Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 12: An yên




Sở Diên cảm thấy bản thân vâng lời hắn tự khắc sẽ có cuộc sống yên ổn, y càng ngày càng ngoan ngoãn. Ở trong cung mấy nay y đã hiểu hơn một chút, lễ nghi trong cung cũng đã học thuộc.

Ngoài thời gian bên cạnh Lý Thiên Thành, những lúc rảnh rỗi sẽ chăm sóc chậu hải đường. Bình thường Tuệ Lâm nếu nhìn thấy y động tay, động chân, thì nhất định sẽ mặt nhăn, mày nhó không cho y động vào.1

Thế nhưng vẫn không làm gì được, Sở Diên thật sự chỉ muốn làm một việc gì đó, lặng lẽ qua ngày, nếu cứ bắt y suốt ngày ở trong phòng, không vận động, y nhất định giống như một khúc gỗ... chẳng thể làm gì!

Qua một hồi tranh đấu quyết liệt, Tuệ Lâm chỉ đành lắc đầu để cho y tự mình định đoạt. Thật ra chăm sóc hoa cũng không phải việc gì nặng nhọc đến không thể làm.

Chỉ vì thân thể Sở Diên trời sinh ốm yếu, ra ngoài nhiều sợ sẽ bệnh càng thêm nặng. Từ lúc vào cung cho đến nay, Sở Diên gần như không uống thuốc, trước kia một ngày phải uống ba lần, từ từ giảm còn hai lần, mấy tháng trước thì còn một lần...

Nhưng hiện tại chỉ còn bằng không! Bệnh là phải uống thuốc, nếu không sẽ không thể thuyên giảm.

Sở Diên vốn là một kẻ cứng đầu, thường ngày thưa thưa, dạ dạ, nhưng trong tâm trí một chút cũng không để tâm tới. Biết rõ hàn khí trong người rất nặng, vậy mà chẳng để tâm tới một lần.

Một kẻ nghịch dại với tử thần, thật sự đáng trách, đáng trách...

Trong lúc Sở Diên đang chăm chú tới hoa, cùng lúc này có một dáng người lướt ngang qua. Là một nam nhân thanh tú.

Người đó nhìn y khuôn mặt bỗng chốc hiện lên ý cười, thoáng chốc đã đến chỗ y.

"Ngươi là Sở Diên, có đúng không?" Người đó cười cười nhìn y.

Sở Diên ngơ ngác nhìn vị khách lạ mặt, nhìn dáng vẻ của người đó, chắc chắn là một quý nhân.

Dung mạo xinh đẹp chẳng kém y là bao, mày bén, mắt phượng, mũi cao, dáng vẻ thanh tú như vậy, thật sự làm người khác không cầm lòng được mà chăm chú nhìn.

"Ngươi là ai vậy?" Sở Diên tò mò hỏi.

Hồi lâu chợt nhận ra bản thân thật thất lễ, y vội ra hiệu mời người đó vào trong.

"Quên mất, vào trong rồi nói tiếp!" Y vội dẫn người đó vào trong.

Sở Diên nâng ấm trà, cẩn thận rót ra, sau đó mang đến mời người đó.

"Tại hạ là Dương Xuân, là một quý nhân, ta ở phía Tây - Trường Thanh cung, lần đầu gặp mặt không có gì quý giá, chỉ có một cây trâm trạm ngọc, chỉ muốn tặng ngươi, xem như quà gặp mặt!" Dương Xuân vừa nói vừa mang tới một chiếc hộp, hướng Sở Diên đặt xuống.

Nhìn chiếc hộp màu sắc nhạt nhòa, có thể thấy đây là một món đồ cổ. Mắt thấy món quà gặp mặt này vô cùng quý giá, Sở Diên vội vã từ chối.

"Không được, lần đầu gặp mặt ta làm sao dám nhận vật quý, không được! Không thể nhận!" Sở Diên xua tay, đặt chiếc hộp về hướng Dương Xuân.

Thấy Sở Diên có ý không muốn nhận, Dương Xuân chỉ lắc đầu nhẹ: "Thật ra cũng không có gì quý giá, đây là cổ vật do tỷ tỷ ta để lại, hiện tại muốn kết giao với ngươi, đây xem như là một món quà nhỏ, minh chứng cho tấm lòng của ta."

Sở Diên nghe qua vẫn không có ý định muốn nhận, những món vật quý y thật sự không muốn thu về.

Y hơi chau mày, ngả người ra sau, trầm ngâm đôi chút, cẩn trọng dò xét con người này. Khuôn mặt Dương Xuân tuy luôn mỉm cười, nhưng vẫn lộ ra một chút xảo trá, làm Sở Diên không dám tin tưởng.

...

Lý Thiên Thành được truyền tin Dương Xuân hiện tại đang ở cùng Sở Diên, bỗng chốc hắn hơi nhíu mày. Dương Xuân xuất thân từ thanh lâu, vẻ ngoài lúc nào cũng là một vẻ, luôn mỉm cười hướng nam nhân mời gọi.

Ban đầu nghe tin Dương Xuân tìm tới Sở Diên, thoáng chốc hắn cũng không bằng lòng. Nhưng khi nghe Tàu công công suy tính, bỗng nhiên cảm thấy hài hòa.

"Hoàng thượng, người nhất định đừng quá lo lắng, Dương quý nhân là một người hiểu chuyện, nếu để Sở phi ở cùng một chỗ với Dương quý nhân, nói không chừng qua mấy ngày nữa, nhất định sẽ càng ngoan ngoãn hơn."

Trước kia hắn cũng đã từng bị Dương Xuân lừa qua, người này thực chất không đáng tin tưởng lắm.

Tốt nhất cũng nên đề phòng!

Một canh giờ sau.

Lý Thiên Thành đã có mặt ở Từ Thanh cung, hắn nắm tay lại thành nắm đấm, nét mặt hơi căng thẳng, đẩy cửa mạnh bước vào trong.

Đập vào mắt là hai dáng người đang vui vẻ nói chuyện, phút chốc làm hắn chau mày. Sở Diên quả thực rất dễ tin người mà, chưa gì đã nói cười cùng kẻ khác, còn không biết tự đề phòng. Nhỡ may Dương Xuân có ý đồ xấu thì sao đây?

"Khụ..." Hắn ho nhẹ, rồi đi đến trước mặt Sở Diên, vội kéo y sang một bên thì thầm.

"Ngươi có biết kẻ đó là ai không? Còn dám cũng hắn ta thân mật?" Lý Thiên Thành khó chịu bóp mạnh tay y.

Phút chốc làm Sở Diên nhăn nhó, y thật sự không có ý định cùng Dương Xuân thân mật, chẳng qua nói dăm ba câu thật sự rất khiến y tin tưởng. Sở Diên chỉ nói vài chuyện lúc chưa nhập cung, hoàn toàn không có ý định y xấu hắn.

"Sở Diên biết tội, lần sau sẽ không như vậy nữa..." Y cúi đầu không dám nhúc nhích, biết trước sẽ làm hắn tức giận thì ban đầu đã không cùng Dương Xuân nói chuyện.

Cứ nghĩ lúc đầu đã khéo léo từ chối được người ta, nào ngờ lời qua, tiếng lại, cuối cùng lại thấy khá hợp, cứ như vậy nói chuyện đến quên trời đất. Đến lúc kịp phản ứng thì đã gặp Lý Thiên Thành rồi.

Hắn nhìn y chốc lát, rồi lại nhìn nam nhân xảo quyệt phía sau. Tướng mạo cả hai cũng không quá chênh lệch, chỉ khác mỗi tính cách.

Sở Diên mang theo vẻ đẹp sắc sảo, dịu dàng, lúc nào cũng là vẻ mặt e thẹn cùng sợ sệt, khúm núm cúi đầu.1

Còn Dương Xuân mang vẻ đẹp thanh tú, lại có chút xảo quyệt, biểu tình một bụng mưu mô. Cũng vì thế đây chính là nhược điểm khiến Lý Thiên Thành không muốn cận kề.

Ở trong cung cũng hơn hai năm, nhưng số lần cùng hắn thị tẩm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thực chất Lý Thiên Thành chỉ thích vẻ đẹp như đóa bạch liên, xinh tươi, thuần khiết, ngoài kiểu này ra, còn lại hắn không thích.

Dương Xuân từ nhỏ đã xuất thân từ thanh lâu, mẫu thân là ca kỹ, cuộc sống không được tốt đẹp. Giữa muôn ngàn bể người, sớm tối đều nhìn thấy mẫu thân cùng nam nhân khác hoan ái.

Thành ra trong tâm trí Dương Xuân cũng sớm méo mó từ đó.

Kể từ ngày hiểu chuyện, Dương Xuân đã nhận thức rõ cuộc sống sau này của bản thân. Ngoài việc chiều chuộng người khác, còn phải biết thể hiện tài nghệ.

Không phải lúc nào cũng run rẩy, sợ sệt, Dương Xuân biết rõ, muốn sống trên thế gian này, đầu tiên phải học cách thỏa mãn lòng người.

Tình cờ một ngày nọ Lý Thiên Thành ngang qua Liêm Châu, cùng lúc gặp phải Dương Xuân, tháng ngày sống ở thanh lâu từ đó cũng biến mất.

Được vào cung là niềm vui duy nhất của Dương Xuân, được sống giống như một người còn sống, không phải phục tùng người khác.

Tuy không được sủng hạnh nhưng còn hơn làm vật chơi đùa cho nam nhân khác. Lý Thiên Thành thật sự độc ác, nhưng không phải lúc nào cũng là bộ mặt xem mạng người không đáng là bao.

Nghe tin hoàng thượng sủng được một nam nhân xinh đẹp, Dương Xuân đã muốn nhìn qua, kết quả lần đầu gặp mặt cũng phải thán phục trước vẻ đẹp của y.

Sở Diên đúng là một tuyệt sắc mà tạo hóa sinh ra, y đẹp như một đóa hoa mẫu đơn giữa muôn ngàn hoa dại, khoe sắc dưới bầu trời rộng lớn. Vẻ đẹp khiến lòng người dịu lại, nhịn không được muốn bầu bạn cùng y, kể cho y nghe những gì tốt đẹp nhất, bảo vệ lại khỏi toan tính trong cung.

Nhìn Sở Diên cùng Lý Thiên Thành hai mắt giao nhau, từ đầu đến cuối đều là ái tình khó dứt, những cử chỉ thân mật thật khiến người khác ngại ngùng.

Thế nhưng Dương Xuân lại cứ say đắm nhìn họ, ánh mắt không rời dù chỉ một chút, cho khiến một ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến, kéo Dương Xuân trở về thực tại.

"Còn ở đó làm gì, muốn trẫm làm gì ngươi à?" Lý Thiên Thành lạnh giọng nói, bàn tay to lớn kéo Sở Diên ra sau lưng.

"Hoàng thượng,... ai nha, người ta chỉ muốn kết giao với Sở phi, thật tình không phải đến câu dẫn người đâu..."

Nói đến đây Dương Xuân hơi cúi đầu, nói nhỏ: "Với lại người cũng không thích ta, có làm thế nào cũng bằng không!"

Hắn lạnh nhạt không để ý biểu tình của Dương Xuân, vội nói: "Tốt nhất ngươi nên an phận mà ở Trường Thanh cung đi, đừng rảnh rỗi như vậy!"

Nghe Lý Thiên Thành nói vậy, Dương Xuân cũng biết nên làm gì, lập tức đứng dậy không nhanh không chậm ra khỏi cửa. Lúc rời đi còn không quên mỉm cười với Sở Diên.

"Đi mau đi." Lý Thiên Thành xua đuổi.

Không còn cách nào khác, Dương Xuân chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng mạnh lại.

Rầm thật lớn.

Phút chốc cả người như nhảy dựng, Dương Xuân vội ôm ngực, lòng thầm nhủ: "Còn may tim vẫn chưa rớt ra ngoài!"