Lúc đi Lý Thiên Thành đang thượng Triều, hắn đã đưa ra ý định muốn Sở Diên làm hậu.
Lập tức ở phía dưới ai nấy đều ngạc nhiên mà xì xào, bàn tán chẳng ai thống nhất ý định của hắn bọn họ luôn miệng nói.
"Hoàng thượng, tuyệt đối không để được, người không thể để Sở Diên đó là hậu được! Dục Quốc sẽ ngày càng sụp đổ nếu như để một nam nhân đứng lên làm hậu, cai quản lục cung!"
Bọn họ kịch liệt phản đối, mặc dù hoàng hậu trước đó vô cùng nham hiểm, song cùng không vì thế mà để một nam nhân khác lên làm hoàng hậu.
"Hoàng thượng xin người suy xét không thể chỉ vì một mình Sở Diên mà lại để Dục Quốc không thể sánh đôi cùng với các nước láng giềng, bọn họ sẽ nhìn vào và có mưu đồ vọng tưởng Dục Quốc!
Hoàng thượng tương lai của Dục Quốc đều là do người nắm giữ, nếu như người vẫn hành xử theo cảm tính khó có ngày Dục Quốc trở nên vững bền!
Hoàng thượng, xin người suy nghĩ lại nếu như vẫn còn thấy ý định đó, thì chúng thần thật sự không biết nên làm như thế nào nữa!"
Lý Thiên Thành nghe vậy thì trừng mắt nhìn bọn họ: "Khá khen cho các ngươi luôn muốn bác bỏ lời trẫm, rốt cuộc trẫm là hoàng thượng hay các ngươi là hoàng thượng?"
Đám người ở phía dưới lập tức run rẩy nói to: "Hoàng thượng người là hoàng thượng... là chúng thần lỡ miệng, thỉnh hoàng thượng thứ tội!"
"Vậy các người vì sao cứ muốn cãi lời trẫm chứ? Sở Diên có điểm nào không đáng làm hậu?"
Đám người đó lập tức nói: "Hoàng thượng, Sở Diên trí não không được bình thường, nếu như làm hậu chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chê cười? Ở trong cung không thiếu các nữ nhân xinh đẹp cũng chẳng thiếu một người tài giỏi, người vì cớ gì cứ nhắm đến Sở Diên?"
"Vậy các ngươi hãy nói ra tên của một nữ nhân xinh đẹp nào đó có thể đứng trên ngôi vị hoàng hậu này đi! Nếu như cả tài đức đều không thua kém Sở Diên, trẫm sẽ suy nghĩ lại!"
Người ở phía dưới bắt đầu nhìn nhau không biết nên đề nữa nhân nào, mặc dù trong cung có rất nhiều phi tần, nhưng chẳng có người nào đủ tài đức, tất cả đều không đủ thích hợp!
Trong lúc mọi người đều không biết nên tiến cử ai, thì nhìn qua đã thấy Khương Thanh vỗ ngực đề cử: "Khởi bẩm hoàng thượng, Tô phi là lựa chọn tốt nhất, người nên suy xét!"
Lý Thiên thần nghe nói để cho Tô phi gì gì đó thì không khỏi nực cười, nàng ta vốn là một người có âm mưu, lại là một người ảo tưởng tranh đoạt. Lúc Diệp Vân Âm vẫn còn làm hoàng hậu, hai kẻ này không ít lần đối chọi với nhau. Một kẻ tám lạng, một người nửa cân, thật sự khiến hắn khinh thường.
Lý Thiên Thành đập bàn quát lớn: "Ý trẫm đã quyết, Sở Diên sau này sẽ làm hậu, là một nam hậu đầu tiên của Dục Quốc, bất kì ai nếu có ý định không tán thành, vậy thì đừng trách trẫm không nói lý. Trẫm là hoàng thượng, bất kể những lời mà trẫm nói đều là luật trời, các ngươi không thể trái ý trẫm, rõ chưa?"
Đám quan lại đó nghe thế cũng chẳng dám dị nghị nữa, sau một trận huyết chiến, bọn họ cũng không dám cãi lệnh của Lý Thiên Thành. Tuy vậy Sở Diên vẫn không khiến bọn họ ưa thích, nam nhân vẫn là nam nhân, dù làm hậu bọn họ cũng không phục.
"Chúng thần đã rõ, kính mong hoàng thượng bảo trọng long thể!"
"Không cần! Bãi Triều đi!"
"Cung tiễn hoàng thượng hồi cung!"
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!"
...
Ba ngày sau.
Sở Diên tuy đã được hắn phong hậu, thế nhưng tính cách vẫn trẻ con như thế, y từ lúc tỉnh dậy sau bệnh tật, hình như ngốc hơn trước một chút, làm hắn không biết nên khóc hay nên cười.
Bộ dạng ngốc manh thật sự khiến hắn muốn ngã gục, y làm sao có thể ngày một ngây thơ như thế chứ?
Nhớ hôm trước lúc cùng y dạo chơi, trong sơ ý một quả cầu từ đâu lao đến, nếu không phải hắn kịp ôm y vào lòng, thì có lẽ Sở Diên đã bị ăn một phát xoay vòng vòng.
Nhớ đến cái con Tiểu Miêu Miêu mà y luôn cưng chiều mấy nay cũng bị quăng sang một bên, không hề để tâm tới, làm hắn phải đem vật nhỏ nhiều lông đó sang Tú Nguyệt cung chăm sóc.
Nhắc tới cũng lạ, lần này y không xa cách hắn như mấy lần trước, đã vậy còn gọi hắn là ca ca!
Thật sự ngọt chết hắn mất, Lý Thiên Thành như được ban cho một thố mật thật lớn, khiến hắn ngập tràn trong hạnh phúc.
Hắn còn nghĩ từ rài sẽ không thể kề cận bên y, nào ngờ y lại tự động dâng cho hắn. Còn thiếu một vài bước nữa thôi, nói không chừng còn có thể cùng y cộng chẩm, hơn thế nữa còn có thể động tay, động chân?
Con ma xảo quyệt trong người hắn đã bắt đầu phát huy thế mạnh, bất kể là giờ phút nào cũng có thể những suy nghĩ thứ đen tối nhất!
"Không được, ta không thể nào thừa nước đục thả câu, nếu như làm như thế ta còn có phải là con người không?" Hắn không ngừng đấu tranh giữa nghị lực và lý trí.
Lý trí cho phép hắn làm những chuyện mà hắn đang suy nghĩ, càng thêm kích thích khơi dậy hắn làm điều đó.
Nhưng nghị lực cho thấy... hắn nên chờ y tự nguyện mà không phải là dụ dỗ!
...
Từ Thanh cung.
Sở Diên lười biếng lim dim mắt, cơn buồn ngủ một lần nữa kéo y vào vô thức, Sở Diên lơ là cảnh giác mà để cửa phòng hé mở.
Ngay sau đó một bàn tay to lớn nhẹ nhàng hé cửa ra, Lý Thiên Thành mang khuôn mặt cười cười rón rén đi tới, hắn chậm rãi đóng cửa một cái thật nhẹ, rồi cởi đi lớp long báo ra.
Hắn tươi cười phóng nhanh lên chiếc giường đang chứa một con thỏ nhỏ lười biếng, chạm đến eo rồi kéo tiểu thỏ vào lòng, hắn ngửi một cái, ngửi lấy mùi vị thơm ngon của tiểu thỏ, chẳng nhịn được mà cắn nhẹ.
"Diên Diên thơm quá, ngươi làm ta nóng lên rồi!"
Lý Thiên Thành xem như y đang ngủ đến quên phòng bị, không thể để vụt mất thờ cơ này hắn lập tức đưa đầu lưỡi tiến thẳng vào khoang miệng y, đầu lưỡi trượt qua càn quét một lượt, các súp tua ở dưới lưỡi không ngừng ma sát vào đầu lưỡi Sở Diên.
Trong không gian yên lặng mơ hồ nghe được những âm thanh cắn mút.
Lý Thiên Thành không dừng lại, ngược lại còn có cảm giác thích thú, miệng cười gian xảo mà đoạt đi hô hấp của đối phương. Bàn tay không yên phận sờ mó khắp nơi, hắn dừng lại ở hai đầu hồng đậu bé xíu, nhẹ nhàng mơn trớn vui đùa.
Hồng đậu bị hắn kéo nhẹ, lập tức đã chuyển đỏ, người đang ngủ say cùng nhíu nhíu mày cự tuyệt.
Tuy nhiên hắn đã không thể nào yên phận, bất quá đã lỡ động chạm thì không thể chỉ bấy nhiêu.
Nghĩ thế hắn liền lùa tay vào hạ thể, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đặt nhẹ vào bộ phận đặt biệt nhạy cảm, nơi mà khiến con người hân hoan, khoái chí!
Hắn lại cười cười, khuôn mặt đã đỏ lên, đã cố nhịn lâu rồi đến mức khiến xúc cảm hiện giờ đã như nước đổ tràn bờ, gia tăng vạn phần.
Cứ thế hắn chạm vào tiểu huynh đệ đã ngủ say mấy vạn năm, không ngừng ma sát nó để tạo một chút khoái cảm cho riêng mình, mặc dù không đủ khiến hắn vơi đi ham muốn, nhưng như thế đấy ân xá rồi.
"Ca..." Sở Diên dụi mắt tỉnh dậy, y mơ màng nhìn hắn đang đặt tay vào chũn quần của y, Sở Diên nhíu mày khó hiểu nhìn hắn, Lý Thiên Thành lại cười nhẹ nhìn y.
"À thì..." Hắn không thể giải thích là đang ham muốn cảm giác lạc thú đó được.
Ánh mắt hắn láo lia, cuối cùng nhanh chóng rụt tay trở về, hắn mỉm cười một cái thật tự nhiên rồi nói với y: "Vừa rồi ta thấy quần của đệ hơi lệch, vì vậy muốn kéo nó ngay ngắn lại!"
Hắn nói dối mà chẳng ngượng một chút nào, còn tỏ ý bản thân đang làm người tốt nữa.
"Vậy sao lại phải chạm vào đây?" Sở Diên nghiêng đầu chỉ xuống nơi đó, vẻ mặt có chút khó hiểu nhìn hắn, nếu chỉ giúp y kéo quần thì sao vào chạm vào trong như thế chứ?
Thấy Sở Diên nghi ngờ như thế hắn thuận miệng lại nói: "Chẳng qua giúp đệ một xíu thôi, tiểu thỏ ngốc không tin ta sao?"
Có ma mới tin ngươi, Lưu thái y ở bên ngoài thần mắng, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.
"Khụ... đến giờ uống dược rồi!"
Sự xuất hiện của Lưu thái y như đang cứu trợ hắn, Lý Thiên Thành vui vẻ chạy đến đoạt lấy bát thuốc trong tay Lưu thái y, hắn nghênh mặt nói: "Để đó cho ta, ông có thể đi được rồi!"
Lưu thái y chưa kịp phát huy đã mất giá trị lợi dụng, cứ như thế bị hắn đuổi ra ngoài, ông có một chút ấm ghét bỏ nói: "Tốt nhất sau này đừng có hối hận!"
...
Lưu thái y đi rồi chỉ còn một mình hắn và Sở Diên ở trong phòng, hắn ngồi xuống bên giường khuấy nhẹ bát dược nóng rồi bảo y há miệng.
Sở Diên không cam tâm nuốt xuống, y chau mày nhăn nhó: "Ca ca không có kẹo đường à? Phụ thân mỗi lần đút dược sẽ không quên chuẩn bị kẹo cho đệ."
Y ủy khuất nói, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn hắn như chờ đối phương tìm kẹo.
Lý Thiên Thành giật giật khóe môi, còn có kẹo không ta? Hắn không biết số kẹo hôm trước để ở đâu rồi nữa, Lý Thiên Thành bối rối nhớ lại.
"Không được ăn nhiều kẹo như vậy, mau nhổ ra đi!" Lý Thiên Thành tức giận kéo tay y ra, nhưng Sở Diên cứ mãi ôm túi kẹo đường.
"Không... không muốn, ca ca xấu quá!" Sở Diên không chịu thua liền cố kéo lại.
Cả hai dây dưa một lúc cũng không ai chịu ai, Lý Thiên Thành chờ đến khi Sở Diên đã kiệt sức thì đoạt lấy túi kẹo.
Hắn mang túi kẹo giấu đi không cho y ăn kẹo nữa, từ lúc tỉnh dậy cứ mãi tìm kẹo, hắn lo y ăn nhiều quá sẽ lại sinh bệnh nữa, nên mới giành giật thế này.
Lúc đó Sở Diên đã mắng hắn xấu xa rồi chẳng chịu ra khỏi phòng.
Cho đến bây giờ hắn mới bàng hoàng nhớ lại, túi kẹo hình như ở trên mái nhà, hắn chỉ vô ý quăng lên, tuy nhiên đã không thể lên đó lấy được.
Bỏ mấy ngày rồi, chắc chắn nó đã tan thành nước.
Hắn nói: "Có cách rồi để ta làm nó ngọt hơn!"
Lý Thiên Thành dứt lời thì cạn hết nửa bát, sau đó đè chặt Sở Diên ở trên giường, môi chạm môi từ từ truyền dược vào khoang miệng y.