Vòng Tròn Định Mệnh

Chương 38






Hoàng Phượng theo Thiên Long lên tới phòng của anh thì cửa phòng đã khóa từ bên trong. Cô gõ cửa liên tiếp.

“Em đây, mở cửa cho em.”

Vẫn không nghe động tỉnh từ bên trong. Cô biết thông tin Nguyên Vũ là anh trai của anh đã gây ra cho anh một đã kích rất lớn.

Không biết anh có làm gì dại dột trong đó không? Dưới phòng khách mọi người đang nói chuyện cô cũng không muốn làm kinh động.

Hoàng Phượng tiếp tục gọi cửa, cánh cửa vẫn im lìm. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lúc này cô không thể đứng im một chỗ mà đi qua đi lại trong hành lang.

Không còn nghe tiếng nói chuyện dưới phòng khách, chắc hẳn Nguyên Vũ và mẹ của mình đã ra về. Từ lúc cô đứng ở đây cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ nhưng Thiên Long vẫn không chịu ra mở cửa. Cô lo lắng muốn phát điên. Cô đập cửa thật mạnh rồi nói rất to, giọng nói của cô phát ra cũng run run:

“Em biết anh đang rất buồn. Nhưng em là người yêu của anh, em không chỉ muốn được chia với anh những lúc anh vui mà em còn muốn được chia sẻ cùng anh những lúc anh buồn, lúc anh mệt mỏi. Vì vậy nếu anh cần em, chỉ cần anh mở cửa em vẫn luôn đứng đây đợi anh.”

Vẫn không nghe được tiếng mở cửa từ bên trong. Trống ngực của Hoàng Phượng bắt đầu đập liên hồi, nước mắt của cô cũng bắt đầu chảy xuống. Nếu Thiên Long của cô nghĩ quẩn cô sẽ phải làm thế nào? Cô sẽ phải sống ra sao nếu không có anh bên cạnh? Cảm giác tim mình giống như đang bị ai đó bóp chặt vô cùng đau đớn.

Hoàng Phượng vừa khóc vừa đi tới thang máy để xuống dưới nhờ mọi người can thiệp. Cửa thang máy mở cô còn chưa kịp bước vào đã nghe giọng của Thiên Long sau lưng:

“Hoàng Phượng, em đi đâu vậy?”

Thiên Long đi ra từ phòng gym, chiếc áo thun được anh cởi ra vắt trên cổ. Cả người anh nhễ nhại mồ hôi.

Hoàng Phượng vội quay lại, cô không ngại người anh đang nhễ nhại mồ hôi mà lao vào ôm chầm lấy anh không ngừng khóc lớn. Thiên Long không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Phượng khiến cô uất ức mà khóc như vậy?

Lúc anh đi lên phòng gym cô vẫn còn ngồi ở phòng khách. Không lẽ Nguyên Vũ đã nói gì xúc phạm đến cô khiến cô ủy khuất?

Thiên Long vừa vỗ về lưng của Hoàng Phượng vừa nói:

“Có chuyện gì nói anh nghe?”

Một hồi lâu sau Hoàng Phượng mới ngừng khóc, cô đẩy anh rồi nói trong nước mắt:

“Em đã đứng đây gọi anh hơn hai tiếng đồng hồ nhưng không thấy anh mở cửa, em nghĩ anh đã làm gì đó dại dột rồi.”

Nghe Hoàng Phượng nói Thiên Long bỗng mỉm cười, anh vừa lau nước mắt cho cô vừa nói trong hạnh phúc:

“Vợ của anh xinh đẹp như vậy ngu gì anh làm điều dại dột. Anh không cho phép con của vợ anh lại gọi người khác là ba.”

Hoàng Phượng nâng tay đánh liên tiếp vào người Thiên Long.

“Nảy giờ em lo cho anh muốn chết anh còn đùa em được.”

Thiên Long cúi xuống bế bổng người của Hoàng Phượng lên sau đó hôn lên môi cô một cái rồi mở cửa đi vào phòng:

“Xin lỗi bà xã, anh nghĩ em còn ở lại nói chuyện cùng mọi người, không ngờ em lại theo anh về phòng ngay. Lúc đó anh cảm giác bức bối muốn vào phòng gym xả stress một lúc. Anh không biết em đứng ngoài này hơn hai tiếng lo lắng cho anh.”

Hoàng Phượng liếc xéo Thiên Long một cái:

“Ông xã của em về phòng em ở lại đó làm gì? Em còn chưa xử anh cái tội anh bỏ em lại đó.”

Vào phòng Thiên Long để Hoàng Phượng đứng xuống rồi giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.

“Anh tình nguyện đứng đây để bà xã của anh xử.”

Hoàng Phượng vội đẩy người Thiên Long đi vào trong phòng tắm:

“Em muốn xử nhưng anh phải tắm trước đã, nếu không sẽ lây bẩn sang người em.”

Thiên Long ngoan ngoãn nghe lời Hoàng Phượng đi vào phòng tắm, anh còn lưu manh kéo cô vào:

“Bà xã giúp anh tắm nhé! Nảy giờ anh tập boxing mỏi tay muốn chết.”

Nhìn quần áo anh ướt đẫm mồ hôi Hoàng Phượng tin lời Thiên Long nói đi vào phòng tắm cho anh. Hoàng Phượng đẩy Thiên Long vào bồn tắm đứng sau đó cầm vòi sen xả trực tiếp nước vào người anh.

“Anh chắc chắn muốn để cả quần tắm không?”

Thiên Long làm bộ phụng phịu:

“Nhưng anh mỏi tay.”

Hoàng Phượng nghĩ lại, cô nặng năm mươi ký anh còn bế cô từ ngoài đi vào phòng được. Không lẽ cởi quần anh cũng không cởi được?

“Anh nhắm mắt lại cho em.”

Tắm cho anh cũng được, cởi quần cho anh cũng không sao nhưng cô phải được trả công chứ. Ít nhất cô được thoải mái ngắm nhìn cơ thể đẹp như tượng của anh mà không bị ánh mắt của ai đó nhòm ngó.

“Anh mà mở mắt ra là em để anh tự tắm đấy.”

Thiên Long ngoan ngoãn lên tiếng, giọng của anh phát ra cũng khàn khàn:

“Tuân lệnh bà xã.”

Thiên Long cảm nhận được hai bàn tay mềm mại của Hoàng Phượng đang lướt trên khắp da thịt của anh, đánh thức mọi tế bào cảm giác trên cơ thể anh. Tay chân anh cũng bắt đầu run rẩy khiến vòi sen trên tay anh chĩa thẳng vào người Hoàng Phượng mà anh không hay biết.

“Anh làm ướt người em rồi.”

Bị Hoàng Phượng tố cáo anh mới mở mắt ra nhìn thấy vòi sen trên tay anh đang chĩa thẳng vào người của Hoàng Phượng. Anh lập tức gắn vòi sen lên giá đỡ:

“Vậy em tắm luôn cùng anh đi.”

Không cần sự đồng ý của Hoàng Phượng, Thiên Long vươn tay cởi đồ trên người của cô xuống. Giọng của anh hét lên có chút hốt hoảng:

“Sao người của em lại đỏ thế này?”

Hoàng Phượng xấu hổ che mặt lại;

“Anh còn dám hỏi em?”

Không những được nhìn thấy tận mắt ở cự ly gần mà còn được vuốt ve tấm thân rắn chắc như đồng của anh, rồi người anh em của anh không ngừng chĩa súng vào cô. Cô nghĩ không chỉ cô một người bình thường mà cô nghĩ thần tiên cũng sẽ đỏ mặt.

Thiên Long ôm Hoàng Phượng vào lòng, ánh mắt anh nhìn cô cũng nóng rực:

“Anh là của em, cơ thể của anh cũng là của em. Em toàn quyền muốn sử dụng thế nào tùy ý.”

Dứt lời anh tìm tới môi của cô hôn xuống, hai bàn tay của anh cũng chạy dọc theo đường cong mê người của cô vuốt ve.

Hai cơ thể nóng rực quấn lấy nhau, tận hưởng từng giây từng phút để yêu.

Vì bỏ lỡ bữa tối nên cả nhà dậy khá sớm. Trong lúc chờ bà Phượng và Hoàng Phượng phụ cô Hai chuẩn bị bữa sáng, ông Thành Công ngồi xuống ghế sô pha đối diện Thiên Long nói:

“Ba muốn nói chuyện riêng với con một lúc.”

Thiên Long bỏ tờ báo trên tay xuống nhìn ông Thành Công:

“Dạ vâng.”

Chỉ qua một đêm mà nhìn ông Thành Công có vẻ mệt mỏi, hốc hác hơn thường ngày. Ông lên tiếng, giọng của ông cũng đượm nỗi buồn, ánh mắt của ông nhìn xa xăm như đang tìm về hồi ức:

“Trước khi gặp được mẹ của con ba và bà ta sống chung như vợ chồng. Long đó, có người chơi xấu tố cáo dự án khu đô thị cao cấp tại quận 7 mà công ty Thiên Long đầu tư có dấu hiệu liên kết với chính quyền ăn chặn tiền đền bù của dân. Dự án bị đình chỉ để điều tra trong một thời gian dài khiến công ty Thiên Long bên bờ vực phá sản. Lúc ba khó khăn nhất bà ta cũng bỏ ba đi theo người khác.”

Ông Thành Công dừng lại lấy tay lau nước mắt.

Lần đầu tiên Thiên Long chứng kiến ba của mình khóc. Trong mắt anh ông là một người đàn ông mạnh mẽ, nghiêm khắc. Anh không nghĩ có lúc ông lại trở nên yếu đuối như vậy.

Ông Thành Công tiếp tục kể:

“Lúc ba suy sụp nhất thì con và mẹ của con xuất hiện. Nhờ có con và mẹ của con tập đoàn bất động sản Thiên Long mới có được thành tựu ngày hôm nay vì vậy Thiên Long là của riêng con và mẹ của con.”

Ông Thành Công nhìn thẳng vào mắt Thiên Long nói lời chân thành.

“Vì Thiên Long là của con và mẹ con nên mọi vấn đề liên quan đến tập đoàn Thiên Long chỉ có con mới có quyền quyết định. Ba chỉ muốn con chấp nhận một điều,Vũ là anh của con.”

Suốt cuộc trò chuyện Thiên Long không hề lên tiếng. Ý của ba mình không phải anh không hiểu. Ông muốn nói với anh chuyện anh có phân chia tài sản cho ông con trai vừa trùng phùng của ông hay không đều do anh anh quyết định. Nhưng anh hiểu giả tâm của Nguyên Vũ không chỉ đơn giản chỉ là nhận máu mủ tình thân.

Thiên Long nhìn ông Thành Công, ánh mắt anh thể hiện sự kiên định:

“Con nói với ba rồi, con không có anh trai nào cả.”

“Cháu mời bác, mời anh vào ăn sáng ạ!”

Tiếng gọi của Hoàng Phượng cắt đứt cuộc nói chuyện của ông Thành Công và Thiên Long.

Sau khi ăn sáng ông Thành Công, Thiên Long và Hoàng Phượng cùng lên xe chú Hai chở tới trụ sở chính của tập đoàn bất động sản Thiên Long.

Hoàng Phượng ngồi trên ghế phụ, còn Thiên Long ngồi cùng ông Thành Công ở hàng ghế sau. Lúc xuống chú Hai xuống mở cửa cho ông Thành Công, còn Thiên Long mở cửa cho Hoàng Phượng sau đó nắm tay cô theo sau ông Thành Công cùng đi vào tòa nhà trụ sở chính tập đoàn bất động sản Thiên Long.

Như thường lệ, vào ngày đầu tiên của tháng thường diễn ra cuộc họp cổ đông của tập đoàn Thiên Long, các nhân viên làm việc tại đây sẽ đứng thành hai hàng để chào đón chủ tịch hội đồng quản trị Huỳnh Thành Công.

Nhìn thấy vị tổng giám đốc đẹp trai của họ nắm tay một cô gái xinh đẹp theo sau ba của mình đi làm ai cũng ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt ra ngoài. Bởi từ lúc Thiên Long tiếp quản tập đoàn từ tay ông Thành Công Thiên Long chưa bao giờ gần phụ nữ.

Có người nhận ra Hoàng Phượng vì chính cô là cô gái xuất hiện trong buổi ra mắt truyền thông dự án “City in the rest Mỹ Đình”.

Tiếng bàn tán xôn xao diễn ra không ngớt khiến Hoàng Phượng xấu hổ đến đỏ mặt, cô rút tay ra khỏi bàn tay của Thiên Long mới dám ngẩng mặt chào hỏi mọi người. Thiên Long mỉm cười suốt chặng đường đi. Lúc Hoàng Phượng rút tay khỏi tay của mình anh liền đặt tay lên eo của cô ôm thật chặt, không những vậy anh còn cúi xuống hôn lên trán của cô một cái. Gương mặt của anh thể hiện sự tự hào xen lẫn hạnh phúc. Anh muốn cả thế giới này biết Hoàng Phượng xinh đẹp là của Thiên Long anh.

Còn Hoàng Phượng vừa mới ngẩng mặt lên để chào hỏi mọi người liền bị hành động của Thiên Long làm cho xấu hổ. Cô ước mình có thể biến thành không khí ngay lập tức. Trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, ông Thành Công còn đang đi phía trước mà anh không chừa cho cô chút mặt mũi nào.

Bỗng nhiên cô thấy đoạn đường từ cửa chính vào đến thang máy dài cả trăm cây số. Lúc ba người đi đến thang máy thì bị một người phụ nữ chặn lại. Người phụ nữ mặc chiếc đầm ôm bó sát cơ thể màu đỏ. Nhìn từ phía sau đủ để thấy cô gái này có thân hình cực chuẩn thân.

Bị chắn đường, Thiên Long chuẩn bị đi lên phía trước xem ai dám cả gan cản đường của hai ba con ông chủ của tập đoàn Thiên Long thì người phụ nữ phía trước bỗng quay mặt lại. Nhìn thấy Bà Chi cả ông Thành Công, Thiên Long và Hoàng Phượng đều ngạc nhiên.

Không ai nghĩ người phụ nữ ở tuổi trung niên như bà lại giữ được vóc dáng và và làn da đẹp đến vậy. Phần cổ của chiếc đầm còn khoét khá sâu để lộ cặp tuyết lê đến con gái cũng phải ước muốn.

Thiên Long đi lên trước ông Thành Công nhìn Bà Chi bằng ánh mắt khinh bỉ nói:

“Bà muốn tới đây để tranh phần cho con trai của bà hay là giành lại chức phu nhân của tập đoàn Thiên Long đây?”

Bà Chi không trả lời câu hỏi của Thiên Long mà rướn cổ nhìn ông Thành Công đứng phía sau Thiên Long nói:

“Con trai của ông nhanh miệng hơn ông nhiều đấy.”

Nhân viên có mặt tại sảnh của tòa nhà Thiên Long đều tò mò vì cùng lúc xuất hiện hai người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh hai người đàn ông quyền lực nhất của tập đoàn. Lời bàn tán xì xào cũng bắt đầu xôn xao.

Ông Thành Công đáp lại lời của Bà Chi đầy cứng rắn:

“Tôi đã nói chuyện của thằng Vũ để tôi sắp xếp, bà cứ về trước đi.”

Bà Chi nở nụ cười tươi nhìn ông Thành Công nói:

“Lần trước ông cũng nói với tôi câu tương tự như vậy, kết quả tối qua tôi phải đích thân dẫn con trai của ông tới gặp ông. Thủ hỏi lời nói của ông có đáng để tôi tin cậy nữa hay không?”

Lời nói của Bà Chi không lớn nhưng đủ để nhân viên gần đó nghe, hơn nữa thời điểm này là giờ cao điểm mọi người đi làm nên lời nói của Bà Chi đã thu hút sự tò mò của nhiều người.

Thiên Long liếc nhìn anh bảo vệ đứng gần đó lạnh giọng:

“Còn không nhanh đưa bà ta ra ngoài.”

Anh Bảo vệ bị lời nói của Thiên Long làm cho run sợ, anh nhanh chóng đi về phía Bà Chi. Nhưng lúc anh bảo vệ chuẩn bị đụng vào người Bà Chi thì Hoàng Phượng lên tiếng:

“Khoan đã.”

Anh bảo vệ lùi lại một bước. Hoàng Phượng bấm mở thang máy rồi nhìn Thiên Long nói:

“Anh Bình tĩnh đã. Chúng ta vào trong nói chuyện.”

Hoàng Phượng nghĩ lúc này mà làm lớn chuyện chỉ làm mồi cho đám phóng viên, điều đó gây ảnh hưởng rất lớn đến tiếng tăm của tập đoàn nói chung và uy tín của ông Thành Công nói riêng.

Cửa thang máy mở ra, Hoàng Phượng đẩy Thiên Long vào trong trước rồi nắm tay Bà Chi cùng đi vào. Ông Thành Công là người cuối cùng đi vào trong.

Không gian thang máy chật hẹp mang một bầu không khí đậm mùi thuốc súng. Hoàng Phượng đứng ở giữa, Thiên Long và Bà Chi đứng hai bên xoay lưng lại với cô. Còn Ông Thành Công đứng một mình gần cửa. Gương mặt của mọi người đều viết lên ba chữ “cấm tới gần”. Phòng làm việc của ông Thành Công và phòng làm việc của Thiên Long đều nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà.

Lúc đi ngang qua phòng của chủ tịch hội đồng quản trị, ông Thành Công nhìn Thiên Long nói:

“Con cũng vào trong đi.”

Thiên Long vừa đi về phòng làm việc của mình vừa đáp lại lời của ông Thành Công:

“Chuyện riêng của ba, tự ba giải quyết. Con không quan tâm.”

Hoàng Phượng nhìn qua Bà Chi một lượt, quả thực sơ với bà Phượng khó có thể đánh giá ai đẹp hơn ai kể cả về vóc dáng lẫn gương mặt. Tuy nhiên Bà Chi lại ăn mặc trẻ trung gợi cảm hơn bà Phượng nhiều. Để bà một mình với ông Thành Công liệu có nguy hiểm không? Nghĩ tới đây Hoàng Phượng vội kéo Thiên Long lại:

“Ông xã, ba nói mà anh không nghe lời của ba sao.”

Nếu như hành động bênh vực Bà Chi trước đó của Hoàng Phượng khiến Thiên Long khá buồn thì một câu gọi ông xã của cô, hơn nữa cô còn gọi ba của anh là ba trước mặt Bà Chi đã khiến Thiên Long quên đi tất cả. Thậm chí anh còn vui mừng nắm tay cô cùng đi vào phòng làm việc của ông Thành Công.

Ông Thành Công đưa tay lên nhìn đồng hồ sau đó nói với Thiên Long:

“Sắp tới giờ họp hội đồng rồi. Con xem có việc gì phù hợp không sắp xếp cho anh của con làm.”

Bà Chi cũng không vội, bà thư thả quay sang nhìn Thiên Long chờ đợi câu trả lời của anh.

Thiên Long trầm tư một chút sau đó lên tiếng:

“Chuyện này để con hỏi phòng nhân sự xem vị trí nào đang thiếu rồi con báo lại sau.’

Bà Chi nhìn Thiên Long bằng ánh mắt nghi ngờ:

“Cậu cho tôi thời gian cụ thể đi, cậu là con trai của ông ta nên tôi cũng không tin tưởng.”

“Chậm nhất là đầu tuần sau.”

Lời nói chắc nịch của Thiên Long khiến Bà Chi có phần yên tâm, bà quay sang nhìn ông Thiên Long nói:

“Ngày hôm nay họp hội đồng quản trị, tôi muốn nhân đây ông sang nhượng cho con trai của ông một số cổ phần.”

Lời nói của Bà Chi khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Ánh mắt cương nghị của ông Thành Công nhìn Bà Chi, lời nói của ông phát ra cũng khá lớn: “Tôi nhắc lại cho bà nghe một lần nữa, là con trai của Thành Công tôi sẽ không có thiệt thòi. Nhưng chuyện này phải có bàn bạc, có kế hoạch, không phải muốn là được vì vậy bà đừng ngồi ở đây đòi hỏi nữa.”

Nói rồi ông nhìn đồng hồ rồi nhìn Bà Chi nói:

“Bây giờ bà tự về hay tôi cho người đưa bà về?”

Trước đây Bà Chi đã có hai năm sống cùng ông Thành Công nên hiểu ông rất rõ. trong công việc ông là người nghiêm khắc bao nhiêu thì với gia đình ông quan tâm mềm mỏng bấy nhiêu.

Suốt hai năm sống chung ông chưa hề lớn tiếng với bà, lúc này ông lớn tiếng như vậy chứng tỏ ông đang rất giận vì vậy bà cũng không dám làm căng. Bà ngoan ngoãn đứng dậy ra về, trước khi đi bà còn nhìn Hoàng Phượng đang tay trong tay với Thiên Long nói:

“Bác hơi buồn vì để hụt mất cô con dâu như cháu. Nhưng không sao, con trai của bác không được làm chồng của cháu thì cũng được làm anh chồng. Dù sao cũng có chữ chồng, người ta nói thà có hơn không.”

Câu nói đầy sâu cay của Bà Chi khiến cả ba người trong phòng cảm thấy khó chịu đặc biệt là Hoàng Phượng. Mặc dù vậy cảm nhận của cô về bà không phải là loại người có dã tâm. Nhìn sâu vào mắt của bà cô cảm giác bà đang chịu đựng một nỗi buồn rất lớn.