Ads Chuyển ngữ: Pussycat
***
Từ khi được điều đến làm trợ lý tổng giám đốc, La Phi hầu như là không có một buổi tối nào được tan sở trước tám giờ. Bởi vì chức vụ này của cô có một quy định ngầm là tổng giám đốc chưa tan sở đi về thì trợ lý cũng không thể đi trước. Không may, Trịnh Thiên Dã là một người hết sức cuồng công việc, mỗi ngày không làm thêm giờ giống như là có lỗi với bản thân.
Đáng ghét nhất là, cho dù không làm việc, dường như anh ta cũng thích ở lại văn phòng. Chưa đến x giờ thì tuyệt đối không về nhà.
Có một lần đã qua giờ tan sở, khi La Phi đưa tài liệu cho anh ta, thấy anh ta dán sát vào trước máy vi tính, dáng vẻ rất chăm chú. Cô tò mò vươn cổ ra liếc nhìn màn hình một cái, ngay lúc ấy thiếu chút nữa là không nén được phun ra một ngụm máu.
Nói cái gì đây, không ngờ vị tổng giám đốc vĩ đại này lại ở lại văn phòng chơi trò chơi sau giờ làm, quan trọng nhất là cái trò chơi “thực vật đại chiến cương thi” kia thật là trẻ con, vô bổ.
Lúc ấy La Phi rất muốn khóc, quỳ xuống van xin anh ta, ngài muốn chơi thì về nhà chơi đi, đừng hại tôi ở công ty dây dưa cùng ngài! Vất vả lắm mới nhịn được ý nghĩ đi tìm chỗ chết ở trong đầu. Sau khi ra khỏi văn phòng của Trịnh Thiên Dã, La Phi lặng lẽ nhìn phòng thư ký ở bên cạnh từ lâu đã không còn một bóng người, tự dưng có một nỗi kích động muốn phủi tay mặc kệ. Nhưng nghĩ đến tiền lương hậu hĩnh thu vào mỗi tháng, nỗi kích động thoáng hiện lên rồi hạ xuống, tự động tan biến không chút khí phách.
Thật ra cái này không quan trọng, tàn ác vô nhân đạo nhất chính là, cuối tuần La Phi còn thường xuyên bị boss lớn gọi tới, đến công ty tăng ca.
Có đôi khi La Phi cũng rất khó hiểu, phần lớn thời gian Trịnh Thiên Dã đều ở công ty, hẳn là không có cách nào phân thân, nhưng tại sao những chuyện tai tiếng ở bên ngoài lại tới không ngừng?
Trăm mối ngổn ngang không sao hiểu nổi. Được rồi, có lẽ người thường như cô không thể hiểu được cuộc sống của bạo chúa ngựa đực.
Bây giờ cô nên quan tâm nhất chính là đám cưới của cô và Ngô Thần.
Ngô Thần là bạn trai của La Phi. Hai người là bạn học đại học, cùng đến từ một thành phố nhỏ, Ngô Thần trên La Phỉ một lớp.
Từ nhỏ La Phỉ đã là một đứa bé con xinh đẹp, lên đến đại học cũng là cô gái thuộc hàng hoa khôi. Dù cho cô không để tâm đến diện mạo của mình, ăn mặc bình thường, tẻ nhạt giống như thời trung học, nhưng cốt cách trời sinh mãi mãi không che dấu được. Vừa mới vào trường đã có không ít nam sinh theo đuổi, trong đó gồm có Ngô Thần.
Ngô Thần không quá đẹp trai, hoàn cảnh gia đình cũng chỉ bình thường, chẳng qua học giỏi hơn người bình thường một chút, chăm chỉ đến mức có phần lù đù khờ khạo. Gặp được người con gái mình thích, Ngô Thần hiển nhiên không giống như nhiều nam sinh khác, đường đường chính chính tặng hoa, tặng quà, trực tiếp thổ lộ, mà là lặng lẽ làm nhiều việc cho cô, ví dụ như múc nước, giữ chỗ ngồi, kỳ nghỉ mua vé về quê, xách hành lý.
Qua hơn hai năm như thế, cuối cùng La Phi bị sự chân thành đáng tin cậy của nam sinh này làm cảm động, trở thành bạn gái của anh. Lúc ấy, nhóm bạn đại học ở cùng phòng với La Phi trợn mắt và thất vọng một chút. Đám mê trai kia càng xem trọng một đàn anh đẹp trai từng ở dưới lầu ký túc xá đàn hát cho La Phi
Nhưng thật ra bản thân La Phi rất vừa ý Ngô Thần. Tuy rằng Ngô Thần không được đẹp trai cũng không giàu có nhưng rất thật lòng với cô. Hơn nữa, cô cảm thấy rằng người quá đẹp trai, quá giàu có đại đa số không đáng tin. Ngô Thần vẫn tốt hơn so với đàn anh đẹp trai, đàn hát cho cô, thổ lộ với cô không tới ba ngày đã bay qua bên kia bờ đại dương đi du học. Tình cảm thì ra là trò đùa thôi!
Phụ nữ chung quy nên cần tìm một người đáng tin cậy. Không cần xuất sắc hơn mình, như vậy mới biết quý trọng mình thật tốt. Ngô Thần rõ ràng là như vậy.
Nhóm bạn cùng phòng trước đây cảm thấy rằng La Phi còn trẻ tuổi mà có thể hiểu thấu đáo điểm này, thật là hiếm thấy. Họ thường trêu cô là người đẹp bình dị nhất. La Phi đương nhiên không biết, các cô nàng này thật ra đều ngầm cảm thán cô không có mắt. Nhìn chung, trong năm người đẹp nhất trong đám nữ sinh viên năm đó, trừ một tiểu thư nhà giàu ra không tính thì ba cô còn lại, sau khi tốt nghiệp, một người thì theo bạn trai ra nước ngoài xa xôi, một người thì gả vào nhà giàu, ngựa xe đưa đón, một người dựa vào nhan sắc, đi làm chưa tới hai năm đã leo lên chức lớn.
Duy nhất chỉ có La Phi đi theo người bạn trai phượng hoàng, thuê nhà ở, chen lấn xe buýt, thành thành thật thật ở lại thành phố này ra sức làm việc. Thật sự là lãng phí vô ích cái thân xác này.
Có một chân lý: phụ nữ đẹp thì đỡ phải phấn đấu hai mươi năm, nếu vận vào La Phi thì đúng là vớ vẩn.
Sau khi tốt nghiệp La Phi ở lại thành phố này, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Ngô Thần ở đây. Từ khi ở đại học, hai người đã gặp mặt cha mẹ của đối phương. Cha mẹ hai bên cũng đều đã nhận định hai người là con dâu con rể. Tất cả mọi việc dường như đều rõ ràng hợp lý.
Hiện giờ, điều bất tiện duy nhất là chỗ làm của La Phi và Ngô Thần, một người ở phía đông, một người ở phía tây thành phố, cách nhau hai giờ đi xe. Bởi vì cả hai vừa mới bắt đầu công việc này, dĩ nhiên đi làm là trên hết, hai người đều đã tự mình thuê nhà ở gần chỗ làm, không sống chung với nhau giống như những cặp tình nhân khác.
Yêu nhau đã được mấy năm mà còn chưa có cơ hội vượt rào, chính bản thân La Phi cũng cảm thấy rất ngượng ngùng. Nhưng Ngô Thần lại nói, tôn trọng cô thì sẽ đợi cho đến khi kết hôn mới chính thức có được cô.
La Phi muốn giả vờ không cảm động cũng không được.
Lúc ban đầu, cách năm ba ngày sau khi tan sở, hai người còn có thể sắp xếp thời gian cùng hẹn hò xem phim, ăn tối. Nhưng về sau bởi vì hầu như mỗi ngày La Phi đều phải làm thêm giờ, hẹn hò buổi tối cũng từ từ mất đi, chỉ có thể hẹn hò vào cuối tuần. Nếu gặp phải liên tục tăng ca vào cuối cùng cực kỳ tàn ác như vậy, hai người hầu như ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có. La Phỉ và Ngô Thần, lần dài nhất là gần một tháng chưa gặp nhau.
Tình trạng này kéo dài, tính tình tốt như Ngô Thần cũng có chút bất mãn, nửa năm trước đã bàn bạc, nói chuyện hôn lễ rõ ràng, hai người tìm nhà ở vị trí cân bằng, như vậy cho dù có tăng ca cũng không đến nỗi không thấy mặt nhau.
Lúc đó La Phi không có trả lời, thứ nhất là bởi vì hai người còn trẻ, bất kể là tính tình hay nghề nghiệp đều chưa có thành thục, thật sự không thích hợp kết hôn. Thứ hai là lúc cô được điều tới làm trợ lý tổng giám đốc, có ký một bản hợp đồng, chức vị này trong vòng ba năm không được kết hôn, nếu không thì sẽ huỷ bỏ, trực tiếp cuốn gói rời đi.
Cô thật sự không nỡ bỏ công việc lương cao này.
Tuy rằng Ngô Thần không vui, nhưng mà không hề ép buộc. Ngày lại qua ngày như thế.
Nửa năm qua, mặc dù hai người ở cùng một thành phố, nhưng vẫn cứ trải qua cuộc sống Ngưu Lang Chức Nữ. Ngô Thần dường như cũng đã quen với cuộc sống như thế này rồi, thêm vào là bản thân được lên chức, cực kỳ bận rộn, cho dù một vài tuần không gặp mặt cũng không oán giận nữa. Có đôi khi hai người đã hẹn nhau, nhưng vì La Phi mắc công việc nên phải lỡ hẹn, trong điện thoại Ngô Thần còn an ủi cô “không sao cả không sao cả, công việc quan trọng hơn”.
La Phi cảm thấy rằng không có gì quan trọng hơn người bạn trai hiểu và quan tâm chăm sóc cô.
Nếu không phải mẹ của Ngô Thần gọi điện thoại nhắc đến chuyện đám cưới, La Phỉ nghĩ là cô và Ngô Thần có lẽ thật sự phải chờ đến vài năm nữa mới có thể kết hôn.
Vài năm trước đây mẹ Ngô Thần đã bệnh nặng một trận, mấy năm nay cơ thể vẫn không khoẻ. Bởi vì mồ côi cha nên Ngô Thần rất có hiếu, mẹ nói gì thì nghe nấy. Đương nhiên là má Ngô cũng rất thích La Phi, có đôi khi dường như còn thân hơn so với con trai của mình. La Phi càng cảm thấy rằng mình rất may mắn, không chỉ gặp được bạn trai tốt, còn có một bà mẹ chồng tốt. Cô đã nghe nói rất nhiều chuyện mẹ chồng nàng dâu, không thể không thấy rằng mình có chút may mắn.
La Phỉ suy nghĩ vài ngày với đề nghị của má Ngô, rốt cuộc quyết định kết hôn cùng Ngô Thân, đương nhiên chỉ có thể là bí mật cưới. Bởi vì có khả năng không có thời gian nghỉ kết hôn nên chỉ có thể đơn giản đăng ký, nhín chút thời gian chụp hình cưới là xong việc.
La Phi nghĩ chờ sau này có thời gian sẽ bổ sung hôn lễ, thế là được.