Vọng Tưởng Cuồng

Vọng Tưởng Cuồng - Chương 18: Hai mắt tối sầm




Dịch: Thanh Dạ

Quay trở lại phòng bệnh, mẹ Ngô Thần ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt vừa lo lắng lại mong chờ: “Phi à, vị viện trưởng đó nói như thế nào? Có cách nào tốt hơn phải không?”

La Phi cầm tay bà rồi an ủi: “Cô à, cô đừng lo quá, viện trưởng Trương nói là bà ấy sẽ giúp Ngô Thần liên lạc với chuyên gia nước ngoài chuyên về lĩnh vực này. Chuyện này chắc không có gì khó khăn đâu cô.”

Gương mặt suy sụp của mẹ Ngô Thần ngay lập tức nở một nụ cười vui sướng: “Viện trưởng đúng là người tốt mà, cháu quen bà ấy sao?”

La Phi gật đầu, cũng không định nhiều lời.

“Phi Phi à…….” Ngô Thần đang nằm trên giường bấy giờ mới tỉnh lại, trong miệng mơ màng cất tiếng gọi.

La Phi vội vàng chạy đến bên giường của anh ta: “Ngô Thần, anh thấy sao rồi?”

“Phi Phi à, lúc nãy anh vừa mới nằm mơ, trong mơ anh thấy em không cần anh nữa.” Con người trong lúc bị bệnh luôn yếu đuối, rất hay tự lừa mình. Ngô Thần gần như quên mất anh ta và La Phi đã chia tay nhau rồi.

La Phi giật mình: “Ngô Thần, anh đừng nghĩ quá nhiều nữa, em vẫn ở bên cạnh anh mà. Bác sĩ nói bệnh của anh chỉ cần làm phẫu thuật thì sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.”

Nói thật ra, cô cũng đang tự lừa mình dối người. Cho dù Trương Cẩm Hoa có mời được vị chuyên gia đó, nhưng ai có thể đảm bảo Ngô Thần không xui xẻo mà dính vào hai mươi phần trăm kia.

Có lẽ do tình trạng bệnh chuyển biến đột ngột, cho nên Ngô Thần thích dính lấy La Phi hơn. Chỉ cần tỉnh lại, giây đầu tiên liền tìm kiếm bóng dáng của La Phi. La Phi cũng cảm thấy hơi buồn phiền, nhất là khi nghĩ đến mình vì tên khốn này mà phải giả vờ yêu Trịnh Thiên Dã, thật mệt mỏi mà, nhưng dù sao người ta cũng là người bệnh, đành phải chịu đựng cho đến tối mới rời khỏi bệnh viện.

Lê lết cả người mệt mỏi mở cửa nhà ra, La Phi lại nhìn thấy trong nhà có ánh đèn. Cô hoảng sợ, còn tưởng trong nhà có trộm, đang định tìm vũ khí rồi thét lên, thì nhìn thấy Trịnh Thiên Dã thong thả đi ra từ nhà vệ sinh.

Liếc nhìn dáng vẻ căng thẳng của La Phi, oán giận nói: “Chỗ của em là cái chỗ quỷ quái gì thế, cái nhà vệ sinh gì mà ngay cả lách người cũng khó.”

La Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu nổi giận, cái người này rốt cuộc muốn gì nữa đây, sao lại có thể tùy tiện ra vào nhà của người khác. Cô đang muốn nổi giận thì đột nhiên nhớ đến những lời mình đã hứa với Trương Cẩm Hoa ở bệnh viện, mà cô cũng đã đưa chìa khóa nhà mình cho anh rồi còn gì.

“Sao anh lại ở đây hả?” La Phi cố ý nói bằng giọng ôn hòa.

Trịnh Thiên Dã ngồi xuống trên chiếc sofa nhỏ: “Tôi gọi điện thoại cho em, nhưng em cứ khóa máy hòai, cho nên tôi mới đến xem thử xem em có xảy ra chuyện gì không.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày lại, “Sao lại muộn thế này, em đi đâu vậy?”

La Phi lấy điện thoại ra, màn hình tối đen, chắc hết pin rồi: “Tôi đến bệnh viện thăm một người bạn.”

“Ồ.” Trịnh Thiên Dã dường như chẳng có ý kiến gì với câu trả lời này, chỉ vỗ vào chỗ kế bên ghế sofa. “Ngồi xuống đi, chúng ta nói về vấn đề của em.”

Nói thật thì La Phi có chút sợ anh, vốn là tên có tính tình nắng mưa thất thường, mà bây giờ còn biết thần kinh của anh có vấn đề, thì lòng cô càng run sợ hơn. Do dự mà ngồi xê ra một chút.

Trịnh Thiên Dã bĩu môi coi thường sự sợ hãi của cô: “Em lề mề làm gì, tôi có ăn em đâu.” Nói xong, anh vươn tay ra, kéo cô lại gần, để cô ngồi bên cạnh mình.

La Phi ngượng ngùng cười hì hì.

Trịnh Thiên Dã hừ một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Nhìn vẻ mặt chột dạ của em kìa, nói đi, lúc trước tại sao lại đột nhiên từ chức còn đổi số chuyển nhà, có phải em làm vậy vì muốn trốn tôi không?”

Tất nhiên La Phi không có cách nào nói câu nói thật lòng tìm đường chết “tôi muốn thoát khỏi tên thần kinh như anh” này, cô nghĩ một lát, nói: “Quan hệ giữa chúng ta tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, cho nên…”

“Nói như vậy, thì bây giờ em chắc chắn rồi sao? Cho nên mới chủ động quay trở về đây.” Trịnh Thiên Dã nhếch đôi mày điển trai lên, tỏ vẻ khoái chí.

“Vâng.”

“Vậy em nói xem chúng ta có quan hệ gì hử?”

“Anh là bạn trai của em.”

Trịnh Thiên Dã nhếch môi lên, dường như đang hưởng thụ câu nói này. Quay đầu lại ôm cô vào trong lòng, hôn thật mạnh lên môi cô, rất lâu sau đó, mới buông cô ra, nói với vẻ dữ tợn: “Lần sau không được cáu kỉnh với anh, bằng không anh sẽ đá em đi thật xa, để em không thể nhìn thấy anh nữa. Cho dù em có quỳ xuống cầu xin anh cũng vô dụng.”

La Phi thầm khinh bỉ, cô còn ước gì có thể ngay lập tức cút đi thật xa, mãi mãi cũng không gặp lại kẻ thần kinh này. Nhưng nghĩ đến những lời viện trưởng nói, cô đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

Trịnh Thiên Dã hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ giống như vợ nhỏ này của cô, trong lòng giống như kiến bò, cả người ngứa ngáy, cho nên lại đặt đầu của cô dựa vào cánh tay, rồi hôn lên môi cô, hôn qua rồi hôn lại.

La Phi nghĩ, bệnh thần kinh chắc không lây đâu nhỉ? Cô cảm giác mình cũng chút điên khùng.

Buổi tối ngày hôm đó, đương nhiên Trịnh Thiên Dã có lý do chính đáng ở lại nhà La Phi, trong mắt viết đầy mấy chữ to đùng “muốn làm chuyện đó”.

Mặc dù La Phi và anh từng có quan hệ, cũng mấy lần rồi, bây giờ cũng quyết định đóng giả bạn gái của anh. Nhưng trong lòng vẫn luôn có chút không thể chấp nhận được.

Lúc đầu cô lấy lý do không có dư dụng cụ vệ sinh cá nhân, không có quần áo thay để từ chối, nhưng Trịnh Thiên Dã lập tức móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại kêu người mang đến. Cô chỉ biết lo lắng ngăn anh lại, nói với vẻ ấp úng: “Thực ra do em cảm thấy chúng ta như vậy có hơi quá nhanh.”

Trịnh Thiên Dã mất kiên nhận liếc cô một cái, cất điện thoại: “Sao em lại phiền phức vậy chứ, cũng đâu phải chúng ta chưa từng ngủ chung với nhau.” Nói xong, anh lại xua tay, “được được được, em nói sao thì như thế đó.”

Giọng điệu tuy bực bội, nhưng trên mặt anh cũng không tỏ vẻ không vui, cầm lấy áo khoác, hăm hở đi ra khỏi cửa, trước khi đi, còn không quên nựng La Phi một lát.

La Phi đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Ngô Thần phẫu thuật thành công, cô sẽ lập tức rời khỏi chỗ quỷ quái này, rời khỏi tên Trịnh Thiên Dã bệnh thần kinh này càng xa càng tốt, ở một hành tinh khác thì càng hay. Nói cô qua cầu rút váng, vắt chanh bỏ vỏ cũng được, nhưng bắt cô qua lại với tên thần kinh này, cô làm không được. Cô cũng không phải thiên sứ hay chúa cứu thế gì đó, vì cứu vớt ác ma kia, mà hy sinh cả tuổi trẻ của mình. Hơn nữa, bằng lòng làm người phụ nữ của Trịnh Thiên Dã, ngoài kia có đầy, chỉ cần anh ta phẩy tay, thì có một đống người đẹp kéo đến, xếp thành một hàng dài, người nào cũng vui vẻ bằng lòng, mắc mớ gì cô phải chịu sự giày vò này chứ.

Shakespeare từng nói: ước mơ là điều tốt đẹp, nhưng con đường thì lại ngoằn ngoèo.

La Phi sau khi tiễn ôn thần đi, cả ngày do lao lực quá nhiều, cho nên cô ngã nhanh xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ. Không ngờ, giấc ngủ này lại không được ngon, gặp ác mộng liên tục, càng đáng ghét hơn nữa, trời vừa hửng sáng, cửa của cô lại vang lên tiếng va đập mạnh làm cô tỉnh giấc. Mở trừng mắt ra, còn tưởng nhà mình có trộm, thay quần áo, lê lếch ra ngoài cửa nhìn xem ai.

Bạn La Phi vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, thì hai mắt suýt chút tối sầm lại.

Thì ra, Trịnh Thiên Dã đang chỉ huy hai người thanh thiên, ôm thùng lớn thùng nhỏ chuyển vào nhà của La Phi.

Khó khăn lắm La Phi mới thoát khỏi tình trạng muốn té xỉu mà tỉnh táo lại, nắm chặt nắm tay để nén cơn tức giận, lịch sự lên tiếng hỏi người trong phòng khách: “Tổng giám đốc, anh đang làm gì vậy?”

Trịnh Thiên Dã vẫn đang chuyên chú chỉ huy mấy người kia nên không chú ý đến La Phi đã đứng trước cửa phòng ngủ. Khi nghe thấy giọng của cô thì vô thức quay đầu qua, thấy cô hai mắt nhấp nhem, vẻ mặt nghi hoặc thì nhướng mày cười rồi bước nhanh tới, ôm lấy cô: “Anh biết em không muốn dọn qua nhà anh nên anh dọn tới nhà em rồi nè. Anh không chê nhà của em nhỏ xíu, có phải em rất vui không?”