Vòng Tròn Định Mệnh

Chương 41






Hoàng Phượng không giấu Thiên Long suy nghĩ của mình, cô gật đầu xác nhận:

“Đúng vậy, em không tin. Cũng như Băng Di, em cũng bị vẻ đẹp trai của anh làm cho điên đảo ngay từ giây phút đầu tiên gặp anh trên đảo Phượng. Và em nghĩ bất kỳ cô gái nào gặp anh cũng bị vẻ đẹp của anh làm cho u mê vì vậy chỉ cần số nhỏ trong đó chủ động đến với anh em nghĩ anh cũng khó lòng chối từ tất cả bọn họ.”

Hoàng Phượng biết bản chất của giống đực nói chung và của đàn ông nói riêng luôn bị thu hút bởi khác giới. Vì vậy mặc dù đi bên cạnh vợ hoặc bạn gái rất xinh đẹp họ vẫn liếc nhìn các cô gái khác. Hoàng Phượng hiểu họ nhìn người khác không có nghĩa họ không yêu bạn mà đơn giản chỉ là bản chất của giới tính.

Vì vậy khi Thiên Long nói với cô, cô là người duy nhất anh có thể gần gũi, có thể ôm, có thể hôn và có thể hơn thế nữa, cô cũng chỉ xem đó là những lời nói đầu môi.

Còn với Thiên Long, thật ra ngay từ lúc anh thổ lộ sự thật về bệnh tình của mình ở quán bar, nhìn vào mắt cô anh đã biết cô không tin mình. Nếu tối qua không có sự xuất hiện của Băng Di e rằng anh cũng sẽ không có cơ hội để nhắc lại vấn đề này.

Nghĩ tới việc cho người mình yêu biết bệnh tật của mình, Thiên Long không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói của anh phát ra cũng không còn mạnh mẽ như thường ngày:

“Anh bị mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, không thể tiếp xúc gần gũi, ôm hôn với bất kỳ cô gái nào ngoại trừ em.”

Hoàng Phượng ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh:

“Đó là lý do khi mới đương chức anh đã thay đổi toàn bộ cấp dưới thân cận với mình là nữ thành nam và ra điều lệ không tuyển nhân viên cấp cao là nữ?”

Thiên Long gật đầu. Anh nhớ rất rõ quyết định của anh khi đó đã gây ra một làn sóng phẫn nộ rất lớn trong tập đoàn Thiên Long vì những người anh cho nghỉ việc đều là những cận thần dưới thời ba anh làm việc. Họ có công lao lớn cho sự phát triển của tập đoàn Thiên Long. Và điều lệ không tuyển nhân viên nữ vào vị trí cấp cao của tập đoàn cũng gây nên lời đồn đại trọng nam khinh nữ của Tổng Giám đốc đương nhiệm.

Trước muôn vàn lời đồn thổi, anh không một lời giải thích. Cho đến hôm hôm nay, Hoàng Phượng là người thứ hai anh muốn chia sẻ về bệnh tình của mình sau anh trai Bình Minh của cô.

Hoàng Phượng do dự khi hỏi câu hỏi tiếp theo:

“Vậy tại sao gần đây anh lại cho tuyển nhân viên cấp cao là nữ, Băng Di là một ví dụ?”

Thiên Long trả lời thành thật câu hỏi của cô.

“Lần đầu tiên gặp em cũng là lần đầu tiên anh phát hiện ra mình có thể ôm hôn phụ nữ. Lúc đó anh cứ ngỡ mình đã hết bệnh nên cho tuyển nhân viên cấp cao là nữ nào ngờ anh chỉ có thể gần gũi với duy nhất một mình em. Nếu gần gũi với người phụ nữ khác hậu quả sẽ như tối qua em chứng kiến.”

Hoàng Phượng sững người với câu trả lời của Thiên Long. Thì ra cô là người phụ nữ đặc biệt đối với anh, người duy nhất anh có thể gần gũi, người duy nhất anh có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của người đàn ông.

Hoàng Phượng nhìn anh nở một nụ cười:

“Không có phương pháp nào chữa căn bệnh đó của anh hay sao?”

Thiên Long không trả lời câu hỏi của Hoàng Phượng mà hỏi cô bằng một câu hỏi khác:

“Em muốn anh khỏi bệnh hay không?”

Thiên Long dứt lời Hoàng Phượng bỗng lo lắng. Nếu cô nói cô muốn anh chữa khỏi căn bệnh này là giả, vì bất kỳ người phụ nữ nào khi yêu cũng ích kỷ muốn được giữ người mình yêu cho riêng mình.

Nhưng thừa nhận không muốn anh chữa khỏi cô không thể vì cô không muốn thể hiện sự ích kỷ của mình trước mặt anh.

Thấy Hoàng Phượng do dự không trả lời mình, Thiên Long siết chặt cô trong vòng tay:

“Có em rồi anh không quan tâm mình còn bệnh hay hết.”

Chỉ cần một câu nói của Thiên Long đã chứng minh Hoàng Phượng là người quan trọng với anh như thế nào. Cảm giác yêu thương ngập tràn Hoàng Phượng chủ động hôn anh.

Một nụ hôn sâu dài bất tận ngập tràn hương vị tình yêu của hai người. Đến khi Hoàng Phượng bừng tỉnh thì phát hiện người cô đã trần như nhộng, người anh em to lớn của anh cũng đã tiến quân vào bên trong cô từ lúc nào. Cô hốt hoảng đánh nhẹ lên ngực Thiên Long:

“Cửa phòng đang mở.”

Hai người cứ vậy chìm đắm trong tình yêu mà hành xử như chốn không người. Ba mẹ của anh, còn có Hùng và Thiên Đăng đang dưới lầu, họ có thể lên đây bất cứ lúc nào.

Thiên Long không buông Hoàng Phượng ra mà ôm cô di chuyển về phía cửa rồi đóng cửa lại. Suốt quá trình di chuyển người anh em của anh vẫn ngự trị bên trong người cô. Hoàng Phượng vừa liên tiếp đón nhận những công kích mạnh mẽ từ Thiên Long lên người mình vừa nói, giọng nói của cô phát ra cũng ngắt quãng.

“Có lẽ em phải suy nghĩ lại chuyện không muốn anh khỏi bệnh.”

“Nếu em dám có suy nghĩ đó thì sáng nay em đừng nghĩ tới việc ra khỏi phòng.”

Hoàng Phượng bị câu nói của Thiên Long làm cho sợ hãi. Nếu sáng nay không ra khỏi phòng thì cô xác định không còn mặt mũi nào để gặp mặt ba mẹ chồng tương lai của cô nữa, với cả hai anh bạn thân chuyên đốt nhà của anh nữa. Vì vậy cô nhanh miệng sửa lại:

“Ông xã đại nhân, em không dám.”

Sự ăn năn hối lỗi của Hoàng Phượng cuối cùng cũng đạt được kết quả là tám giờ sáng được anh tha xuống ăn sáng.

Hoàng Phượng quay trở lại penthouse của mình thấy Bình Minh một tay cầm thuốc, tay kia anh cầm ly nước giơ trước mặt Ngọc Hà. Nhìn hành động và cử chỉ của anh cô biết anh đã có tình cảm đặc biệt với bạn thân của mình.

Ngọc Hà mặc dù rất sợ uống thuốc nhưng nghe Bình Minh nói cô lại ngoan ngoãn nghe lời anh cầm lấy thuốc uống. Cũng như hôm tới nhà Hoàng Phượng để tìm Hoàng Phượng, anh nói anh là anh trai của Hoàng Phượng thì cô đã đặt vỏ bọc cảnh cáo trên người của mình xuống. Cô xem Bình Minh như anh trai của mình vậy.

Hoàng Phượng đi tới ngồi xuống bên cạnh giường. Cô cầm tay Ngọc Hà quan tâm hỏi:

“Cậu cảm thấy thế nào rồi? Còn đau không?”

Ngọc Hà không trả lời Hoàng Phượng mà nhìn Bình Minh với ánh mắt e ngại.

Chuyện tế nhị này có đàn ông ở đây cô không tiện chia sẻ.

Bình Minh biết ý đi ra ngoài, trước khi đi anh còn quay lại dặn Hoàng Phượng:

“Cô ấy còn mệt, em nói chuyện một lát rồi để cô ấy nghỉ ngơi.”

Hoàng Phượng nghe Bình Minh nói muốn sặc cười, ông anh của cô đã thực sự thay đổi rồi. Nhưng nghĩ tới có Ngọc Hà ở đây cô ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi”, nhớ tới chuyện gì cô tiếp tục lên tiếng: “À, chuyện ký kết hợp đồng với tập đoàn Rio anh có phương án gì chưa?”

Bình Minh đi đến cửa phòng thì khựng lại bước chân, anh xoay người đáp lại lời của Hoàng Phượng:

“Chuyện ký hợp đồng với tập đoàn Rio anh đã bàn bạc với Jack rồi, lần này anh sẽ tóm gọn được hắn, em yên tâm.”

“Hai người đang nói đến Lê Nguyên Vũ, giám đốc kinh doanh của tập đoàn Hoàng Phượng à?” Ngọc Hà bất ngờ lên tiếng.

Hoàng Phượng gật đầu. Cô biết Ngọc Hà có quan hệ nghề nghiệp với Nguyên Vũ nên biết anh là chuyện bình thường.

“Tớ nghe hắn nói chuyện với cô gái tên Như của tập đoàn Hoàng Phượng là ký hợp đồng xong hai người bọn họ sẽ bay đi Mỹ. Họ nói số tiền từ vụ ký hợp đồng này và số tiền từ việc kê khống hóa đơn xuất nhập khẩu mà cô kế toán trưởng làm trước đó đủ để họ sống một đời sung sướng bên đó.”

Nghe Ngọc Hà nói Bình Minh và Hoàng Phượng như vừa nghe được một tin tức vô cùng quý giá. Bình Minh đi sát lại cạnh giường xác nhận lại một lần nữa:

“Sao cô nghe được chuyện này?”

Ngọc Hà khó xử nhìn sang Hoàng Phượng. Cô không biết trả lời Bình Minh thế nào, không lẽ cô phải nói cô ngủ cùng anh ta rồi nghe được hai người bọn họ trò chuyện hay sao?

Hoàng Phượng biết ý của bạn mình và cũng biết thông tin từ bạn mình rất tin tưởng, cô nói với Bình Minh:

“Anh nhanh về bàn bạc với bố để tìm hướng giải quyết trước khi bọn họ chuồn mất.”

Sau khi Bình Minh đi khỏi Ngọc Hà mới lên tiếng:

“Hôm tớ tìm gặp cậu tại nhà hàng Memory cậu nhớ không?”

Hoàng Phượng gật đầu, hôm đó cô bị Nguyên Vũ bỏ thuốc kích dục, cũng là hôm Thiên Long của cô đã biến cô từ phụ nữ thành đàn bà. Kỷ niệm đó không nhớ mới lạ.

Ngọc Hà tiếp tục nói:

“Lúc đó nhìn vào cậu tớ biết ngay cậu bị trúng thuốc kích dục, tớ đi theo hắn để lấy bằng chứng cho cậu. Không ngờ hắn đưa tớ về nhà, ở nhà hắn còn có cô kế toán trưởng của tập đoàn Hoàng Phượng. Và qua cuộc trò chuyện của hai người tớ nghe được kế hoạch của họ.”

Hoàng Phượng nhìn Ngọc Hà oán trách:

“Cậu cũng ngốc thật đấy, vì tớ mà cậu phải hao tổn tâm trí như vậy. Thế lần đó cậu có bị cô người tình của anh ta đánh ghen không?”

Nét mặt của Ngọc Hà trầm xuống khi nhớ tới đêm nhục nhã mình đã trải qua:

“Tớ ước hôm đó tớ bị cô ta đánh ghen còn đỡ hơn.”

Hoàng Phượng cảm thấy khó hiểu với lời nói của Ngọc Hà:

“Sao cậu lại nói thế?”

Ngọc Hà rùng mình khi nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó:

“Vì hắn bắt tớ và cô ta cùng phục vụ hắn. Lúc hắn ngủ tớ lén đi khỏi, xui xẻo hôm sau lại gặp hắn ở sân bay, rồi hắn mang tớ về nhà hắn hỏi tội. Kết quả tớ bị hắn hành hạ thành ra như vậy.”

Hoàng Phượng như không tin lời Ngọc Hà vừa nói. Đây không còn đơn giản là cuộc giao dịch bóc bánh trả tiền của khách với gái làng chơi nữa mà là hành động ngang ngược, ghê tởm, biến thái mang dấu hiệu phạm pháp của Nguyên Vũ.

Cô vội ôm Ngọc Hà nói trong nghẹn ngào:

“Xin lỗi cậu.”

Ngọc Hà lắc đầu:

“Tất cả đều do tớ tự nguyện, cậu không cần suy nghĩ nữa. Cậu biết nghề của tớ đôi khi cũng gặp rủi ro mà.”

Hoàng Phượng hiểu chuyện đó hơn ai hết, cô e ngại lên tiếng:

“Cậu có thể vì mình thêm một lần nữa không?”

Ngọc Hà gật đầu:

“Cậu nói đi, nếu có thể mình sẽ giúp cậu.”

“Cậu có thể bỏ nghề đó không?” Hoàng Phượng dứt lời Ngọc Hà rơi vào im lặng.

Biết đã chạm vào lòng tự trọng của bạn mình, Hoàng Phượng lại tiếp tục lên tiếng:

“Tớ sợ cậu lại gặp nguy hiểm một lần nữa.”

“Thật ra tớ cũng đã nghỉ làm từ khi từ gặp anh Sơn, anh ấy làm việc tại Thiên Long. Phục vụ tên Vũ kia là sự cố phát sinh thôi.”

Hoàng Phượng hiểu sự cố ở đây là vì cô. Cô cũng bất ngờ với lời nói của Ngọc Hà khi nhắc tới Hồng Sơn, vị cựu giám đốc kinh doanh của tập đoàn Thiên Long. Người cô đã cùng đồng hành đi giải tỏa mặt bằng trong một thời gian dài.

Chuông điện thoại Hoàng Phượng reo, cô đứng dậy lấy điện thoại ra điều bất ngờ người gọi tới là Hồng Sơn. Cô chỉ vào màn hình điện thoại nói với Ngọc Hà:

“Cậu vừa nhắc tới anh ấy đã gọi tới.”

Ngọc Hà gật đầu rồi ra dấu bí mật với Hoàng Phượng. Hoàng Phượng vuốt màn hình bấm nghe:

“A lô.”

Đầu bên kia vang lên tiếng của Hồng Sơn:

“Tôi là Sơn đây.”

Hoàng Phượng cố nhịn cười đáp:

“Đương nhiên tôi biết, thù với anh tôi vẫn vẫn chưa trả mà.”

Hồng Sơn nghe Hoàng Phượng nhắc tới chuyện cũ thì cuống quýt lên:

“Cô cũng thù dai thật đấy, đáng lẽ cô phải cảm ơn vì đã tạo điều kiện để cho một người đẹp trai tài giỏi giúp cô, cô lại ở đó nói chuyện hận với thù tôi.”

Hoàng Phượng bị nói trúng tim đen vội hướng sang chuyện khác:

“Anh nói vào nội dung chính đi.”

Hồng Sơn đầu bên kia gại giọng sau đó nói lớn vào điện thoại:

“Biệt thự của cô tôi cho công nhân xây dựng ngày đêm, sắp hoàn thành rồi.”

Hoàng Phượng giơ điện thoại ra trước mặt mình xác nhận lại:

“Anh có nhầm lẫn với ai không, tôi là Hoàng Phượng?”

Cô làm gì có biệt thự nào đang xây mà anh ta nói như vậy.

“Nhầm là nhầm cái đầu cô ấy. Tổng Giám đốc ngày nào cũng gọi điện hối thúc nếu tôi không hoàn thành trước ngày anh ta cưới thì đừng trách anh ta vô tình.”

Hoàng Phượng ngạc nhiên xém nữa thì làm rớt điện thoại. Một hồi sau cô mới lấy lại bình tĩnh:

“Khi nào anh ấy cưới?”

Hồng Sơn quát vào điện thoại:

“Tôi đang gọi điện thoại hỏi cô để tôi còn biết chừng, cô là nhân vật chính lại hỏi ngược lại tôi?”

Thực sự Hoàng Phượng chưa nghe Thiên Long nói qua chuyện này bao giờ. Nhưng với tính cách của anh không biết chừng ngày mai ba mẹ của anh tới nhà cô nói chuyện người lớn rồi anh xin cưới luôn cũng nên.

Hoàng Phượng thở dài nói vào điện thoại:

“Tôi thực sự không biết.”

Hoàng Phượng nghe giọng Hồng Sơn đầu bên kia trùng xuống, anh không còn hùng hổ như ban nãy.

“Bạn gái của tôi về Hà Nội tôi không liên lạc được, còn tôi bị tên Tổng Giám đốc ác ma kia chói chân ở Nha Trang. Cô nói tôi phải làm sao? Cô là bạn của cô ấy cô có thể chỉ tôi cách liên lạc với cô ấy không? Tôi nhớ cô ấy đến phát điên rồi.”

Hoàng Phượng bất giác nhìn sang Ngọc Hà. Ngọc Hà lắc đầu. Hoàng Phượng bật loa ngoài rồi nói vào điện thoại:

“Tôi không biết anh đang nói tới ai.”

Không để cho Hoàng Phượng đợi lâu, Hồng Sơn cho Hoàng Phượng câu trả lời:

“Ngọc Hà, bạn của cô. Tôi nhớ cô ấy sắp phát điên rồi nhưng gọi điện thoại cho cô ấy không được.”

Hoàng Phượng lại nhìn qua Ngọc Hà một lần nữa. Được Ngọc Hà gật đầu cô mới đưa điện thoại cho cô. Hoàng Phượng lui ra ngoài cho Ngọc Hà nói chuyện. Một lát sau thấy Ngọc Hà đi ra ngoài trên tay còn kéo theo vali Hoàng Phượng hoảng hồn:

‘Cậu đang còn đau mà cậu muốn đi đâu?”

“Tớ đi Nha Trang.”

Hoàng Phượng vội giật lấy vali từ tay Ngọc Hà:

“Không được, cậu ở đây khỏe hẳn rồi đi đâu đi.”

Ngọc Hà mỉm cười nhìn Hoàng Phượng:

“Thật sự tớ khỏe rồi, chỗ đó chỉ hơi đau một chút. Nếu tớ không vào Nha Trang anh ấy bay ra đây cũng phiền. Tớ vào đó có anh ấy chăm sóc nên cậu yên tâm đi.”

“Ngày mai ba mẹ của anh Long qua nhà tớ nói chuyện người lớn. Cậu không thể nán lại chung vui với tớ sao?”

Ngọc Hà giật lại chiếc vali của mình từ tay Hoàng Phượng:

“Đó là lý do tớ đi Nha Trang gấp đấy, nếu tớ ở lại đây anh Sơn liền bay ra, quà cưới anh Long tặng cậu không hoàn thành thì bọn tớ cũng bị vạ lây.”

Cuối cùng Hoàng Phượng phải nhờ y tá bay cùng Ngọc Hà cô mới yên tâm.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phượng dậy thật sớm phụ dì Hải cắm bông, chuẩn bị trái cây để đón tiếp bố mẹ Thiên Long. Cô vui tới mức trên môi luôn thường trực nụ cười.

Bình Minh thấy vậy liếc mắt nhìn cô nói:

“Tém tém lại đi. Mất giá.”

Hoàng Phượng vẫn cười tươi không ngớt:

“Em chưa từng thất tình nhưng nhìn anh trai của em thì em cảm nhận được.”

Từ lúc hay tin Ngọc Hà đi Nha Trang, mặt Bình Minh cứ như đưa đám. Vì vậy thấy Hoàng Phượng cười anh không vừa mắt.

Ông Hoàng Hải và bà Diễm My cũng hồi hộp không kém. Hết ông Hoàng Hải nhờ Bình Minh kẹp cà vạt cho ông đến bà Diễm My nhờ anh chỉnh lại áo dài, đầu tóc cho bà. Bình Minh không thể tin một vị chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng Giám đốc của tập đoàn sắt thép lớn nhất Việt Nam, người có thể nói là thét ra lửa lại có lúc hồi hộp vì chuyện đại sự của con gái như vậy Bình Minh vừa chỉnh chiếc kẹp cà vạt cho ông Hoàng Hải vừa nói:

“Bố cứ làm như bố là nhân vật chính trong ngày hôm nay không bằng.”

Ông Hoàng Hải tuy lớn tuổi nhưng ngoại hình của ông nếu nhìn từ xa sẽ nghĩ ông là người mẫu nam nào đó chứ không phải là một ông bác tuổi trung niên.

Ông Hoàng Hải nghe Bình Minh nói thì đen mặt:

“Còn anh nữa, sắp ba mươi tuổi đầu rồi còn chưa mang cô nào về ra mắt.”

Nhắc tới chuyện này Bình Minh đang buồn càng buồn thêm, cũng may vừa lúc gia đình Thiên Long tới cứu nguy cho anh.

“Bố mẹ, ông bà thông gia tới rồi kìa.”

Ông Hoàng Hải và bà Diễm My đi tới cửa phòng khách để chuẩn bị đón ba mẹ của Thiên Long, còn Hoàng Phượng thấy xe của anh chạy vào biệt thự thì chạy ra ngoài đón.

Hoàng Phượng hôm nay chọn mặc chiếc áo dài màu hồng. Có thể nói cô sinh ra là để làm vừa lòng các nhà tạo mẫu. Bất cứ bộ đồ nào cô khoác lên người cũng phát huy tối đa vẻ đẹp của nó.

Nhìn cô trong tà áo dài đẹp như một nữ thần. Thiên Long mải nhìn cô mà quên xuống xe.

Hoàng Phượng nhanh miệng chào ông Thành Công và bà Phượng:

“Con chào hai bác.”

Bà Phượng nhìn thấy Hoàng Phượng thì vui mừng:

“Hôm nay Hoàng Phượng rất xinh đẹp.”

“Dạ con cảm ơn. Con mời hai bác vào nhà ạ!”

Ông Thành Công nắm tay bà Phượng đi vào trong. Ông xách giỏ trái cây còn bà xách giỏ hoa. Bà Phượng mặc áo dài màu xanh Dương rất nhã nhặn. Nhìn bà không ai nghĩ bà đã hơn bốn mươi tuổi. Đặc biệt là khuôn mặt của bà chưa hề xuất hiện dấu hiệu lão hóa. Hoàng Phượng thấy Thiên Long mãi nhìn mình mà chưa xuống xe, cô làm bộ hỏi:

“Nếu anh suy nghĩ lại vẫn còn kịp.”

Ánh mắt si mê của Thiên Long vẫn đặt trên người Hoàng Phượng:

“Anh đang suy nghĩ làm cách nào để em về làm vợ anh nhanh nhất có thể.”

Hoàng Phượng vội xoay lưng theo ông Thành Công và bà Phượng đi vào trong.

“Vậy anh cứ ngồi đó suy nghĩ tiếp đi.”

Thiên Long lập tức xuống xe đuổi theo Hoàng Phượng rồi ôm eo cô cùng đi vào.

Ông Thành Công đi trước tươi cười bắt tay, chào hỏi ông Hoàng Hải và bà Diễm My:

“Chào anh chị, tôi là ba của cháu Thiên Long.”

Ông chỉ tay vào bà Phượng đi sau mình nói:

“Còn đây là mẹ của Thiên Long.”

Ông Thành Công đi vào trong để bà Phượng bắt tay với ông Hoàng Hải và bà Diễm My.

Khi bà Phượng bắt tay với ông Hoàng Hải, hai người mặt đối mặt. Sắc mặt bà Phượng lập tức trắng bệch, giỏ hoa trên tay bà cũng rơi xuống đất, cả người bà mềm như cọng bún rồi dần lịm đi.

“Hoàng Phượng!”

Ông Hoàng Hải hô lên một tiếng ngay sau đó ôm ngang người bà Phượng trước khi bà ngã xuống, sắc mặt của ông lo lắng tột độ. Giọng nói của ông phát ra cũng vô cùng khẩn thiết:

“Chuẩn bị xe.”