Chuyển ngữ: nhoclubu ***
La Phi theo tiếng gọi ngẩng đầu lên, thấy Quách Tử Chính chau mày, bước từ trên chiếc xe màu xám đậm xuống, lo lắng không vui đi tới chỗ cô.
Cô nhanh chóng quẹt đôi mắt có hơi ẩm ướt, đứng dậy: “Học trưởng Tử Chính.”
Quách Tử Chính quay đầu nhìn ra giữa đường lớn, xe của Trịnh Thiên Dã đã chạy đâu mất. Anh nhăn mặt nhíu mày, lại nghiêng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của La Phi, thấy mặt cô có vẻ oan ức, “Em cãi nhau với anh trai anh à?”
La Phi cảm thấy xấu hổ, ấp úng ừ một tiếng.
Quách Tử Chính im lặng cau mày một hồi, bỗng mỉm cười: “Vứt một cô gái ở ngoài đường thế này, cũng chỉ có loại người như Trịnh Thiên Dã làm được.” Anh đi tới, vỗ vỗ vai cô, như nhiều năm trước, quan hệ giữa hai người họ vẫn là đàn anh đàn em thân thiết với nhau, ra vẻ thoải mái nói: “Đi thôi, anh đưa em về. Lớn rồi còn khóc nhè ngoài đường, coi chừng người ta thấy sẽ cười cho.”
Hai má La Phi càng ửng hồng, nhưng vì lời nói này trong lòng cô lại cảm thấy được an ủi.
Năm đó, khi cô vẫn còn là cô sinh viên mới bước vào ngưỡng cửa đại học, gặp phải chuyện không vui, Quách Tử Chính luôn xuất hiện kịp thời như vậy, quan tâm và giúp đỡ cô, để cho vấn đề của cô được giải quyết dễ dàng.
Khi đó, tình cảm tinh tế với anh mà cô có, có lẽ đến từ chính cảm giác đúng mực này khiến người khác cảm thấy an tâm.
Quách Tử Chính thắt dây an toàn, khởi động xe, sau một lát, mới chậm rãi quay qua nhìn La Phi, như là tiện miệng nói: “Sau khi anh ra nước ngoài, nghe nói không bao lâu em liền nói chuyện yêu đương, là một nam sinh hiền lành yêu thương em lúc đó. Anh còn tưởng hai người vẫn ở bên nhau chứ, không ngờ, lần này về nước gặp lại em, em lại ở bên cạnh anh trai anh. Thế giới này đúng là nhỏ bé thật.” Nói xong, còn nói thêm, “Em và anh trai là chuyện sau khi vào Hằng Thiên à.”
“Vâng ạ, cũng không bao lâu.” La Phi vờ như bình tĩnh trả lời.
Quách Tử Chính thản nhiên liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô trốn tránh, tiếp cục cười nói: “Thật ra hai hôm nay anh đã suy nghĩ rất kỹ, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao em lại ở bên Trịnh Thiên Dã chứ? Tính tình của anh ấy tệ bao nhiêu, anh là người hiểu rõ nhất, từ nhỏ đến lớn bị nuông chiều đến hư hỏng, hoàn toàn không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, cũng chưa bao giờ tôn trọng phụ nữ. Lòng tự trọng của em cao như vậy, sao em có thể thích anh ấy, rồi sao lại có thể chịu đựng được anh ấy.” Nói xong, anh mỉm cười bất đắc dĩ, “Anh còn có suy nghĩ tiêu cực nữa kìa, không phải là em nhìn trúng gia cảnh của anh ấy chứ. Đối với hiểu biết của anh về em, em tuyệt đối không phải là cô gái như vậy, bằng không cũng sẽ không qua lại với nam sinh kia.” Anh nói xong mấy lời này, im lặng một hồi, lại nói tiếp, tuy rằng giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng lại thoáng nghiêm túc mấy phần, “Tiểu Phi, anh nhìn ra được quan hệ giữa hai người không bình thường. Em nói thật cho anh biết đi, có phải anh ấy ép em không?”
Sắc mặt La Phi đột nhiên trắng bệt.
Đối với Quách Tử Chính mấy năm không gặp này, cô không thể kể hết tình hình thực tế của mình cùng Trịnh Thiên Dã được, nhất là quan hệ giữa anh và Trịnh Thiên Dã cũng không được bình thường cho lắm.
La Phi cũng hiểu, nếu Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa đều đã không nói với Quách Tử Chính, có lẽ cũng có tính toán trong đó. Vì thế anh không nên biết sự thật từ chỗ cô.
Cô im lặng một hồi, cuối cùng cũng miễn cưỡng mỉm cười rồi lắc đầu: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Quách Tử Chính giật mình, cũng cười: “Vậy thì tốt. Nhưng mà, tính tình của anh trai anh không tốt đâu, sau này có thể em sẽ chịu thiệt.”
La Phi vâng một tiếng, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, sao Trịnh Thiên Dã lại tỏ thái độ thù địch với anh nhiều như vậy?”
Quách Tử Chính lắc đầu bất đắc dĩ: “Chuyện này nói ra cũng buồn cười lắm, từ sau khi mẹ anh kết hôn với chú Trịnh, anh ấy bắt đầu bài xích anh, có lẽ anh ấy cảm thấy anh cướp ba, cướp bà nội, cướp mọi thứ của nhà họ Trịnh. Thời điểm ấy, anh đột ngột xuất ngoại, cũng bởi vì quan hệ như nước với lửa giữa anh và anh ấy trở nên gay gắt. Thật ra anh vẫn nghe lời người lớn nói, nhường nhịn anh ấy, nhưng dù sao tuổi trẻ háo thắng, tới lúc không chịu đựng nổi nữa, anh liền giận dỗi bỏ đi.”
Hóa ra là vậy. La Phi than thầm, có lẽ trở ngại tâm lý của Trịnh Thiên Dã luôn tồn tại, chỉ là không ai chú ý tới mà thôi.
Hai người cứ thế trò chuyện, bất giác xe đã chạy đến dưới lầu khu nhà trọ của La Phi.
Đang định xuống xe, Quách Tử Chính bỗng nhiên gọi cô lại: “Tiểu Phi…”
La Phi quay đầu, nhìn qua vẻ mặt thoáng nghiêm túc của anh, theo bản năng dạ một tiếng.
“Anh có một vấn đề muốn hỏi em.” Quách Tử Chính nói.
“Chuyện gì?”
“Anh muốn biết… nếu lúc đó anh không ra nước ngoài đột ngột, đáp án em cho anh sẽ là gì?”
La Phi sững sờ. Lúc trước sau khi Quách Tử Chính thổ lộ tình cảm với cô, nói sẽ cho cô thời gian một tuần để suy nghĩ thật kỹ, nhưng ba ngày sau anh bỗng nhiên xuất ngoại.
Lúc ấy cô đã nghĩ thế nào? La Phi bỗng nhiên phát hiện bản thân không còn nhớ nữa. Nhưng cô biết, đáp án chưa kịp nói ra ấy, ít ra sẽ không phải là kiên quyết từ chối. Cô cũng không cách nào phủ nhận, sau khi Quách Tử Chính đi, trong lòng cô từng có cảm giác mất mát mà không muốn ai biết.
Thậm chí sau đó lại lựa chọn Ngô Thần, trong tiềm thức có lẽ cũng là do bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Bởi vì chuyện này, cô bắt đầu nhận định rằng nam sinh quá xuất sắc thì rất không đáng tin. Đương nhiên sự thật đã chứng minh, đáng tin hay không cùng xuất sắc hay không không hề liên quan đến nhau.
Khi hai người đang im lặng đối mặt với nhau, kính xe bỗng nhiên bị người khác dùng sức đập mạnh. Hai người bên trong xe đều hết hồn, La Phi quay đầu nhìn ra, nhìn thấy Trịnh Thiên Dã đang giận tím mặt.
Cô lại càng sợ hơn, nhanh chóng mở cửa. Không ngờ, cửa vừa mới hé ra một chút, Trịnh Thiên Dã đã kéo mạnh cửa ra, sau đó khom người xuống, lôi cô từ trong xe ra ngoài.
“Á!”
La Phi bị bất ngờ nên trở tay không kịp, lảo đảo suýt té, sợ tới mức kêu toáng lên.
Giữa chân mày Quách Tử Chính nhíu chặt, nhanh chóng bước xuống xe ở bên kia, trách: “Trịnh Thiên Dã, anh làm gì vậy!”
Cả người Trịnh Thiên Dã toát ra khí lạnh, thả La Phi ra, nổi giận đùng đùng bước tới trước mặt anh: “Ông đây định hỏi mày đang làm gì?! Mẹ nó đúng là mày cướp đồ cướp đến nghiện rồi, bây giờ ngay cả phụ nữ của ông mày cũng nhớ nhung nữa sao!”
“Anh nói bậy bạ gì đó, Tử… anh Quách thấy em bị anh vứt ở ngoài đường, nên tốt bụng đưa em về thôi.” La Phi thấy anh lại nổi điên, nhanh chóng chạy đến, giữ chặt lấy cánh tay anh.
Ai ngờ Trịnh Thiên Dã hất cô ra, quay đầu quát: “Em câm miệng cho anh, đợi lát nữa anh sẽ tính sổ với em.”
Rồi sau khi quay người lại, liền tung cú đấm ra.
Có lẽ Quách Tử Chính không ngờ anh đột ngột động thủ, bất ngờ không kịp né nên bị trúng một cú, ánh mắt liếc thấy La Phi sắp bị đẩy ngã, mặt cũng lộ vẻ tức giận, mất kiên nhẫn.
Khi Trịnh Thiên Dã lại giơ nắm đấm lên, anh nghiêng đầu né tránh, dưới chân thuận thế tung một cú đá.
Một cú đá này hoàn toàn dẫn đến sự bùng nổ chiến tranh giữa hai người.
Một người nổi điên, còn người kia quyết không nhường nhịn.
Hai người đàn ông cứ vậy mà đánh nhau ở nơi công cộng.
La Phi vừa bị Trịnh Thiên Dã đẩy ra, lưng va vào xe, vừa đứng vững, liền thấy hai người đánh nhau thành một cục ở cách đó hai mét. Lúc này là giờ cao điểm tan làm, người qua lại không ít, nhìn thấy cảnh này, không thể không đứng lại vây xem, chỉ trỏ bàn tán.
Da mặt La Phi rất mỏng, ước gì có cái lỗ nẻ để chui xuống. Cho dù Trịnh Thiên Dã thích nổi điên không sợ mất mặt xấu hổ, nhưng liên lụy đến Quách Tử Chính khiến cô thật sự áy náy.
Nhưng hai người đánh nhau thật ác, La Phi nghe thấy tiếng đánh đấm, đều hoảng hốt, cô cắn răng chạy đến tách hai người ra, sợ đến nỗi lá gan cũng phát run.
“Hai người đừng đánh nữa!” Cô kéo Trịnh Thiên Dã, muốn tách anh ra.
Nhưng chút sức mọn này của cô sao địch nổi anh, kéo hồi lâu vẫn kéo không nhúc nhích, còn suýt nữa bị anh đẩy ngã. Cô đành phải chuyển chiến thuật, đi kéo Quách Tử Chính.
Quách Tử Chính đang bị cô lôi kéo, động tác bị chậm lại, né tránh đấm đá của Trịnh Thiên Dã rồi lui về sau mấy bước.
Quách Tử Chính nương tay hết lần này đến lần khác, còn Trịnh Thiên Dã mù quáng đánh không ngừng, xông lên không chút khách sáo, lại đấm một cú vào mặt Quách Tử Chính.
Một đấm này, Quách Tử Chính không đề phòng nên bị xịt máu mũi.
Lòng La Phi nóng như lửa đốt, nhìn thấy máu chảy trên mặt Quách Tử Chính, Trịnh Thiên Dã lại không chịu bỏ qua, thật sự nổi giận, dứt khoát chắn trước mặt Quách Tử Chính, vừa nổi điên vừa đấm túi bụi lên người anh, hét lên: “Anh dừng tay!”
Nắm đấm của cô tuy rằng không thể mạnh bằng Quách Tử Chính, nhưng lại có tác dụng khiến Trịnh Thiên Dã dừng tay.
Trịnh Thiên Dã không tin, nhìn cô trân trối, lại nhìn về phía Quách Tử Chính đứng sau lưng cô đang lau máu mũi. Tiếng nói tựa như tiếng băng vỡ: “Em giúp nó?!”
La Phi hết hồn, quay đầu nhìn Quách Tử Chính, lại nhìn Trịnh Thiên Dã ở đối diện, đầu óc bỗng nhiên xoay chuyển nhanh chóng, vừa ôm lấy anh vừa nói: “Em chỉ muốn anh dừng tay thôi.”
Nói xong cô lại sờ mặt anh: “Em sợ anh bị thương. Anh có đau không?”
Tuy rằng trong lòng cô thật sự là giả vờ đóng kịch, nhưng chẳng có gì quan trọng hơn so với việc làm anh bình tĩnh lại.
Trịnh Thiên Dã hừ một tiếng, vuốt mặt, nhưng vẻ tức giận rõ ràng dịu đi một chút. Anh trừng mắt nhìn Quách Tử Chính, ôm La Phi vào lòng: “Lần này tao tha cho mày, nếu để tao thấy mày xuất hiện bên cạnh người phụ nữ của tao nữa thì đừng trách tao đánh chết mày.”
“Trịnh Thiên Dã, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ cướp đoạt thứ gì với anh?!” Quách Tử Chính lau máu trên mặt, hừ một tiếng, đi về phía chiếc xe, ngay khi định bước lên, bỗng nhiên xoay người lại, liếc nhìn La Phi đang trong vòng tay của Trịnh Thiên Dã, như là nhớ tới gì đó, giọng lạnh lùng nói, “Tôi cũng muốn nhắc nhở anh, thứ gì của anh thì là của anh, người khác muốn cướp cũng không được. Còn không phải của anh, dù thế nào cũng là không phải, căn bản không cần người khác tới cướp.”
Lời này của anh khiến tim La Phi run lên, ngẩng đầu nhìn Trịnh Thiên Dã, chỉ thấy anh u ám nghiêm mặt, khẽ xùy một tiếng, cũng không biết có hiểu hàm ý của lời này hay không.
Trở về nhà trọ, La Phi thấy trên mặt anh có vết thương, vội vàng đi lấy hộp thuốc, cũng không quên gửi tin nhắn báo cáo tình hình với Trịnh Trạch Thi, thuận tiện hỏi xem, Trịnh Thiên Dã nổi giận không phân biệt trắng đen gì cả, như vậy có nguy hiểm cho mình hay không.
Trịnh Trạch Thi chỉ nói lát nữa sẽ kê một ít thuốc mát gan để lưu thông khí huyết, áp chế nóng nảy của anh. Nhưng trước mắt chủ yếu vẫn dựa vào sự chăm sóc chu đáo của cô, đừng để anh có cơ hội nổi giận, nguy hiểm thì chắc là không.
La Phi cầm hộp thuốc đi ra, Trịnh Thiên Dã ngồi ở sô pha còn đang tức giận.
“Mặt có hơi sưng, để em bôi thuốc giúp anh.” Cô cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh, thấy anh không phản đối, mới lấy bông băng thuốc đỏ xử lý vết thương trên mặt anh.
Trịnh Thiên Dã hình như không thấy đau, La Phi bôi thuốc cho anh, mày anh cũng không nhíu lại. Nhưng La Phi vẫn rất cẩn thận, cũng khó trách, La Phi nghe Trịnh Trạch Thi nói, người mắc trở ngại tâm lý hoặc tinh thần, thì ý thức và cảm giác đau đớn sẽ yếu đi.
Sát trùng xong, La Phi thấy mặt anh lốm đốm chỗ này chỗ kia trông rất hài, nhịn không được liền bật cười.
Trịnh Thiên Dã không nghĩ vậy, hai tay gối ra sau đầu, cả người tựa vào sô pha, chậm rãi lên tiếng: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị. Giữa em và Quách Tử Chính rốt cuộc là sao vậy?”
La Phi làm ra vẻ oan ức: “Sự thật là thấy em bị anh bỏ lại ở giữa đường nên tốt bụng đưa về thôi mà.”
“Trên đường nhiều người như vậy, sao nó lại cố tình đưa một mình em về chứ.”
“Anh nói chuyện có đạo lý chút được không? Trước kia, em và anh ấy có biết nhau mà.”
“Chỉ là biết nhau thôi à?”
“Đương nhiên.”
Trịnh Thiên Dã lườm cô: “Vừa rồi em giúp nó đánh anh.”
Nói đạo lý cùng một tên thần kinh, rõ ràng là một chuyện không thể thực hiện được. La Phi thút thít dựa vào lòng anh, ôm anh lấy lòng, “Em chỉ muốn anh dừng tay thôi, sợ anh đánh tiếp sẽ bị thương. Anh là bạn trai em, sao em có thể giúp đỡ người ngoài chứ.”
Nhưng lời này rõ ràng đã lấy được lòng của Trịnh Thiên Dã, sắc mặt anh thoáng dịu lại, nhấc cô lên, đặt lên đùi mình: “Hiện giờ anh cũng bị thương, rất đau, em hôn anh nhé.”
Trong lòng La Phi không ngừng than khổ, nhưng vẫn đấu tranh hôn lên khuôn mặt dính đầy nước thuốc của anh.
Nhưng mà, khi tối đến, La Phi mới biết, trận phong ba này vẫn chưa kết thúc. Đầu tiên là trước khi ngủ, Trịnh Thiên Dã bảo La Phi phải cam đoan cô và Quách Tử Chính không có gì. Sau khi lấy được bảo đảm từ cô, boss Trịnh mới yên tâm đi ngủ.
Nhưng ngủ đến nửa đêm, anh bỗng nhiên lại gọi cô dậy, bảo cô phải cam đoan nữa. Cứ thế lặp lại cả buổi tối, La Phi bị gọi dậy bốn năm lần. Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cô lấy điện thoại ra cầu cứu Trịnh Trạch Thi.
Đương nhiên, nhận được câu trả lời của Trịnh Trạch Thi đã là buổi sáng hôm sau. Tin nhắn chữ ít mà ý nhiều: Chứng lo âu và chứng ép buộc là biểu hiện áp lực tâm lý của nó, bệnh tình có lẽ đã nặng thêm.
Có phải cô cũng có áp lực tâm lý lắm đúng không!