Lúc Lưu thái y trở ta trán đã ướt đẫm mồ hôi, ông ta lắc đầu nói với hắn: "Xem ra sau khi mất đi đứa bé đã để lại trong lòng y một vết thương thật lớn!"
Lý Thiên Thành đứng yên bất động, tất cả hắn đều trông thấy, tất cả đều do hắn. Hắn không có tư cách để buộc y không nháo, hắn cũng chẳng thể nào than trách y càn quấy.
"Đều là lỗi của ta!" Hắn rủ mắt xuống nhẹ nhàng nói.
Lòng hắn nặng đến mức như có ai đè chặt, hắn muốn hét lên với cả thiên hạ này biết chính hắn đã lầm lỗi đến mức nào.
Nhưng rồi hắn chẳng thể làm gì hơn, ngoài phó thác vào Lưu thái y, người có y thuật cao minh nhất hoàng cung.
Lúc bấy giờ không còn là giọng nói lạnh nhạt của quân vương mà theo đó là giọng nói run run, van xin từ hắn.
"Cầu ông... cứu y!" Lý Thiên Thành không còn xem bản thân cao quý, hắn chỉ biết nếu không cầu xin, Lưu thái y sẽ không dốc toàn lực để cứu Sở Diên.
Trong lúc hắn đang tự trách, Lưu thái y lại thốt một câu: "Bệnh thì thần có thể chữa, nhưng tâm bệnh thì làm sao mà chữa? Thần cũng không thể đi vào đại não của y, cũng không thể nhỏ giọng thì thầm, người muốn gì ở hoàng thượng?"
Hoàng thượng... tháo chuông cần người buộc chuông, người ngoài như thần làm sao mà biết, nút thắt nằm ở đâu?"
Lời Lưu thái y nói hoàn toàn chính xác, là tự hắn tạo nghiệp còn muốn ai giúp hắn giải vây?
Lưu thái y tinh thông y thuật nhưng không thể hiểu rõ lòng người.
Huống hồ kẻ gây ra là hắn, sao có thể buộc ai đó giúp mình tháo dây?
Hôm nay hắn mới hiểu rõ, hóa ra tự đào hố chôn mình là thế này, trước giờ hắn luôn nghĩ, những kẻ ngu ngốc ngoài kia đều là tự làm tự chịu. Đạo lý như vậy hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, kẻ lầm đường lỡ bước là dằn vặt đến thế này!
Sau khi y tỉnh lại, liệu có nháo như vừa nãy, chạy loạn khắp nơi chỉ để tìm con?
Y điên loạn như vậy đều là một phút sai lầm của hắn, trong Tam Thư Tư Viễn có câu: "Bất tài vô dụng không đáng trách, sai mà không sửa đáng để khắc ghi! Kẻ bất tài không phải là vô dụng, bởi vì không có tài trí nên không thể so bì được với ai.
Nhưng kẻ vốn biết bản thân đã sai, nhưng nhiều lần không muốn sửa mới đáng ghi nhớ.
Lần một xem như hắn không hiểu, nhưng lần hai, lần ba, lần bốn... là do hắn cố tình không muốn nghe.
Thế nên không phải hắn lần đầu hắn phạm lỗi, mà là phạm lỗi nhiều lần lại vờ như không biết!
...
Hắn nằm bên cạnh Sở Diên, không nhịn được mà kéo áo lên xem vết thương, miếng băng đã được thay, không còn sắc đỏ như lúc nãy, toàn bộ đều được thay mới.
Hắn thấy trán y nhăn nhó, có lẽ đã đấu tranh trong ác mộng.
Hắn nắm tay y thật nhẹ, nhỏ giọng thì thầm: "Đừng sợ!"
Sau đó hắn kéo y xoay về hướng hắn, thật nhẹ nhàng mà ôm y, hắn vuốt ve tấm lưng gầy gò, đã qua nhiều ngày nằm bệnh, y đã ốm đi không ít.
Cơ thể nhẹ đến mức khiến hắn ngỡ ngàng, hắn xót xa hôn xuống đỉnh đầu, chỉ duy nhất một lần lướt nhẹ, không để quá sâu.
Hắn ngại y sẽ tỉnh giấc, khó khăn lắm mới đi sâu vào giấc ngủ, hắn sao nỡ khiến y choàng tỉnh!
Lý Thiên Thành nhìn y chăm chú, hắn nhỏ tiếng thì thầm vào tai y: "Trăm sai đều là ta muốn chém muốn giết tùy ý ngươi!"
Chỉ mong sau khi y tỉnh lại, sẽ không tự dày vò bản thân. Thấy y đau đớn tim hắn cũng nhói lên, y quặn thắt hắn lại quặn đau, hắn không thể thiếu y càng không muốn nhìn thấy y ngày càng tuyệt vọng.
"Nếu như có thể quay lại, ta nhất định thà chết chứ không để ngươi chịu thiệt!" Lý Thiên Thành đã nói như thế bên tai, hắn không biết y có nghe thấy hay không, nhưng chẳng sao cả... nghe thấy hay không cũng không có tác dụng.
Thời gian không thể quay lại, quá khứ vẫn còn đó không thể xóa nhòa, vạn vật đều không luân phiên, chúng thay đổi theo thời gian chứ không phải thời gian thay đổi theo chúng.
Lý Thiên Thành nói: "Lời nói trong lúc say đều là thật, ngươi đã hỏi ta yêu ngươi rộng bao nhiêu? Ta không hề nuốt lời, ta yêu ngươi bằng cả giang sơn, chỉ cần ngươi bình phục, ngươi muốn làm hậu cũng được, làm hoàng thượng cũng chẳng sao! Giang sơn này ta đều cho ngươi, thế nên đừng giận dỗi như thế, ta không thể chịu được khi nhìn ngươi tiếp tục làm khổ mình!"
Giang sơn sau này đều cho y, hắn không cầu giang sơn, một tay hắn giữ lấy cuối cùng đi đến mức này.
Hắn không muốn tiếp tục bị giang sơn làm mờ đi lý trí, Lý Dục đã vì giang sơn mà khiến nương hắn trầm mình xuống thành.
Hắn lại không muốn giống ông ta, cũng vì giang sơn mà khiến Sở Diên giống như nương hắn, cũng trầm mình xuống tòa thành, xương cốt vỡ vụn!
Lấy giang sơn đổi lấy giai nhân hắn không tiếc, binh quyền to lớn hắn chẳng cần, chỉ mong muốn đơn giản nhất là bình yên.
Sau này toàn bộ đều nghe y, y muốn hắn lên núi xuống biển, hắn cũng quyết không từ!
Vote
105
593
Nhàn Nhã Rảnh Rỗi
Đau lòng bé thụ quá, tưởng giờ về nhà là có chương 103 r chớ, tg lại lười hả??
Ngược công chưa đã màaaa
Hóng gần chết
5
28/05
1
Mao Mao đại nhân
Mới có chút chưa thấm đâu nha cần nhiều và nhiều nữa
2
28/05
1