Phá lệ không làm việc, hôm nay Lý Thiên Thành và Sở Diên cùng nhau đi trên con phố Liêm Châu, dưới bầu không khí mát mẻ cùng với ánh sáng le lói của vầng trăng, xung quanh nhà nhà treo đèn, trong rất nhộn nhịp.
Y và hắn nói chuyện rất vui vẻ, những ngày tháng ràng buộc trước kia đều tan biến, chỉ để lại niềm vui rộn ràng của ngày mới.
Lý Thiên Thành thầm ước đoạn đường mà hai người đang đi sẽ mãi mãi dài hơn mà không có điểm cùng.
Để bọn họ có thể nắm tay bước dài trên đoạn đường lớn, tay giao nhau và không ngừng trao hơi ấm của đối phương.
Trong những lúc thế này Lý Thiên Thành cảm nhận được niềm vui duy nhất trong cuộc sống, chính là ở cạnh Sở Diên.
Y là một người ngoài lạnh trong nóng, những lúc tức giận y sẽ không để bất cứ ai ức hiếp, nhưng lúc y không nổi giận lại vô cùng dịu dàng.
Quan tâm hắn, yêu thương hắn, thường chăm sóc hắn rất tỉ mỉ, y lo lắng hắn sinh bệnh, riêng y lại để mình bệnh nhiều hơn hắn.
Nhiều lúc hắn sẽ trách y, hắn không muốn nhìn y lao lực, thế nhưng Sở Diên lại nói với hắn rằng, cuộc sống như thế này mới có ý nghĩa, không phải là lúc để lười biếng!
Y quan trọng nhất là việc xây dựng tổ ấm, hắn là trụ cột, còn y là nóc nhà của riêng hắn.
Hắn làm thì y cũng làm, y làm hắn càng không được nghỉ.
Cả hai phải cùng xây dựng thì mới tạo nên một nơi ở vững chắc.
Cuộc sống của bọn họ là một dải màu ngũ sắc, đa dạng từng sắc thái nhưng chung một đích đến.
...
"Diên Diên, yêu ngươi!" Lý Thiên chúa nói nhỏ bên tai y, trong lòng dâng lên hơi ấm hừng hừng, trái tim từ lúc trẻ cho đến về già vẫn mãi đập mạnh khi ở cạnh Sở Diên.
Sở Diên trước đó vì yêu hắn chẳng quản nhọc công, tốn biết bao nhiêu công sức, chịu biết bao nhiêu khổ cực, ngần ấy năm chỉ duy nhất chứa hắn ở trong tim.
Đến hiện tại người trước mặt hắn cũng đã lớn tuổi, ngay cả hắn cũng không còn trẻ.
Đánh mất mấy năm dày xé mới gặp được nhau, đến khi trao trọn trái tim đã là nhớ mãi không quên.
Trong tim hắn luôn khắc khoải hình bóng y, qua nhiều năm, vật đổi sao dời, hình như tim hắn vẫn mãi đập yên một chỗ, chưa hề có dấu hiệu di dời.
Yêu y nhiều như vậy, mặc cho thâm tâm như thế nào cũng quyết định không thay đổi, con tim không ngừng nhớ nhung đến Sở Diên.
Đối với y là hết lòng hết dạ, dù bão tố phong ba, dù biển có động, dù núi có dời thì lòng hắn vẫn mãi không thay chủ.
Trong tâm trí hắn luôn khắc mãi hình bóng y, một mỹ nhân từ trong bức họa bước ra, y mỉm cười, nụ cười câu động lòng hắn.
Trong ký ức lúc trẻ của hắn vẫn mãi thân ảnh bạch y thướt tha trong vườn đào rực rỡ, những đóa hoa đó như là đệm lót cho y.
Cũng bởi vì yêu, hắn dần thay đổi tâm tính, từ một kẻ lãnh khốc vô tình xem mạng người như cỏ rác, nhưng kể từ lúc được Sở Diên cảm hóa, hắn biết được bản thân khốn kiếp đến nhường nào.
Lý Thiên Thành chỉ muốn thời gian ngưng đọng lại, đừng trôi nhanh như thế, hắn vẫn chưa muốn làm một lão già sức yếu.
"Muốn đến bên kia không?"
Sở Diên gật đầu theo hắn đến bên kia nhìn một chút, đường xá vẫn rất đông đúc, giữ tiết trời này, người qua kẻ lại trông thật êm đềm.
Thời gian quả thật luôn làm nhiều thứ trở nên màu nhiệm.
Tuy nó cướp đi tuổi trẻ của bọn họ nhưng đã để lại một sắc thái rực rỡ, tiếp tục rạng rỡ cuộc đời họ.
...
"Ta muốn ăn kẹo hồ lô!" Sở Diên nhìn thấy kẹo hồ lô liền muốn ăn, nhớ lúc còn nhỏ thường nhường kẹo hồ lô cho muội muội, kết quả y đã ấm ức trốn một nơi để khóc.
"Thời điểm này nghịch mùa rồi, sẽ rất chua đó!" Lý Thiên Thành lắc đầu không muốn đáp ứng.
Tuy vậy lời hắn nói đều đúng cả, hiện tại đang mùa nghịch, mặc dù đã được ngào đường hẳn hoi, nhưng hắn dám chắc nó vẫn rất chua.
Nhưng mà Sở Diên dễ gì bỏ cuộc, y lại muốn có cho bằng được.
"Ta mặc kệ là chua hay ngọt, ngươi mua nó đi, được không A Thành..."
Hết cách rồi, hắn đành chịu thua y.
"Một lát nữa có chua cũng không được nhíu mày biết không?"
Sở Diên vui vẻ gật đầu.
"Mau mua đi, ngươi nói nhiều quá!"
...
Lúc sau Lý Thiên Thành quay trở lại trên tay đã cầm một cây kẹo hồ lô đi tới, ánh mắt có phần bất đắc dĩ đưa cho y.
"Oa, nhìn ngon quá!"
Hắn đỡ trán đứng một bên nhìn y, hắn biết vẻ ngoài ngon thế thôi, nhưng bên trong sẽ khác hoàn toàn...
"Ưm..." Sở Diên khựng lại giữa chừng, vị chua chua trong tích tắc đã ùa vào khoang miệng, lúc này có muốn nhổ ra cũng không được.
Y cắn một miếng cố gắng nhai nhai, vị đường bên ngoài khá ít, nhưng trái bên trong kỳ thật rất chua, bấy nhiêu đó đường vẫn không đủ làm nó ngọt hơn.
Sở Diên trong vô thức muốn nhíu mày nhưng nhớ đến lời cảnh cáo vừa nãy của Lý Thiên Thành thì thu lại.
Hắn cười cười vỗ vai y: "Ngon không?"
Sở Diên gượng cười nốt xuống miếng đầu tiên.
"Ngon, vô cùng ngon luôn!" Nói rồi có ý định muốn đi trước hắn, lúc cách xa hắn liền nhăn mày thè lưỡi, quả thật rất chua...
...
Trên đường quay trở về y vẫn còn chưa ăn xong cây kẹo hồ lô, mặc dù chua gần chết nhưng cũng không dám hó hé.
Ai bảo lúc đầu không chịu nghe hắn kia chứ, kết quả là như thế này đây.
Quả báo mà!
Sở Diên nhìn cây kẹo hồ lô trong tay, hận đến mức muốn lập tức vứt bỏ nó, nhưng phía sau luôn có một người vẫn đang quan sát.
Từng biểu hiện của y đều đã hiện rõ không sót dù chỉ một chút, Lý Thiên Thành trong lòng thầm cười lớn, này thì không chịu nghe hắn.
So với Sở Diên, hắn đã từng vi phục xuất tuần, mỗi lần xuất cung đều sẽ ăn thử vài món.
Lần trước hắn cũng giống y vậy, nhìn kẹo hồ lô lạ mắt liền muốn ăn, lúc đó có một đứa trẻ chạy đến kéo y phục hắn, nó bé tí ở dưới chau mày dặn dò.
"Thúc đừng ăn, bây giờ là mùa nghịch sẽ chua lắm đó!"
Nhưng hắn không tin, hắn nghĩ đã gọi là kẹo thì phải ngọt chứ, hơn nữa nhìn nó ngon như vậy.
Kết quả thật sự y như lời đứa bé đó nói, kể từ giây phút đó hắn đã không thích vị kẹo này.
...
"Nếu không ăn được nữa thì vứt đi, đừng cố nuốt, ta biết ngươi đang khó chịu!"
Sở Diên nhíu mày, lúc này lập tức vứt bỏ, y ủy khuất đi về phía trước, ngụ ý không chịu thua.
Lý Thiên Thành cũng hết cách với Sở Diên, tự nhiên dỗi hắn, hắn cũng không biết nên an ủi như thế nào nữa.
...
Lúc về đến Vạn An Sở Diên đã chạy vọt lên lầu, ngay cả Dương Xuân đang uống rượu trước sảnh lớn cũng không thèm nhìn tới, đi một phát liền mất hút.
Đến lúc Lý Thiên Thành tới nơi đã không còn nhìn thấy Sở Diên.
"Lại để người ta giận rồi à?" Dương Xuân như đã quá quen với tình cảnh này vậy, vừa nhìn thấy Lý Thiên Thành bước vào đã biết ngay trước đó đã từng Sở Diên xảy ra tranh chấp.
Lý Thiên Thành bước vào thở dài ngồi xuống tiện tay lấy một vò rượu của Dương Xuân.
"Ngươi uống một mình à?"
Dương Xuân gật đầu, trước giờ hắn luôn uống rượu một mình, giống như một thói quen vậy.
Ngày ngày đều ở đây uống rượu giải khuây, chỉ khi hắn thật sự uống say mới có thể mộng thấy người đó xuất hiện.
"Đến đây, chúng ta cạn vài chén đi!"
Lý Thiên Thành lúc này cũng rất muốn uống rượu, cũng khá lâu rồi hắn chưa từng đụng tới.
"Uống bồ đào đi!"
"Cũng được, vậy thì bồ đào!"
...
Một canh giờ sau.
Lý Thiên Thành đã ngà ngà say, hắn cười cười lại nói với Dương Xuân.
"Ngươi biết không, lúc nãy Diên Diên giận ta... ây nhưng ta cũng biết vì sao lại bị giận!" Hắn thật quá khổ mà, lúc nào cũng bị tội oan.
Dương Xuân phì cười vỗ vai hắn.
"Dẫu sao thì ngươi cũng có người để giận, còn ta... chính ta đã sớm vụt mất người kia rồi!"
Ngay cả cơ hội theo sau vỗ về người kia cũng không thể, ngay cả thời khắc cuối cùng cũng không kịp nhìn người kia được chôn xuống huyệt mộ.
Lý Thiên Thành thật tốt vẫn còn có Sở Diên.
Nhưng còn Dương Xuân hắn không còn gì nữa rồi.
...
Cố Vân hôm nay có việc phải trở về Miêu Sơn gặp sư phụ, dọc đường y cứ có cảm thấy bất an. Cứ như thể phía sau luôn có ai đó dõi theo.
Dừng một lát Cố Vân quay đầu, rất muốn tìm ra sự bất thường, song vẫn là không tìm thấy.
Mọi thứ đều đâu ra đó, y không nhận ra kẻ gian đang ẩn náu ở đâu.
Đột nhiên, phía trên ngọn cây vang lên âm thanh xào xạc, Cố Vân quay đầu, từ trong tay áo lấy ra phi tiêu, một phát chuẩn xác hướng về nơi đó.
"Tiểu mỹ nhân thật nham hiểm!"
"Là ngươi?"
"Ta có tên đàng hoàng, mau gọi Khuyết ca ca!"
Cố Vân cười khẩy xoay người, một tên điên đang nằm mơ giữa ban ngày, thật sự không xứng khiến y bận tâm.
"Này mỹ nhân, ngươi đến đây để làm gì thế... có phải sư phụ ngươi đang ở đây?"
Đường Khuyết nhận lệnh Đường Nguyệt Lam phải truy cho ra tung tích của Bạch Nhân Sư, tuyệt đối không được thất thủ.
Hơn nữa Bạch Nhân Sư là một kẻ xảo trá, ả ta đã nhiều lần trốn tránh sư phụ của hắn.
"Ngươi lại muốn tìm sư phụ? Ta nói rồi, ta không biết sư phụ ở đâu!"
"Vậy ngươi nói xem, ngươi đến đây để làm gì?" Đường Khuyết nhất quyết không để Cố Vân có cơ hội trốn tránh, hắn rất muốn biết, rốt cuộc tiểu mỹ nhân đến đây làm gì.
Một mỹ nhân xinh đẹp đến rừng rậm hoang vu, nói đến dạo sẽ khiến hắn cười đau bụng.
"Tiểu mỹ nhân..."
Cố Vân nhíu mày, y cũng có tên đàng hoàng, sao hắn không gọi?
"Tránh ra, tên của ta là Cố Vân!"
Nhưng kẻ kia chính là chứng nào tật nấy.
"Ta thích gọi ngươi tiểu mỹ nhân!"
Cố Vân chán ghét quay đi...
"Sư phụ!"
Lập tức Đường Khuyết liền nhìn về hướng mà Cố Vân hét lên, nhưng đến lúc nhìn tới lại chẳng thấy sư phụ y đâu.
"Bạch ma đầu đâu?"
"Tiểu mỹ nhân?"
"Cố Vân?"
Chết tiệt, hắn bị y lừa rồi.