Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 117: Cả cung đều lan truyền, đêm qua hoàng thượng cùng hoàng hậu mặn nồng




Vừa mới động chạm lại tiếp tục ăn tát, tuy nhiên chỉ một tát mà thôi, cũng không khiến hắn có chút hề hấn nào. Y tát hắn giống như tăng thêm cho hắn vài tầng hoả dục.

"Tránh ra!" Sở Diên nhoài người muốn đứng lên, thế nhưng trên người không một lớp vải, y vừa đứng được nửa đoạn thì bối rối lặng xuống, mực nước tuy không quá sâu nhưng vừa đủ cho y trốn tránh.

Bộ dạng của y lúc này không biết có bao nhiêu mê luyến, làm cho người hắn sững hết cả lên, phía bên dưới đã khó chịu muốn chết.

Lý Thiên Thành tiến lên một bước, y phục trên người cũng cởi ra, hắn ném nó sang một bên rồi từ từ đi đến chỗ y.

Sở Diên phòng bị lùi về sau, y né tránh cau mày hỏi: "Ngươi muốn làm gì vậy?"

Y có phải ngây thơ quá không, đã như vậy còn muốn hỏi là sao đây? Hành động đã quá rõ ràng rồi.

Đương nhiên muốn thượng y!

Lý Thiên Thành cười gian tà đến bên y nói: "Ngươi nghĩ xem, nghĩ thử chúng ta nên làm loại chuyện gì?"

Nói rồi động tác càng thêm lấn lướt, hắn chạm nhẹ lên đầu vai y, ma sát nó.

"Bỏ tay của ngươi ra đi!" Sở Diên nghiến răng nói, khuôn mặt ửng đỏ đến lợi hại.

"Không phải bọn họ cũng đã nói cho ngươi biết rồi sao? Ngươi vốn là hậu của ta, từ trước đến giờ vẫn luôn ở bên cạnh ta! Chúng ta đã rất lâu rồi không được hợp hoan, chẳng lẽ ngươi lại đành lòng?"

Sở Diên khó chịu ra mặt, đành lòng hay không chẳng phải hắn cũng nên biết. Y vốn không thích, càng không muốn làm loại chuyện này, mặc dù cơ thể thật sự rất nóng, nhưng y vẫn còn có thể tiết chế, không được để hắn thừa nước lấn át.

"Ngươi thật sự muốn làm... chuyện đó... với... với ta sao?" Sở Diên bị cơn say cộng thêm sự bồng bột của hắn khiến cho y lắp bắp.

"Vậy ngươi có biết chuyện đó là chuyện gì không?" Hắn mỉm cười hỏi.

"Ta đương nhiên biết!" Sở Diên đã xem qua mấy cuốn Xuân Đồ của Tàu công công đưa cho, mặc dù có hơi lạ thường, song miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu.

"Vậy vì sao lại từ chối? Ta và ngươi là phu thê, ngươi không thể để ta đơn phương như vậy!" Lý Thiên Thành bắt đầu luyên thuyên đạo lý.

Sở Diên cắn răng quay mặt, y nói: "Vậy đau không?"

"Muốn thử sao?" Lý Thiên Thành cười tà mị hỏi.

Sở Diên không trả lời, y ngượng ngùng bấm ngón tay, chân hơi run run vì đứng quá lâu trong nước.

Lý Thiên Thành không nói không rằng đè y xuống, mặc kệ Sở Diên có nói nhảm cái gì hắn cũng không tiếp tục giải thích.

Động tác rất dứt khoát kéo toàn bộ y phục trên người sang một bên, chẳng buồn cởi mà xé toạc tiết khố bên trong.

Xoạt, xoạt.

Y phục bị xé đứt ra không rõ hình dạng bị Lý Thiên Thành ném sang một bên, hắn khoái chí đem Sở Diên dồn vào thành hồ. Hắn cúi người xuống hôn lên chiếc cổ trắng nõn đó, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi mình liếm xung quanh.

Hương vị ngọt ngào của mỹ nhân, y như đã được tắm qua mật ong mà ngọt ngào vô cùng.

"Diên Diên, rốt cuộc ngươi đã uống bao nhiêu vò bồ đào vậy? Ngọt như thế này, ngươi muốn ta phải làm sao đây?"

Nực cười, rõ ràng muốn ăn người ta còn giả vờ hỏi muốn làm sao. Sở Diên cắn răng nín thở, y không dám nhìn vật thể không xác định kia. Hình như nó đã chạm vào chỗ đó rồi, còn là rất tự nhiên.

Hắn dùng động tác dày dặn kinh nghiệm của mình, tiến nhẹ nhàng vào bên trong thăm dò, từng chút lấn lướt vào nơi bí hiểm, vật thể hơn ba mươi phân bắt đầu chui vào bên trong một cách thuần thục.

Trong chốc lát đã an toàn tiến sâu vào khoảng trống, hắn cự nguậy vật thể, từ từ lấn lướt đối phương, thuận thế tay xoa nắn quả đào tròn mịn, tha thiết vuốt ve nó, véo nó nhiều cái đến khi đỏ ửng.

Hắn đã từng thèm khát như vậy ở trong mộng, mơ về một thân thể tuyệt mỹ đang phô bày trước mắt, hắn đã ở trong mộng làm y đến rên la.

Nhưng hiện tại hắn đã được cùng y mặn nồng ngay tại dục hồ ấm nóng, hơi nước bốc lên không ngừng lan tỏa bỏng rát ở ruột gan, cơ thể ngứa ngáy chỉ muốn phát huy hết sức có thể.

Đem hết những gì kìm nén mà trả cho y hết một lượt, sau một đêm mây mưa hôm nay, chắc gì ngày mai có thể an toàn ở trước mặt y.

Hắn biết Sở Diên sau khi tỉnh rượu nhất định sẽ phát điên khi biết được hắn đã ăn y sạch sẽ, vì thế nhân lúc ý thức của y không rõ ràng, liền mạch lập tức vồ lấy.

Ăn thì phải ăn cho hết không được để lại bất cứ thứ gì, nhất định từ đầu đến cuối đều không thể bỏ sót một bộ phận nào.

Vì thế hắn lả lướt khắp mọi nơi trên cơ thể y, chỉ cần nơi nào có thể chạm liền chạm, tư thế nào thoải mái nhất thì sẽ dùng tư thế đó.

Kịch liệt đến mấy vẫn không sánh bằng âm thanh phối hợp của giai nhân, hắn thích nhất là nghe y van nài dưới thân hắn, cầu hắn tha y.

Lý Thiên Thành vốn là một kẻ bại hoại, sẽ không còn lạ khi thấy hắn thừa nước đục thả câu, hắn luôn là như thế, chỉ cần tìm được lạc thú hắn nhất định sẵn sàng vứt hết liêm sỉ.

Cùng lắm đến khi y lấy lại ý thức hắn sẽ quỳ ba ngày ba đêm xin tha tội lỗ mãn là được, hắn biết y sẽ không giận hắn lâu, dăm đôi ba ngày lại bị hắn làm cho suy sụp.

...

Một hồi sau.

Nhìn Sở Diên đã mệt mỏi đến thiếp đi hắn mới nhẹ nhàng kéo y trở lại mặt hồ, dưới mực nước mơ hồ phảng phất bóng hình của hắn và y dưới mặt nước.

Cả hai đều không một mảnh vải che thân nên có chút run nhẹ, vì đã hoạt động ở dưới nước quá lâu.

Hắn đem y đặt nhẹ lên đùi hắn, nhẹ nhàng đưa tay luồn xuống điểm thẹn, hắn móc nhẹ dịch thể vẫn còn đọng lại bên trong ra.

Chút dịch thể nhẹ nhàng trôi theo dòng nước, chảy về một hướng nào đó vô định!

Sau khi lấy sạch dịch thể hắn mới kỳ rửa chỗ ấy thật sạch, rồi mới nhẹ nhàng ôm y vào lòng, tay mơn lấy hai hạt hồng đậu nhỏ, nhẹ nhàng véo lấy nó, hồng đậu bị hắn véo đến đỏ ửng.

Hắn không dừng lại mà lấy đầu lưỡi lướt qua hồng đậu một lượt, nơi mà đầu lưỡi đi qua đều để lại một chút nước bọt.

Lúc này Lý Thiên Thành hình như vẫn chưa thỏa mãn cho lắm, hắn tiếp tục cúi đầu mơn lấy cổ y hôn xuống một cái thật nhẹ, nhẹ đến mức như chuồn chuồn lướt qua không có dấu hiệu đã từng ghé sang!

Cảm thấy nếu không để lấy dấu ấn gì thì có hơi đáng tiếc, vì thế hắn lại cúi xuống bắt đầu gặm nhấm từng thớ thịt ở ngay hõm cổ. Hắn kéo mạnh một đường, lập tức phiếm lên màu sắc đỏ sẫm.

Thành công in lại dấu ấn hắn càng thích thú hơn, Lý Thiên Thành chạm vào từng sợi tóc đen láy của Sở Diên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng mượt của y. Mái tóc đen láy đó làm cho hắn mê mẩn, hương vị thơm thơm của bồ đào vẫn còn lưu lại, hắn nắm lấy lọn tóc của y đưa lên mũi mình ngửi một cái.

Quả thật rất thơm, là hương vị mà hắn thích nhất, cũng là hương vị mà y thích nhất!

"Diên nhi... ngay cả tóc cũng mê hoặc như thế nữa, ngươi làm ta càng ngày càng không thể rời ngươi, sợ một lúc nào đó khi ta không có ở bên cạnh, ngươi sẽ lập tức bỏ đi!" Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt đang mê man của y mà nói, cảm xúc từ đáy lòng cứ mạnh mẽ mà vỡ òa.

"Diên nhi, ngươi có hận ta không? Bây giờ có hận không?" Đây cũng là câu hỏi mà đã rất lâu rồi hắn chưa dám hỏi, bây giờ hắn rất muốn biết, rốt cuộc y có hận hắn hay không!

Sở Diên nghe hắn hỏi, y nheo mắt xoay người khẽ nói: "Rất hận."

Giọng nói vô cùng nhỏ, giống như vô thức nói mớ, song lại giống như đang khẳng định.

Lý Thiên Thành không nói gì, cũng không thể để y ở dưới dục hồ lâu như vậy, hắn bế y lên, bắt đầu lau khô.

Sở Diên hé mắt, nhìn hắn bận bịu loay hoay mặc y phục giúp y, Sở Diên mới nhếch môi có chút khinh bỉ. Nhưng lúc hắn ngước lên nhìn y, Sở Diên lại cười cười bảo: "Ngươi có thích ta không?"

Lý Thiên Thành không do dự gật đầu, hắn nói: "Không chỉ là thích, mà là rất thích!"

Sở Diên để yên cho hắn giúp mình thay y phục, nét mặt của y có chút trầm ngâm, lúc này y đột ngột lên tiếng: "Có ai đã từng nói ngươi rất phiền không?"

Lý Thiên Thành cười cười đáp lại: "Hình như chỉ có một mình Diên nhi!"

Sở Diên gật đầu nói: "Phải rồi, bọn họ ai cũng sợ ngươi cả, tất nhiên không thể nói ngươi phiền!"

Bởi vì hắn là hoàng thượng, bất kể là ai chỉ cần mạo phạm hắn đều có thể bị chém bay đầu!

"Diên nhi, ngươi có biết không? So với bọn họ ngươi là người duy nhất khiến ta khổ lụy như vậy, cũng là người duy nhất phá lệ mắng miết ta... tất cả bọn họ đều chưa từng quá phận, chỉ riêng ngươi là tuyệt đối!"

...

Sáng hôm sau.

"Các ngươi có biết gì không?" Một cung nữ nghênh ngang hỏi.

Lập tức vô số thái giám và cung nữ khác tò mò chen vào.

"Có chuyện gì vậy, có thể kể cho bọn ta nghe không?"

Cung nữ đó liếc nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không có ai mới nhỏ tiếng nói: "Đêm qua ta có tình cờ thay đèn ở ngay tẩm cung của hoàng hậu, thình lình phát hiện cả hai người đang tình tứ bên nhau. Hoàng thượng còn bảo không đau đâu, sẽ nhẹ nhàng nữa!"

Mấy cung nữ và thái giám đó nghe được thì ồ lên, ai nấy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Nghe nói hoàng hậu không thích cùng hoàng thượng ân ái mà, đêm qua bằng cách nào khiến hoàng hậu đồng ý vậy?"

Cung nữ đó lại vỗ ngực đắc ý nói: "Hoàng hậu hôm qua lén lút trộm rượu mà hoàng thượng đã cất công gìn giữ, hơn hết còn uống đến say đắm, đến mức bị hoàng thượng đưa lên giường!"

"Vậy sao, hoàng thượng và hoàng hậu thật sự làm chuyện đó rồi sao?"

Trong cung không ngừng lan truyền tin tức, mới đó cả hoàng cung đều đã hay tin, đêm hôm qua hoàng thượng cùng hoàng hậu mặn nồng cả đêm, đến sáng liền ngủ li bì chẳng chịu tỉnh.