần đó tìm thấy, đặc điểm nhận dạng là lệnh bài của nha môn.

Trên ngươi chi chít những vết thương lớn nhỏ, một trong số đó đáng sợ nhất vẫn là vết đao bổ ở giữa lưng. Nó sâu đến độ thấy được phần xương sườn đã bị gãy đôi.

Máu thịt be bét đến không còn nhận dạng, xui thay những thuộc hạ kia chết vô cùng thanh thản, chỉ riêng Vân Trung Ly thân xác đã không còn rõ dạng.

Khuôn mặt bị bị đập xuống tảng đá lớn mà biến dạng đến độ nhìn thấy được hộp sọ và xương quai hàm. Hóc mắt cũng lõm sâu vào, máu họng trực trào liên tục.

Cả người chỉ toàn là máu, y phục cũng rách tươm, vừa nhìn vào đã biết ngay, trước lúc đó thật sự thảm cở nào.

Nghe nói lúc mang Vân Trung Ly an táng, mắt cũng không nhắm lại, ông ta như không thể cam tâm mà chẳng chịu yên nghỉ.

Ám ảnh kinh hoàng khiến cho những người nhìn thấy đều ngất xỉu, vội vàng làm tang sự nhanh một chút, khiếp sợ khi nhìn thấy thân thể rướm máu kia.

...

Vân Thiên Y nhìn thi thể phụ thân đã được an táng, khoé mắt ngấn nước nhìn mẫu thân, kết cục quá vội vàng, quá mức nhanh đến độ không kịp nhìn nhận.

"Phụ thân đi rồi, thế gian này chỉ còn mẫu tử ta..."

Dương Thúy nghe vậy thì bật khóc: "Ông ấy đi rồi về sau chúng ta phải như thế nào đây? Không có phụ thân con, chúng ta sẽ vô cùng thảm!"

"Chẳng phải phụ thân luôn muốn giết con sao?" Vân Thiên Y bật cười nhìn mẫu thân mình, ngày trước Vân Trung Ly liên tục dùng gia pháp, tấm thân này cũng đầy rẫy sẹo.

Con người độc ác đó chết rồi, mẫu thân phải nên vui mới phải. Có như vậy Ôn thúc mới có thể đường hoàng giúp đỡ bọn họ, một bước lên mây.

"Nhi tử của ta, con đang nói gì vậy?" Dương Thúy hốt hoảng nhìn con trai mình, chẳng hiểu nổi đến cùng là có ý gì đây?

Vân Thiên Y nhếch môi cười: "Chẳng phải chúng ta vẫn còn có Ôn thúc, có thúc ấy ở đây mẫu thân cần gì phải sợ?"

Việc Vân Thiên Y là đoạn tụ chính là nỗi nhục mạ Vân Trung Ly chịu phải. Ông ta luôn cảm thấy mất mặt khi có nhi tử là y, ngày ngày đối mặt đều là ánh mắt ghét bỏ.

Bây giờ chết rồi lại càng tốt, chết rồi sẽ không còn ai oán trách Vân Thiên Y.

"Sau này hãy để Ôn thúc giúp chúng ta một danh phận!"

...

Trên điện ai nấy đều thì thầm to nhỏ về cái chết bí ẩn của Vân Trung Ly.

"Các ông nói xem, Vân đại nhân có thật là bị sơn tặc giết chết?" Trương thái sư thấy hơi lạ bèn nói, mấy nay trong cung luôn xảy ra biến cố, không có chuyện này cũng là chuyện khác. Thình lình nhiều như vậy, cũng khó có thể tiếp nhận được.

Cùng lúc này những bá quan khác cũng nghi hoặc nhìn nhau, bọn họ không ngừng đưa ra nghi vấn, liệu có phải cái chết này có liên quan đến việc bọn họ thúc giục, tiến cử nam nhân cho hoàng thượng?

"Nghe nói cái đó đêm Vân đại nhân đã diện kiến thánh thượng, chẳng biết đã nói gì, ta nghe nói hoàng thượng ban chỉ cho Vân đại nhân về nhà tịnh dưỡng..."

"Không thể nào đâu, đêm qua Vân đại nhân vẫn còn rất ổn, rời khỏi hoàng cung rồi mới chết mà, chắc chắn không liên quan đến hoàng thượng!" Từ ngự sử thấy vậy run run nói, với tính cách của hoàng thượng, nếu là giết chết một quan tứ phẩm bình thường, đơn giản là khép tội, việc gì phải hao tâm, phí sức.

Dưới điện lúc này vô cùng ồn ào, không ai giữ được bình tĩnh. Sự nghi hoặc về cái chết của Vân đại nhân đã làm bọn họ nhiễu loạn, những suy nghĩ không ngừng le lói trong đầu bọn họ, về kết cục của một đất nước trong tương lai.

"Các khanh đang bàn tán chuyện gì thế?" Lý Thừa Húc lúc này đã đến, hắn ngồi trên ngai vàng liếc mắt nhìn bọn họ.

Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của hoàng thượng, phút chốc đám người bọn họ vì sợ mà nhảy dựng. Đầu óc cũng quay cuồng, miệng lắp bắp không nói nên lời, bọn họ vội vàng quỳ xuống, cung kín hành lễ.

"Chúng thần bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!"

Lý Thừa Húc nhếch môi cười trừ, sau đó phất tay.

"Chúng ái khanh bình thân!"

Đám người bọn họ nhìn nhau đứng dậy, đồng loạt lên tiếng.

"Chúng thần đội ơn hoàng thượng!"

Nói rồi tản ra, mỗi người một vị trí không ai nói gì với nhau, suốt quá trình đều trầm mặc.

Vân Trung Ly là một quan lớn, có quan hệ mật thiết với các bá quan văn võ trong Triều, phần là việc nước đều có ông ta ra tay, không ít cũng không nhiều, vừa vặn đủ lập công.

Nay chết oan ức như vậy, những tri kỷ của ông ta đều không ngăn nổi bi thương.

Đám quan lại trong Triều xuôi chèo nịnh nọt nhau, mất một ngươi liền yếu một bật, về sau nếu có chuyện xảy ra cũng khó lòng xử trí.

Huống hồ trước những việc hệ trọng đều có Vân Trung Ly nhúng tay vào, mất đi một lá chắn, đám người họ cũng mất đi sự tự tin.

...

Nhìn thấy bọn họ liên tục thì thầm với nhau, mắt liếc, mày chau không ngừng dùng khẩu hình miệng truyền tin. Làm cho Lý Thừa Húc cảm thấy cực khó chịu, hắn nhích người một chút, nghiêng đầu nhìn bọn họ.

"Trẫm thấy các khanh là đang bàn việc Vân hiền khanh bị thích sát sao?" Giọng nói lạnh nhạt đột ngột vang lên, thành công phá vỡ bầu không khí kì dị.

"Bẩm hoàng thượng, Vân đại nhân chẳng may chết không minh bạch, vẫn xin hoàng thượng điều tra kỹ càng, trả lại công đạo cho Vân đại nhân!" Từ ngự sử vội lên tiếng.

Lúc bấy giờ tầm mắt Lý Thừa Húc hơi nhếch, hắn nhìn chằm chằm Từ Mặc, ánh mắt như mặt hồ, không ngừng dao động.

"Trẫm đã cho người điều tra rồi, chẳng mấy chốc liền có thể bắt được sơn tặc, các khanh không cần cảm thấy phiền muộn như vậy!" Lý Thừa Húc vừa nói vừa cười, khuôn mặt vẫn luôn điềm đạm, cảnh tượng này phút chốc làm bọn họ liên tưởng đến vị tiên hoàng trước kia.

Lý Thiên Thành!

Nếu không phải đây là Lý Thừa Húc, bọn họ sẽ vọng tưởng rằng người đang tươi cười cùng bọn họ là vị vua hung tàn năm xưa.

Tất cả đều im lặng, hết thảy đều không ai dám phản bác, bọn họ sợ nhất vẫn là nhìn thấy hoàng đế này nổi trận lôi đình.

Mấy ai cũng ngầm hiểu, có lẽ cái chết Vân đại nhân là có liên quan đến hoàng thượng, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không nhanh như vậy làm tang sự lớn cho ông ta.

Chuyện này suy cho cùng cũng là do hoạ từ miệng. Ai ai cũng biết Vân đại nhân luôn có ý đồ muốn kết thân cùng hoàng thượng.

Nếu không chú ý cũng sẽ không ngờ tới, hoàng thượng vậy mà thật sự ra tay tàn độc.

...

Lúc bãi Triều, Lý Thừa Húc mang khuôn mặt lãnh đạm đi tới An Hòa cung, hắn muốn xem hôm qua một trăm lần chép phạt của Thừa Nam đã xong chưa.

Vốn dĩ tối hôm đó hắn nên kiểm tra một thể, vậy mà vì quá tức giận nên đã không quay lại.

Cửa vừa mở ra, thân ảnh nhỏ nhắn của Lý Thừa Nam đã đập vào mắt hắn.

"Đã chép xong chưa?" Hắn lạnh lùng nói, sắc mặt ngày một thăng trầm.

"Con chép xong rồi, để con đi lấy..." Nói rồi nhẹ nhàng lướt qua người hắn, mang số kinh thư đã chép đem đến.

Lý Thừa Húc nhíu mày nhìn những con chữ ngoằn ngoèo trước mặt, phút chốc tâm tình như bị thiêu đốt.

"Như thế này đọc được sao?" Giọng nói lạnh lẽo phát ra, giống như hầm băng lạnh giá làm cho Thừa Nam chôn chân không dám đến gần.

Nó biết phụ hoàng không chấp nhận, nét chữ xấu thế này lại càng khiến hắn lên cơn thịnh nộ.

Lần này nó không còn cách nào biện hộ, là nó không làm tốt, phụ hoàng nóng giận lại ảnh hưởng đến phụ thân.

Bây giờ y không có ở đây, nhân lúc này nếu nó nhận lỗi, lát nữa phụ thân và phụ hoàng sẽ không cãi nhau.

"Con sai rồi, con sẽ chép lại..."

"Chép một ngàn lần cho ta!"

"Nhưng..." Một ngàn lần làm sao nó chép xong chứ?

"Cho ngươi thời hạn bảy ngày, nếu nét chữ vẫn xấu như thế này thì chép thêm một vạn lần, đến khi nào không còn ngoằn ngoèo như vậy nữa thì dừng!"

Nghe thế nó chỉ dám gật đầu, nín môi không nói gì thêm.

Những lúc như thế này nếu mở miệng phản bác, kết cục sẽ rất khó coi.

Hơn nữa nó nhận ra phụ hoàng đang nổi giận, nếu nó cứ châm dầu vào lửa kết cục sẽ rất thảm hại.

...

"Hoàng thượng, thuộc hạ đã xử lý xong rồi!"

Lý Thừa Húc tựa người ra sau ghế, trầm mặc hồi lâu.

"Điều tra những kẻ từng giao thiệp với Vân Trung Ly cho trẫm, xem xem có bao nhiêu tên tham ô!"

Hắn đã ngầm nhận ra có không ít quan tham vơ vét của cải, chờ sau khi hắn tra ra rõ, nhất định không giữ lại. Hại nước hại dân, giữ lại chỉ thêm phiền muộn, chi bằng lúc này diệt trừ hết, về sau cũng sẽ không còn tai họa.

"Tuân lệnh hoàng thượng, thuộc hạ lập tức điều tra, chỉ ba ngày liền cho hoàng thượng kết quả!"

Lý Thừa Húc gật đầu xoa trán, ngày hôm nay thật sự bận rộn, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, chờ đợi chứng đau đầu qua đi.

Gần đây gánh nặng ngày càng chồng chất, ngay cả cơ hội thả lỏng tâm tình gần như cũng bằng không. Đến cùng hắn cũng không rõ, vì cớ gì lại phải mệt như vậy?