Vọng Tưởng Cuồng

Vọng Tưởng Cuồng - Chương 55: Mọi chuyện đều trở nên nhẹ nhõm




Dịch: Thanh Dạ Lúc La Phi theo Quách Tử Chính lên tầng mười tám, cả căn phòng tổng giám đốc đã thành một đống hỗn độn. Trịnh Thiên Dã vẫn còn mất khống chế, đồ vật bên trong phòng, chỉ cần có thể đập được đều bị anh đập nát bét, bình hoa để cạnh tường, máy vi tính trên bàn, bức tranh theo trên tường, không có một thứ nào may mắn thoát khỏi.



Ba bảo vệ kéo anh lên đây, trong lúc đó cũng không biết làm sao, chỉ có thể mở mắt nhìn anh đập đồ đến đỏ con mắt, các cô gái ở bên phòng thư ký sợ đến nỗi chỉ biết đứng tránh ở ngoài, không ai dám bước vào.



Nhìn thấy Quách Tử Chính và La Phi nối đuôi nhau đi tới, Trịnh Thiên Dã liền cầm ngay cái bảng chức danh lên, ném về phía người vừa mới đến. Quách Tử Chính kéo La Phi tránh qua một bên, cau mày lại, thản nhiên ra lệnh với bảo vệ: “Còn không mau giữ sếp Trịnh lại.”



“Nhưng mà….” Bảo vệ vẫn còn chút do dự với ông sếp này.



Ba bảo vệ mới vâng dạ gật đầu, xông thẳng đến chỗ Trịnh Thiên Dã, ba chân bốn cẳng dùng hết sức, cuối cùng mới kéo Trịnh Thiên Dã đến ghế sofa để giữ lại.



Từ đằng xa La Phi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của anh, giống như mất hết tính người, trong lòng khó chịu đến nỗi vô thức nắm chặt tay lại, cắn môi mà không biết làm gì.



Trịnh Thiên Dã bị giữ lại trên ghế sofa, nghiêng mặt qua, vừa hay nhìn thấy mặt của La Phi. Anh nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, cả gương mặt nhăn nhó dữ tỡn, giống như đang chịu đựng một nỗi đau khó có thể chịu được nào đó, rồi dần dần, cảm xúc kia bị vỡ òa, anh nhắm chặt hai mắt lại, hơi thở nặng nề pha lẫn với tiếng khóc nức: “Anh không chịu nổi nữa rồi…..”



La Phi nhìn thấy hai dòng nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đang nhắm lại của anh, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô muốn chạy qua đó theo bản năng, nhưng bị Quách Tử Chính giữ lại: “Em đừng quá đó, cẩn thận kẻo bị thương. Cứ chờ Trịnh Trạch Thi đến đi.”



Không có lệnh của cấp trên, ba bảo vệ giữ chặt Trịnh Thiên Dã trên ghế sofa hơn nửa tiếng, cho đến khi Trịnh Trạch Thi chạy như bay đến.



“Lúc chị đến thì đã nhận được tin nhắn trên điện thoại rồi, tại sao lại trở nên như vậy?” Trịnh Trạch Thi vừa chạy vào vừa hỏi Quách Tử Chính đang đứng ở cửa.



“Lúc xung đột với mấy hộ di đời thì đột nhiên mất không chế, đánh bị thương một người trong số đó. Em đã báo cho chú Trịnh rồi, chắc chú ấy đang ở chỗ cảnh sát xử lý chuyện đó.”



Trịnh Trạch Thi lấy ống chích từ trong hộp y tế ra, nói: “Chị sẽ tiêm cho em ấy trước, rồi đưa đến bệnh viện, đợi đến khi em ấy tỉnh dậy mới kiểm tra tình trạng bệnh.”



Sau khi tiêm xong mũi thuốc, Trịnh Thiên Dã mất hết sức lực, cuối cùng gục xuống, nằm trên ghế sofa chìm dần vào giấc ngủ. Quách Thử Chính thở phào nhẹ nhõm, nói với ba bảo vệ: “Các anh đi làm việc của mình đi, cái gì nên nói thì nói không nên nói thì đừng nói bừa.”



Sau khi ba bảo vệ rời khỏi, Trịnh Trạch Thi nhìn người nằm trên ghế sofa, bất đắc dĩ nhếch miệng lên: “Nói hay không nói cũng chẳng có tác dụng gì. Lần này gây lớn chuyện rồi, chị nghe nói mấy hộ di dời kia chuẩn bị nộp đơn kiện lên tòa án, hôm nay còn đánh người bị thương, truyền thông gây xôn xao dư luận, chịu bỏ tiền ra để mọi việc êm xuôi cũng chẳng được, đã vậy nghe nói còn có kẻ ném đá giấu tay. Bác cũng nói rồi, nếu phải chịu trách nhiệm hình sự thì sẽ đưa ra bản báo cáo bệnh án của Thiên Dã, nếu như vậy em ấy sẽ bị đưa vào bệnh viện điều trị, cũng đỡ hơn phải vài tù.” Cô ấy nói vậy, cất một tiếng than rồi nhìn La Phi, nói với vẻ hơi đăm chiêu, “có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, cho nên mọi chuyện mới thành như vậy.”



“Đúng thế!” Quách Tử Chính cất tiếng nói chính nghĩa, “nếu không phải các người sợ tổn thương anh ta, để La Phi diễn trò với anh ta, đợi đến khi vỡ kịch lún quá sâu mới để anh ta đột ngột đối mặt với sự thật, anh ta làm sao có thể chấp nhận đây?”



Trịnh Trạch Thi nổi giận, đứng dậy chỉ trích lại: “Còn không phải vì cậu à! Tại sao cậu phải kích động em ấy? Tại sao không cho chúng tôi thời gian!” Cô bèn chỉ tay vào La Phi, “người em ấy thích là cô gái này, cho dù để hai đứa bên nhau, thì có gì không tốt chứ? Cậu cần gì phải xen vào chứ? Cậu nhìn bộ dạng của cô ấy kìa, có giống người không có chút tình cảm gì với Thiên Dã không?”



Quách Tử Chính quay lại nhìn La Phi theo những gì chị ấy nói, chỉ nhìn thấy cô cắn môi, hai mắt cũng đỏ lên.



Trịnh Trạch Thi quyết không cho qua: “Có phải cậu không tìm được phụ nữ hay không? Nếu không tại sao còn chạy đến giành với anh trai cậu chứ? Hay là cậu cho rằng cậu là Chúa Jesus, tất cả các cô gái trên đời này đều phải chờ cậu đến cứu hả?”



“Hai người đừng cãi nhau nữa!” La Phi không sợ mà nói nhỏ.



Âm thanh tuy nhỏ, nhưng hai người kìa cuối cùng cũng im lặng.



Lần này Trịnh Thiên Dã ngủ rất lâu, cho đến tối, mới tỉnh lại trong bệnh viện. Chỉ là, đập vào mắt là một không gian màu trắng, tự nhiên có chút cáu kỉnh.



La Phi không đến bệnh viện, vì vẫn luôn cảm thấy thân phận bây giờ của mình thật xấu hổ, hơn nữa cô có đến cũng không giúp được gì, nên chỉ có thể ngồi lo lắng.



Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ tin.



Tất nhhiên, chỗ cập nhật tin tức nhanh nhất đó chính là truyền thông. Từ lúc tổng giám đốc Hằng Thiên tự mình phá dỡ mấy hộ dân dư cho đến chuyện anh đánh người ở dưới công ty, thì bây giờ Trịnh Thiên Dã đã nổi tiếng khắp nơi, trở thành nhân vật hot nhất Giang Thành, trên tất cả các trang nhất đều là anh. Còn có phòng viên dùng tên thật của mình đăng bài trên mạng xã hội, nói cậu của Trịnh Thiên Dã có quan hệ với ngài thị trưởng Giang Thanh, vô rất hạng mục trước đây của Hằng Thiên, đều được thị trưởng chấp nhận. Kết quả là, cả một Hằng Thiên cũng bị lôi xuống nước.



Những bài bình luận trên mạng đăng ùn ùn đòi phải nghiêm khắc trừng trị Trịnh Thiên Dã.



Cái ghế ủy viên hội đồng quản trị của Trịnh Thiên Dã chắc chắn ngồi không được nữa, yêu cầu mở cuộc họp hội đồng, bãi miễn chức vụ của Trịnh Thiên Dã. Nhà họ Trịnh tuy là cổ đông lớn, nhưng đây dù sao cũng là công ty lớn, áp luận từ phía dư luận đè xuống, nên Trịnh Gia Thăng đồng ý bãi miễn chức vụ của Trịnh Thiên Dạ, tạm thời giao chức tổng giám đốc cho Quách Tử Chính.



Cũng chính vì áp lực của dư luận, công chúng đang chờ cảnh sát cho họ câu trả lời hài lòng. Nhà họ Trịnh định giải quyết bằng quan hệ, nhưng không được, nên đành đưa ra bản bệnh án của Trịnh Thiên Dã.



Tuy không cần ngồi tù, nhưng truyền thông vì tin này mà gây xôn xao. Lúc đó có người còn nghi ngờ Trịnh Thiên Dã muốn trốn tội nên mới giở trò này, nhưng quan điểm này nhanh chóng bị bác bỏ.



Quả thật, Trịnh Thiên Dã đã đánh hai người bị thương, nhưng lần thứ nhất là ngoài ý muốn, lần thứ hai đánh người bị thương nhưng cũng không đến nỗi nào, cho dù có ngồi tù, thì cũng chỉ bị xử phạt ba bốn tháng thôi. Chuyện ngồi tù với một thương nhân chẳng có gì đáng nói. Nhưng nếu có vấn đề về mặt thần kinh, thì tương lai coi như đi tong rồi. Chẳng ai muốn làm việc với một người bị bệnh tâm kinh cả, cũng chẳng có ai muốn hợp tác một công ty do một người bị bệnh tâm kinh quản lý, hơn nữa cũng chẳng có khách hàng nào tin tưởng vào sản phẩm của công ty đó.



Vì vậy, dần dần dư luận càng nghiêng về chuyện Trịnh Thiên Dã bị bệnh tâm kinh. Tất nhiên cả Hằng Thiên cũng bị ảnh hưởng, có nhiều hạng mục dừng lại tạm thời, nhưng nhìn chung đó cũng chẳng phải là ảnh hưởng quá lớn, nhất là sau khi Quách Tử Chính nhậm chức, sự kiện này đã tạo nên làn sóng gây chú ý đến công chúng, làm cho mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào vị tổng giám đốc trẻ tuổi mới nhậm chức này.



Qua vài hôm, La Phi nghe Trịnh Trạch Thi nói bệnh tình của Trịnh Thiên Dã đã ổn định rồi, mới do dự đi đến bệnh viện.



Khoa thần kinh của bệnh viện khác với những khoa khác, yên tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn mang theo một bầu không khí quái lạ. La Phi cầm theo giỏ trái cây, nơm nớp lo sợ mà tìm phòng bệnh của Trịnh Thiên Dã.



Trong phòng bệnh có Trịnh Trạch Thi và Trịnh Thiên Dã đang nằm trên giường, không biết có phải hai người vừa mới cãi nhau hay không, mà nhìn vẻ mặt ai cũng bí xị. Trịnh Trạch Thi nhìn La Phi bước vào, lập tức đứng dậy: “Em nói chuyện với em ấy đi, bệnh tình em ấy bây giờ ổn định rồi, em không cần phải sợ. Nhưng lỡ em ấy có nói những lời điên khùng gì thì em nhớ bấm chuông nha.”



“Trịnh Trạch Thi! Chị đủ chưa hả?” Trịnh Thiên Dã gào to lên hét một câu, giận thì cũng giận rồi, nhưng đã bình thường trở lại rồi.



Trịnh Trạch Thi phản đối liếc anh một cái, để lại chỗ bên giường cho La Phi.




Dưới cái nhìn của Trịnh Thiên Dã, La Phi vuốt ngay ngắn chỗ ngủ, rồi mới lúng túng ngồi xuống. Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi thứ đều thay đổi.



Mấy tuần trước đó, cô và anh vẫn còn ngủ chung giường, vậy mà bây giờ người ở đầu giường người ở cuối giường, giống như cách nhau thật xa vậy.



Trịnh Thiên Dã vẫn luôn nhìn chằm vào gương mặt cô mà không nói gì, La Phi đành phải ngượng ngùng mở miệng trước: “Bây giờ anh sao rồi?”



“Trịnh Trạch Thi nói, em có tình cảm với anh.” Anh không trả lời câu hỏi.



La Phi sững người một lúc, rất lâu cũng không trả lời lại.



Trịnh Thiên Dã không đợi cô nói thì đã nở nụ cười mỉa mai: “Nhưng anh biết chị ấy đang nói bậy, em làm sao có thể thích một người bị bệnh tâm thần như anh đây?”



La Phi cau mày lại: “Anh đừng nói như vậy, trước hết anh phải chữa khỏi bệnh đã.”



“Bệnh bệnh bệnh!”Trịnh Thiên Dã tự dưng nhảy xuống giường giống như bị dẫm phải đuôi, cầm lấy bình thuốc ở đầu giường ném xuống, “tôi biết tôi là thằng tâm thần, tôi không cần mấy người ngày nào cũng nhắc nhở.”



La Phi hoảng sợ, nhìn thấy bình thuốc rớt xuống đất, vội vàng ngồi xuống nhặt.



Nhưng người vẫn còn chưa đứng dậy, thì phía sau đột nhiên được bao quanh bởi một cơ thể ấm áp. Cô sững người trong chốc lát, không dám động đậy.



Trịnh Thiên Dã ôm cô từ phía sau, đôi môi hôn lên sau gáy của cô, nói thầm thì, giọng nói như nức nở, hơi thở ấm áp phà vào da thịt của cô: “Anh rất đau khổ…………vô cùng đau khổ………….mỗi ngày anh ngủ không được, chỉ khi tiêm hay uống thuốc mới có thể chợp mắt được………có lúc anh rất muốn nhảy từ cửa sổ xuống………”



Trái tim của La Phi giật thóp lại, quay đầu nhìn anh. Lúc này cô mới nhận ra, gương mặt điển trai của anh, giờ tái xanh và tiều tụy, dường như còn mang theo chút suy sụp. Cô đứng dậy một chút, ôm anh vào lòng: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi mà, bác sĩ nói rồi, bệnh của anh không nặng lắm đâu.”



Trịnh Thiên Dã sà vào lòng cô, vươn tay nắm chặt lấy tay cô: “Vậy em chờ anh có được không?”



“Được.”



“Mỗi ngày đều đến thăm anh chứ?”



“Ừ.”



Cuối cùng Trịnh Thiên Dã cũng nở nụ cười vui sướng, ngẩng đầu từ trong lòng La Phi lên: “Còn phải bảo thằng Quách Tử Chính cút xa một chút!”




La Phi ngỡ ngàng, nhìn gương mặt của anh, sau khi chắc chắn thái độ lúc này của anh là bình thường, mới thoải mái rồi mỉm cười đánh nhẹ anh một cái: “Em đã nói là em với Quách Tử Chính không có gì với nhau mà.”



Trịnh Thiên Dã vẫn mỉm cười, kéo cô dây: “Mau cho người bệnh tâm thần này ăn chút trái cây đi.”



La Phi nghe lời lấy trái cây ra, lúc tìm dao gọt trái cây, Trịnh Thiên Dã nhắc cô: “Trong phòng bệnh của người bệnh tâm thần không có thứ đó đâu.” Nói xong còn bĩu môi, “Em đem vào nhà vệ sinh rửa sạch được rồi.”



Lúc Trịnh Trạch Thi đi vào, nhìn thấy hai người kề vai nhau ngồi trên giường, đút táo cho nhau ăn. Cô chậc chậc hai tiếng: “Mắt của tôi không bị gì chứ? Xin hỏi hai người đang diễn vở gì vậy? Lúc nãy còn lúng túng ngượng ngùng, quay đi một cái thì đã sáp nhau rồi.”



Trịnh Thiên Dã hừ một tiếng phản bác lại, mặc kệ cô ấy.



La Phi ngượng ngùng nở nụ cười: “Chúng em hòa nhau rồi.”



Trịnh Trạch Thi không đùa giỡn nữa: “La Phi này, em nghĩ kỹ chưa? Lần này không phải dâng trào lòng thương cảm rồi bị em ấy uy hiếp dụ dỗ chứ?”



“Vâng, em nghĩ kỹ rồi. Em sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy.”



“Lời này là em nói đó nha, bác sĩ nói em ấy phải ở trong này hai ba tháng đó, em phải chuẩn bị tâm lý chăm sóc tốt em ấy. Chị chịu hết nổi rồi, nếu bị nó tra tấn thêm mấy ngày nữa, chị thấy chị củng phải xin vào nằm ở phòng bên cạnh quá.”



“Sau này, mỗi ngày em sẽ đến chăm sóc anh ấy.”



Trịnh Thiên Dã ăn xong táo, chà tay qua loa, nói: “Mèo mập, khoảng thời gian này chị vất vã rồi. Chị không cần lo lắng quá đâu, em ổn mà.”



“Xề, ai lo cho cậu chứ, chị chỉ cảm thấy y thuật của mình chưa đủ giỏi, nên phải trị cho cậu khỏi trước.”



“Nếu chuyện này là thật, sau này chị nên chuyển nghề đi, đừng có hại người vô tội.”



“Trịnh Thiên Dã!”



“Lúc La Phi bước vào phòng bệnh tâm trạng vẫn còn nặng trĩu, thì bây giờ đi ra lại cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng vui vẻ, có một cảm giác vui sướng giống như sắp bay lên.



Sao lại không vui chứ?



Không phải giả vờ, không phải qua quít, không phải ép buộc, cũng không phải lừa gạt. Mà là một người đàn ông và một người phụ nữ mở rộng lòng mình bởi vì họ yêu thương nhau và chấp nhận nhau. Mặc dù người đó vẫn đang điều trị tâm lý, nhưng vẫn không gây tổn hại cho La Phi, làm cho lòng cô sinh sôi tình yêu với anh. Đúng vậy, cô thích Trịnh Thiên Dã. Cho đến hôm nay, cô mới dám đối mặt với tình cảm này, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy thích một người như vậy, là một chuyện cực kỳ hoang đường. Nhưng cảm giác này, lại mang đến cho cô một niềm vui thầm kín trong lòng, lại có chút buồn bả lo sợ này nọ.




Có lẽ đây chính là mùi vị của tình yêu.



Cô và Trịnh Thiên Dã từ trước đến giờ đều là sai lầm, tuy cơ thể hai người đã kết hợp với nhau từ lâu, nhưng nhận ra có tình cảm với nhau thì lại chậm, nhưng vẫn làm cho cô cảm nhận được sự rung động khi tình yêu đến.



Ôm một trái tim đang rung lên vì tình yêu, La Phi đi ra ngoài bệnh viện. Đón tiếp cô là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, mang theo một nụ cười quái lạ hỏi cô: “Xin hỏi cô có phải là La Phi không?”



La Phi ngờ vực gật đầu: “Đúng là tôi, xin hỏi……”



“Là như vậy, tôi là phóng viên của báo , nghe nói cô và ông Trịnh Thiên Dã đang qua lại với nhau, xin hỏi cô vừa đến thăm ông ấy sao? Cô có thể cho tôi biết một chút thông tin về bệnh tình của ông ấy không?”



Gần đây La Phi xem tin tức trên báo mạng, đã cảm thấy bực bội rồi, bây giờ phóng viên còn đến tìm cô, càng làm cô khó chịu hơn. “Ngại quá, tôi không có gì để nói.”



Phóng viên đó vẫn bám riết không buông: “Chỉ cần cô nói một chút thôi, giống như chuyện ông ấy bị bệnh có ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày không? Cô và ông ấy đã chia tay chưa?”



La Phi tức giận nói: “Anh ấy rất khỏe, chẳng qua chỉ là chứng trầm cảm bình thường thôi. Xin các người đừng có đổ dầu vào lửa được không?”



Phóng viên đó đột nhiên mỉm cười: “Làm việc ác quá nhiều, phải chịu báo ứng thôi. Trịnh Thiên Dã đáng bị vậy.”



La Phi sững người, đột nhiên nghĩ đến tên tạp chí mà cô ta vừa nói:”Cô chính là phóng viên ở trên mạng chỉ đích danh Trịnh Thiên Dã? Rốt cuộc anh ấy đã làm gì với cô hả?”



Cô giá kia buông lỏng tay: “Thú thật thì có chút xích mích riêng với nhau, nhưng tôi là một phóng viên, vạch trần mặt trái của xã hội là thiên chức của tôi.”



La Phi quay đầu bỏ đi, không muốn dây dưa với cô ta.



Do Hằng Thiên cách bệnh viện không xa, cho nên cách một ngày cứ đến trưa là La Phi lại đến nhà ăn mua món ăn mà Trịnh Thiên Dã thích, ôm hai hộp cơm chạy đến bệnh viện.



Cô vừa đến phòng bệnh của Trịnh Thiên Dã, đẩy cửa vào, lại thấy trong phòng có hai người, một người mặc quần áo bệnh nhân chính là Trịnh Thiên Dã, người còn lại làm cho La Phi bất ngờ chính là Quách Tử Chính.



Quách Tử Chính cầm con dao ngồi ở bên giường gọt táo, còn Trịnh Thiên Dã nằm ở trên giường hất mặt lên sai bảo: “Mày nhanh chút được không? Gọt có trái táo cũng không xong, có tin là tao lấy dao gọt mày không hả!”



Mặt Quách Tử Chính đen thui, tay dùng sức hơi mạnh một chút, sau đó đem trái táo gọt không được đẹp đưa cho anh: “Trịnh Thiên Dã, anh làm ơn hiểu cho rõ, tôi bây giờ rất bận, tôi đến bệnh viện thăm anh chứ không phải làm hòa với anh, nếu không phải nể mặt người lớn trong nhà, cho dù anh sống hay chết, điên hay khùng, tôi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn anh.”



Trịnh Thiên Dã nhận lấy trái táo với vẻ khinh thường, liếc anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ, nói với giọng điệu quái gở: “Phải không, người bận rộn như tổng giám đốc Quách đây, tài giỏi lắm nha! Nếu nói tôi là người kéo Hằng Thiên xuống, vậy thì phải nhờ mày kéo lên rồi. Viên kim cương sáng giá nhất thành phố, không bận rộn hẹn hò với phụ nữa, mà chạy đến chỗ người bệnh tâm thần như tao đây chi vậy? Mày cho rằng tao muốn thấy mày, mỗi lần nhìn thấy bản mặt mày là tao ăn hết vô rồi.”



Quách Tử Chính tức tới mặt tái mét: “Anh lại cho rằng tôi cướp của anh phải không? Tôi trịnh trọng nói lần nữa cho anh biết, những thứ thuộc về anh, tôi không thèm. Chờ đến khi anh khỏi bệnh, anh trở về Hằng Thiên, tôi sẽ từ chức trả lại cho anh.”



“Đừng đừng đừng.” Trịnh Thiên Dã liếc anh ta một cái, “mày được hội đồng quản trị bầu lên, mấy ông già cổ đông kia, từ nhỏ đã vừa lòng với mày rồi, mày được lòng của mọi người, tao không dám làm trái ý đâu. Tao nghĩ kỹ rồi, dù sao nhà họ Trịnh là cổ đông lớn nhất, mày cứ ngoan ngoãn kiếm tiền đi cho tao, như vậy là tốt nhất.”



Lúc anh chưa nói hết, đã nhìn thấy La Phi đứng ở cửa, đang trợn mắt há mồm vẻ mặt suy sụp, anh vẫy tay với cô: “Em qua đây.”



La Phi nghe lời chạy qua đó, để hộp cơm lên bàn, chưa kịp quay người, thì Trịnh Thiên Dã đã leo xuống giường nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng anh, chỉ nghe thấy anh diễu võ dương oai với kẻ địch còn ngồi tại chỗ, nói với Quách Tử Chính đang mặt mày xụ xuống: “Nhưng mà, những thứ thuộc về tao sẽ thuộc về tao thôi, mày có cướp cũng không được.” Anh ôm La Phi, “nhìn thấy chưa, cái gì gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình. Mày đừng mơ tưởng hảo huyền nữa, sau này còn gặp nhau dài, đừng để người ta đồn thổi chuyện xấu hổ giữa chị dâu với em chồng.”



Mặt của Quách Tử Chính càng đen hơn, đứng lên ngay, đem dao gói kỹ rồi cất vào trong túi: “Anh yên tâm đi, tôi cũng không thích ép buộc người khác, nếu hai người có thể bên nhau trọn đời, tôi nhất định sẽ chúc phúc cho hai người.”



Trịnh Thiên Dã hả hê nở nụ cười khoái trá: “Chắc chắn rồi.”



Quách Tử Chính im lặng vài giây, đang định đi ra cửa, thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên quay đầu lại nói: “Đúng rồi, phóng viên họ Ngô của



Vì tình trạng bệnh của Trịnh Thiên Dã có hơi phức tạp, với sợ người khác hiểu lầm anh bị bệnh tâm thần, gây phiền phức cho anh. Nên mới nói với mọi người bên ngoài, bao gồm cả bên cảnh sát anh mắc chứng bệnh trầm cảm.



Lúc Quách Tử chính nói những lời này, nhìn La Phi như đang ra dấu với cô, mà La Phi lúc này mới nhớ đến chuyện này, gật đầu hùa theo: “Đúng đó, hôm qua em vừa gặp phóng viên đó, cứ theo hỏi em chuyện của anh, dáng vẻ giống như rất ghét anh vậy.”



Trịnh Thiên Dã suy nghĩ một hồi, dáng vẻ giống như không biết gì: “Anh không quen người đó.”



“Có phải anh đùa giỡn với phụ nữ quá nhiều, cho nên mới quên nhân vật số một này không?” Quách Tử Chính cố ý nói vậy.



Nhưng La Phi làm gì có tâm trạng ghen tuông, dù sao tính tình tốt đẹp gì của anh, cô cũng chứng kiến hết rồi.



Cô không quan tâm, nhưng Trịnh Thiên Dã lại mặc kệ, chỉ vào Quách Tử Chính rồi mắng: “Mày nói bậy bạ gì đó! Tao chơi bời với phụ nữ lúc nào? Tao mới không bừa bãi như mày! Mới quen nhau có hai ngày đã kéo nhau lên giường!”



La Phi kéo áo anh: “Anh đừng nói vậy! Anh nghĩ kỹ lại xem sao? Nếu anh đụng chạm người ta rồi, thì đi xin lỗi đi, nếu cô ta cứ viết bừa bãi như thế không hay ho đâu.”



Trịnh Thiên dã bực bội lục lại trí nhớ trong đầu: “Anh nói rồi, anh không biết, xin lỗi gì chứ! Cô ta muốn viết sao thì viết! Ui da, anh đau đầu quá! Mau đưa hộp cơm cho anh đi,”



Quách Tử Chính im lặng lắc đầu, lại nhìn La Phi bằng ánh mắt ân cần, thở dài một tiếng, đi ra ngoài đóng cửa lại, chỉ còn lại hai người trong phòng bệnh.