Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 105: Hắn ghét mèo, y thích mèo




Sáng hôm sau khi tỉnh dậy lại là một ngày mới, Sở Diên vẫn cảm thấy lạ lẫm, y không quen thuộc hoàng cung này! Có lẽ đây là lần đầu khi được chứng kiến một cảnh tượng diễm lệ như thế!

Nhớ tới lần trước vẫn còn ở bên phụ thân, hôm nay đã phải một mình ở trong cung này Sở Diên vẫn còn chưa quen lắm... xung quanh ai nấy cũng rất lạ, chẳng ai đó ngoài gì tới y.

Bọn họ chỉ mang đồ đến rồi lại đi, có khi sẽ đem canh bổ đến cho y, nhưng rồi cũng tò đứng đó nhìn y một chút rồi lại đi ngay.

Riêng có Tàu công công cũng hay thường nói chuyện với y, nhưng Tàu công công đó cũng thật lạ, ông ta nói cái gì y đều không hiểu gì hết!

Có một lần Tàu công công bước đến ông ta đem cho em một bát canh bổ, sau đó đặt xuống trên bàn còn nắm tay đi dò hỏi.

"Sở phi, người có cảm thấy trong người không khỏe hay không? Đầu có đau không? Có nhớ đến chuyện ngày trước hay không?" Tàu công công hỏi thật nhiều, đến mức Sở Diên không biết nên trả lời như thế nào nữa.

"Tàu công... công, ta không biết gì hết... ông nói xem? Ta... ta như này, có phải đã quên mất chuyện gì không?" Sở Diên lắp bắp hỏi Tàu công công như muốn thăm dò.

"Không có, người không quên chuyện gì...

Thế nhưng người... thật sự không nhận ra đã quên mất chuyện gì à?" Tàu công lần nữa hỏi Sở Diên.

Nhưng lúc đó Sở Diên hoàn toàn không biết nên trả lời ông ta như thế nào.

"Công công, ta thật sự không nhận ra đã quên đi chuyện gì!"

Thấy Sở Diên đã khẳng định như thế, Tàu công công liền lắc đầu nói: "Không sao cả, chỉ cần người khỏe mạnh là tốt rồi, nếu người không nhớ cũng không sao, không cần cảm thấy có gì đó khác lạ đâu!

Người đừng cố suy nghĩ về những thứ không khiến người vui vẻ, quên rồi cũng chẳng sao, ngược lại còn vô cùng tốt!

Chẳng có gì đáng để khiến người bận tâm, hiện tại đã đặc biệt tốt rồi, người cứ như hiện tại, vô lo, vô nghĩ chẳng phải sẽ không có vướng bận sao?"

Sở Diên khó hiểu nhìn Tàu công công, trong đầu thầm oán trách, có thể nói tiếng người không?

Cũng đều là ngôn ngữ, nhưng sao y nghe thấy lại khác lạ như thế này, nghe mãi cũng chẳng hiểu, suy nghĩ mãi cũng chẳng ra!

"Ta rốt cuộc đã có chuyện gì? cái gì mà không nhớ cũng tốt?"

Nhưng lúc đó Tàu công công lại lắc đầu và nói: "Không cần phải nhớ cũng không cần phải hỏi, chuyện đã qua rồi cứ để qua đi, người đừng lo lắng cũng đừng suy nghĩ!

Tâm càng mệt lòng lại càng đau, hoàng thượng không muốn nhắc người cũng đừng nhớ, dù sao quên đi cũng tốt! Quá khứ này không phải ai cũng muốn nhớ!"

Lúc đó Sở Diên hơi ngạc nhiên nhìn ông ta khi đó y đã nói: "Tàu công công, ta chỉ mới có mười ba tuổi, cũng đừng gọi ta là Sở phi như vậy, ta nghe thế nào cũng không thấy thuận tai, ngược lại còn cảm thấy vô cùng khó chịu, ông có thể gọi ta là A Diên không? Nếu như gọi như thế, ta mới có cảm giác thật sự được coi trọng!

"Nhưng mà nương nương..." Tàu công công vừa mới lên tiếng đã bị Sở Diên chặn miệng.

"Đừng gọi... đừng gọi... nếu như phụ thân ta mà biết các người cùng nhau gọi ta là nương nương, rồi lại Sở phi này nọ, phụ thân sẽ rất là tức giận, người mà nổi giận sẽ bắt ta chép một trăm lần kinh thư, lúc đó ta biết phải làm sao đây?"

Nghe Sở Diên nói thương tâm như vậy, Tàu công công chỉ có thể chấp thuận ý nguyện này.

Dù sao Sở Diên bây giờ thật sự rất nhỏ, cũng vì y quá nhỏ nên không hiểu những gì mà bọn họ đã nói.

Y không còn nhớ những chuyện đã xảy, tâm trí của y đã dừng lại ở tuổi mười ba, thì chỉ nhớ ra được những gì mà y đã trải qua đến năm mười ba tuổi!

Còn những chuyện khác thực sự điều đã quên hết cả rồi! Đều đã trôi theo dòng nước, trôi theo thời gian mãi mãi, nếu như vậy thì cứ mãi mãi đừng nhớ lại đi, quên hết quá khứ đau thương, cũng quên đi hết thảy những tổn thương mà Sở Diên đã chịu phải.

Dù sao quên đi cũng tốt Lý Thiên Thành là một kẻ bại hoại, nếu ghi nhớ những chuyện xưa, y sẽ cảm thấy rất thương tâm.

Bây giờ đầu y chỉ là một trang giấy trắng, có thể tùy ý vẽ lên vài nét mực, có thể vẽ ra những chuyện mới, chôn đi những chuyện cũ.

...

Nhưng cũng thật đáng thương cho Lý Thiên Thành, hắn lúc đó là Diệp Vân Âm hạ độc, hắn hoàn toàn không biết bản thân đã làm những chuyện sai trái, mỗi ngày đều phải đấu tranh tâm lý nên làm thế nào mới tốt, nên làm thế nào thì mới xứng đáng!

Thành ra... cả thế gian đều hận hắn, oán hẳn là một tên hôn quân vô tâm, nhưng giờ đây hắn đã hoàn toàn nghe theo con tim của hắn, không bị ai khác khống chế!

Chí ích, hắn đã biết trái tim của hắn đã dành trọn cho Sở Diên, dần dà những ngày tháng sau này đều chỉ có duy nhất hình bóng của y!

Sở Diên là điều tốt nhất mà hắn mong muốn chỉ có y là liều thuốc bổ giúp hắn an thần! Vì vậy Sở Diên quên đi rồi hắn cũng sẽ không bỏ rơi y, hắn còn có cơ hội theo đuổi y ở phía sau.

Khi y nhớ lại rồi, giận hắn cũng tốt, thậm chí thù hận hắn cũng chẳng sao, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, không bao giờ nản lòng!

Hắn đã hứa sẽ bảo vệ y mãi mãi về sau, cả kiếp này nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ y, che chở cho y, thay mặt phụ thân y quan tâm y!

Cả kiếp đều che chở y, không để y phải chịu thiệt, không để những đớn đau đó luôn dày xé y.

Lúc trước hắn đã sai một lần, lần này sẽ không có sai lầm nữa!

...

Lý Thiên Thành đang vùi đầu vào trong công vụ, hắn đang bận bịu phê duyệt từng cái sớ dài cả vạn chữ. Trong đầu của hắn là hình ảnh dễ thương ấy, Sở Diên như một con thỏ nhỏ mà rón rén chui vào hang, sợ hãi sợ một con sói đang rình mò.

Thỏ nhỏ rất thích trốn tránh, nhưng lần nào trốn cũng để lại vết tích khiến hắn tóm gọn trong giây lát!

Nghĩ tới những chuyện đó thôi cũng đủ khiến hắn vui vẻ, hắn chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt như thế của, chỉ có trong mấy ngày gần đây mới có thể dễ dàng nhìn thấy...

Bỗng nhiên lại nhớ tới trước đó đã xảy ra những chuyện khủng khiếp như thế nào, mới khiến y trở nên thay đổi như thế mà không khỏi làm hắn rưng rưng.

Đang vui vẻ hắn lại thấy khóe mắt mình cay cay, hình như đã túa ra một chút nước, hắn đưa tay lên chạm vào khoé mắt, hắn lại rơi lệ rồi.

Là y đã khiến hắn trở nên yếu đuối như hiện tại, cũng vì quá đau thương mà khiến hắn đổ lệ. Nhưng rồi hắn lại vội lau đi, nếu để một ai nhìn thấy, sau này hắn chẳng thể tỏ mặt quân vương.

Buồn cười quá khứ vô tri cứ mãi gieo cho hắn thống khổ khó phai nhòa, hiện thực làm hắn cảm thấy khốc liệt, đau thương.

Nhìn y vui vẻ nhưng thực chất là dằn vặt hắn nặng nề, chỉ khi nhìn thấy khóe miệng nhếch lên thành vòng cung, lại làm hắn hồi tưởng trước đó!

Một người hồn nhiên như thế xem mọi việc chẳng hề hấn gì, y đã quên được nhưng hắn thì không, ngược lại càng thấy oán trách bản thân hơn, không tài nào yên giấc được.

Mỗi lần nhớ tới những tổn thương y đã đã chịu phải, hắn không sao đối diện được trước khuôn mặt tươi cười của y. Hắn chỉ dám nhìn y xa một chút, sau đó chờ y ngủ sâu mới dám hôn nhẹ.

Những lần hắn muốn đặt lên môi y một nụ hôn, nhưng rồi chỉ mới đi đến nữa đoạn đã không thể chạm môi. Hắn khựng lại giữa không trung sực nhớ ra khuôn mặt đẫm lệ đầy oán trách, cuối cùng chỉ dám lẳng lặng lưu luyến tránh xa.

Hắn chỉ có thể xoay người ngược lại, để y và hắn cách nhau một bóng lưng, lúc đó hắn cảm thấy trái tim như có từng trận co rút khiến hắn kịch liệt run rẩy. Hắn muốn níu kéo một mảnh tình tàn nhưng rồi vẫn chưa thể nhặt từng mảnh vỡ để ghép chúng lại mà không để lại vết xước!

Hắn sợ tất cả đều tan biến vào hư vô, sợ không thể níu được y, bây giờ thì không lo nghĩ, nhưng đến khi mọi chuyện vỡ lẽ, lúc đó cho dù hắn tốn không ít tâm tư cũng không thể khiến y tha thứ!

Đau khổ tột cùng, hắn đặt tay lên lòng ngực nhoi nhói, lại không thể hô hấp được mà cau mày.

"Ta... sao lại tự mình suy nghĩ viển vông như vậy chứ? Chẳng phải y vẫn chưa nhớ lại sao? Việc gì cứ phải nghĩ ngợi lung tung?" Tuy trấn an bản thân như thế, nhưng Lý Thiên vẫn cảm thấy vô cùng lạc lõng.

Hắn tập trung hơn, cố gắng thu xếp mọi thứ thật ổn thỏa, sau đó trở về Từ Thanh cung.

...

Lý Thiên Thành nặng nề lê bước, không biết y đã ngủ chưa, dù sao cũng đã tầm trưa, có lẽ đã sớm nghỉ ngơi.

Mấy ngày qua hắn không thấy y ra khỏi phòng, chẳng biết đang giở trò gì cứ ru rú mãi bên trong.

Mấy ngày trước còn la hét muốn phụ thân, mấy hôm nay lại im thin thít, thật sự làm hắn khó hiểu.

Tâm trạng của y sao lại thay đổi thất thường như vậy, làm hắn vô cùng hoài nghi nhân sinh!

Lý Thiên Thành cuối cùng cũng đến nơi, hắn nhẹ nhàng mở toang cửa, lại thấy Sở Diên đang đuổi theo con mèo quanh phòng, lập tức làm hắn đen mặt.

"Sao lại có mèo?" Lý Thiên Thành vội bịt mũi, hắn ghét nhất là lông mèo, mỗi lần ngửi thấy sẽ phải hắt hơi liên tục.

Hắn đã cấm tuyệt đối không cho bất cứ phi tần nào mang mèo vào cung, vậy mà hôm nay lại có mèo ở đây?

Thật sự loạn rồi, loạn hết cả rồi!

"Diên nhi mau mang nó đi đi!" Hắn ra lệnh nói với y.

Sở Diên nghe xong liền lắc đầu khư khư ôm lấy vật nhỏ có bộ lông mềm mượt, y chau mày đáp: "Không thể!"

Sau đó không chờ hắn kịp nói thêm lời nào, Sở Diên đã mang mèo về giường, y đặt nó nằm trên đệm trừng mắt nhìn hắn.

"Đại thúc à, Tiểu Miêu Miêu dễ thương như vậy, ngươi sao lại muốn ta đem nó đi?"

Lý Thiên Thành bất mãn nói: "Coi như ta cầu ngươi... mang nó ra khỏi đây đi!"

Sở Diên không đồng ý dứt khoát từ chối: "Nếu ghét nó như vậy... chi bằng... mau rời khỏi đây!"

Dứt lời Sở Diên liền tăng tốc ta sức đẩy hắn ra ngoài, sau đó...

Một tiếng rầm lớn vang dội, Lý Thiên Thành chính thức bị đuổi ra ngoài.