Vòng Tròn Định Mệnh

Chương 34




Hoàng Phượng đón taxi về tới nhà mọi người đang ngồi chờ cô trên bàn ăn. Sau khi ăn uống xong ông Hoàng Hải vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Hai đứa ra ngoài bố mẹ muốn nói chuyện với hai đứa.”

Nghe ông Hoàng Hải nói Bình Minh và Hoàng Phượng đưa mắt nhìn nhau.

Chiêu bài cho ăn ngon xong rồi xử tội của ông Hoàng Hải đã quá quen thuộc.

Trước đây mỗi lần Bình Minh hay Hoàng Phượng phạm lỗi ông Hoàng Hải đều không hề nói trước mà sau khi ăn uống no đủ ông mới hỏi chuyện.

Bình minh nhún vai:

“Em đừng nhìn anh như thế, gần đây anh rất ngoan. Một lỗi nhỏ cũng không có.”

Hoàng Phượng nhìn Bình Minh với ánh mắt nghi ngờ:

“Hay anh nói chuyện em bị trúng thuốc với bố mẹ vậy?”

Bình Minh giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng:

“Anh thề anh không hé miệng nói một câu. Hôm đó anh chỉ gọi báo cho bố mẹ em đi chơi không về nhà ngủ thôi.”

Hoàng Phượng thở phào một hơi:

“Vậy thì chắc chắn bố mẹ muốn nói chuyện của anh rồi.”

Bình Minh tự tin nói:

“Chuyện của em thì có.”

Anh ra vẻ thần bí dụ dỗ:

“Hai đứa tụi em dọn về sống chung một căn penthouse. Để anh một căn, anh hứa nếu bố mẹ nói chuyện của em anh sẽ nói giúp bọn em một tiếng.”

Hoàng Phượng hất mái tóc cột đuôi ngựa ra sau làm đuôi tóc sẹc qua mặt Bình Minh:

“Anh đừng nằm mơ mà lừa được em.”

“Tom, Jerry.”

Giọng của ông Hoàng Hải vang lên ngoài phòng khách.

Bình Minh và Hoàng Phượng đồng thanh đáp:

“Dạ, bọn con ra liền.”

Như mọi lần ông Hoàng Hải và bà Diễm My hỏi tội Bình Minh, Hoàng Phượng ngồi một bên nhìn anh mỉm cười.

“Jerry.”

Lời nói của ông Hoàng Hải khiến nụ cười trên môi của Hoàng Phượng tắt lịm:

“Dạ.”

Bình Minh thấy Hoàng Phượng lâm nạn thì lấy tay che miệng cười rung cả ghế.

Bà Diễm My lên tiếng nhỏ nhẹ:

“Con có gì muốn nói với bố mẹ không?”

Hoàng Phượng lập tức lắc đầu:

“Dạ không có.”

Tới lượt ông Hoàng Hải lên tiếng, ông đi thẳng vào vấn đề:

“Con đang sống thử với ai?”

“Thịch. Thịch. Thịch.”

Tim của Hoàng Phượng đập tới mức tưởng chừng người ngồi bên cạnh có thể nghe rõ. Mồ hôi của cô cũng bắt đầu túa ra như mưa mặc dù ngồi trong phòng máy lạnh. Cô bất giác nhìn sang Bình Minh. Nếu không phải anh nói làm sao bố mẹ của cô biết được. Nhưng thái độ của Bình Minh lúc này khiến cô càng tức giận, anh còn cười trên nỗi đau của cô.

Hoàng Phượng cúi gằm mặt xuống không dám đối mặt với ông Hoàng Hải và bà Diễm My. Giọng của cô phát ra cũng run run:

“Dạ con không có, anh Tom nói bậy bạ chứ không có sống thử với ai ạ.”

Ông Hoàng Hải cao giọng:

“Tom cũng biết chuyện này à?”

Bình Minh lập tức ngồi nghiêm túc:

“Dạ chuyện của Jerry con chỉ nghe nói là đang yêu anh chàng đẹp trai nào đó thôi, còn chuyện sống chung hình như…”

Bình Minh cố tình kéo dài giọng, Hoàng Phượng lúc này trừng anh muốn nổ con mắt.

Bình Minh thấy vậy tiếp tục nói:

“Chuyện đó con nghĩ để Jery tự nói ạ!”

Lúc này Hoàng Phượng mới cảm thấy hối hận. Hồi nãy biết trước cô đã giao chìa khóa căn penthouse cho Bình Minh để anh nói đỡ cho cô một tiếng rồi.

Bà Diễm My nhìn Hoàng Phượng với ánh mắt đượm buồn:

“Con nói thật đi, đừng để bố của con nổi giận.”

Trước sự truy xét của ông Hoàng Hải và Bà Diễm My, Hoàng Phượng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
Cô nghĩ nếu Bình Minh không nói thì chắc ba mẹ của cô chỉ đoán mò vì vậy cô dứt khoát lên tiếng:

“Dạ con nói thật ạ!”

Hoàng Phượng có thói quen mỗi lần nói dối là cúi gằm mặt xuống và bẻ các khớp ngón tay không ngừng nghỉ. Lúc này cũng vậy, cô liên tiếp dùng tay này lắc lắc, bẻ gập các khớp ngón tay kia tạo ra tiếng kêu vui tai.

Mọi người trong nhà đều biết thói quen này của Hoàng Phượng. Bình Minh thấy vậy vỗ vỗ vào hai bàn tay của cô nở nụ cười tà:

“Jerry của anh coi chừng rớt hết mấy ngón tay đó.”

Hoàng Phượng đỏ mặt ném cho Bình Minh một ánh mắt cảnh cáo. Cô sẽ ghi anh vào sổ thù vặt của cô.

Trước đây bị phát hiện nói dối cô sẽ lập tức nhận lỗi, đó là những lỗi hết sức trẻ con bố mẹ có thể tha thứ. Nhưng hiện tại chuyện cô ngủ với trai, chuyện quan hệ trước hôn nhân cô nhận lỗi thế nào. Hơn nữa người đó lại không có mặt tại đây. Có chết cô cũng không nhận.

Ông Hoàng cường nghiêm mặt:

“Con về phòng suy nghĩ, chừng nào có thể nói sự thật với bố mẹ thì ra khỏi phòng. Nếu không cứ ở nguyên đó.”

“Nhưng con phải đi làm, hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm đó.”

Ông Hoàng Hải đập bàn một cái thật mạnh rồi quát lớn:
“Không làm ăn gì nữa, dẹp hết.”

Dứt lời ông hướng phòng bếp gọi:

“Dì Hải.”

Dì Hải lập tức có mặt:

“Dạ thưa ông chủ.”

“Dì đưa thẻ nhà bên Thiên Long cho thằng Tom.”

Dì Hải lập tức lấy từ trong túi áo ra chiếc thẻ phòng đưa cho Bình Minh.
Ông Hoàng Hải tiếp tục lên tiếng:

“Tom, qua bên đó gọi thợ thay ổ khóa khác cho bố, với cả lên phòng của Jerry cắt hết mọi phương tiện có thể liên lạc được với bên ngoài cho bố.”

Bình Minh cầm chiếc thẻ căn penthouse của Hoàng Phượng trong tay vui như bắt được vàng. Anh cười không thấy Mặt Trời đáp:

“Dạ vâng thưa bố.”

Hoàng Phượng ngoan ngoãn giao điện thoại cho ông Hoàng Hải và bà Diễm My rồi đi về phòng.

Cô biết bố mẹ của cô đang rất giận. Nhưng cô không có mặt mũi nào thừa nhận chuyện nhạy cảm với bố mẹ của cô.

Lúc Hoàng Phượng lên phòng Bình Minh cũng đi theo lên lấy laptop và máy tính bảng của cô cho ông Hoàng Hải.

Hoàng Phượng năn nỉ:

“Anh Tom báo với anh Long tới giải cứu em nhé!”

Bình Minh cầm chiếc thẻ phòng căn penthouse của Hoàng Phượng làm lược chải chải tóc:

“Hồi nãy em tự tin lắm mà.”

Hoàng Phượng ôm lấy một cánh tay của Bình Minh phụng phịu làm nũng:

“Bây giờ thẻ phòng penthouse của em, chìa khóa xe của em anh đều giữ. Em chỉ còn mỗi anh bạn vàng của anh thôi, giúp em đi mà.”

Bình Minh vuốt cằm:

“Để anh suy nghĩ.”

Hoàng Phượng vừa lay lay cánh tay Bình Minh vừa nói không ngừng nghỉ:

“Đi mà, đi mà, đi mà, đi mà…”

Bình Minh vội đưa tay lên bịt lỗ tai rồi lên tiếng chặn đứng cơn nhẹo của Hoàng Phượng:

“Thôi được rồi, để anh nói nó nhưng phải cho anh số điện thoại của bạn em.”

Hoàng Phượng lúc này chỉ còn cách phải đồng ý nhưng hẹn lúc khác vì điện thoại của cô ông Hoàng Hải và bà Kim Chi đang giữ.
Thiên Long và Thiên Đăng đi làm về, vừa ra khỏi thang máy thì thấy thợ đang thay ổ khóa căn penthouse của Hoàng Phượng, còn có cả Bình Minh ngồi một bên giám sát.

Thiên Long lên tiếng hỏi:

“Họ đang làm gì vậy?”

Bình Minh hất cằm về phía anh thợ đang gắn ổ khóa khác vào:

“Thay ổ khóa, mày mù cũng phải thấy mờ mờ chứ.”

Thiên Long nghỉ Hoàng Phượng sợ anh ra vào tự do căn penthouse của cô nên cô cho thợ thay ổ khóa khác nên hỏi:

“Hoàng Phượng đâu?”

Bình Minh mặt tỉnh bơ đáp lại:

“Bị bắt nhốt rồi.”

Thiên Long hoảng hốt đặt hàng loạt câu hỏi:

“Sao lại bắt nhốt? Ai bắt nhốt? Sao em ấy bị bắt nhốt mà mày lại ung dung ở đây, mà mày cũng không báo tao lấy một tiếng?”

“Tội ngủ với trai không chịu thừa nhận nên bị bố mẹ bắt nhốt bố mẹ tao còn bắt tao đi thay ổ khóa khác tao có gặp mày đâu mà báo cho mày một tiếng với hai tiếng.”

Bình Minh nói một hơi không ngưng nghỉ để trả lời không thiếu ý nào câu hỏi của Thiên Long, sau đó anh ngồi thở hổn hển.
Bình Minh dứt lời cả Thiên Đăng và anh thợ khóa đều cười phá lên.

Thiên Long về tắm rửa vội sau đó theo chân Bình Minh về nhà anh.
Ngồi trên xe Bình Minh chở, Thiên Long không ngừng trách móc:

“Sao mày không nói với hai bác dùm em ấy một tiếng?”

Bình Minh dở giọng mình là đàn anh:

“Hai đứa tụi mày lớn rồi, tập làm người lớn đi. Phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm.”

Thiên Long nghe Bình Minh nói càng hồi hộp. Anh không biết sẽ phải mở lời với bố mẹ của Hoàng Phượng thế nào.

“Hay lát nữa tao nói với hai bác chuyện của mày, còn mày nói giúp tao chuyện của tao với Hoàng Phượng.”

Bình Minh nghe đề xuất của Thiên Long thì lập tức đáp:

“OK.”

Trên đường đi Thiên Long còn bắt Bình Minh ghé quán chè Hoàng Phượng thích ăn nhất và tiệm trái cây để mua.

Khác với những lần tới trước, lần này tới nhà Hoàng Phượng với vai trò người yêu của cô nên Thiên Long rất hồi hộp.

Vừa thấy sếp của con gái mình ông Hoàng Hải và bà Diễm My đã tay bắt mặt mừng mời Thiên Long vào nhà.

Bà Diễm My đon đả nhận giỏ trái cây từ tay Thiên Long:

“Con đến chơi là hai bác vui rồi, còn mua trái cây nữa.”

Hôm Hoàng Phượng bảo vệ đồ án tốt nghiệp, ông Hoàng Hải và bà Diễm My thấy Thiên Long rất quan tâm đến con gái của mình, trợ giúp con gái mình hoàn thành buổi bảo vệ đồ án tốt nghiệp một cách xuất sắc. Không những vậy anh đã không tiếc bỏ ra số tiền rất lớn để tặng thưởng con gái của họ chiếc siêu xe. Có thể nói Thiên Long đã lấy điểm tuyệt đối trước bố mẹ của Hoàng Phượng.

Trước lời nói khách sáo của bà Diễm My, Thiên Long lễ phép đáp:

“Dạ sẵn tiện đường nên con ghé mua thôi ạ!”

Ngồi đối diện với Thiên Long và Bình Minh, Ông Hoàng Hải nhìn Thiên Long thế nào cũng thấy vừa lòng. Vừa tài giỏi, lễ phép lại hiểu chuyện. Còn nhìn sang Bình Minh ông thở dài:

“Minh, con phải học tập ở bạn của con đó.”

Bình Minh gãi đầu gãi tai đáp:

“Dạ vâng ạ!”

Lúc này Thiên Long mới có cơ hội nói về chuyện của Bình Minh:

“Bình Minh về chuyên môn quản trị kinh doanh giỏi hơn con nhiều, con còn phải nhờ cậy ấy tư vấn trong nhiều hợp đồng lớn đó ạ!”

Bà Diễm My không tin lời Thiên Long vừa nói thốt lên.

“Con nói thật hả?”

Thiên Long lễ phép đáp;

“Dạ vâng. Ý tưởng phát triển những dự án ven đô tại các thành phố lớn của tập đoàn bất động sản Thiên Long là do cậu ấy góp ý. Cậu ấy phân tích làm dự án ven đô thứ nhất vấn đề đền bù không khó khăn như trong nội thành, thứ hai xu hướng mở rộng đô thị là điều tất yếu, thứ ba giá thành sản phẩm sẽ rẻ hơn trong nội thành đáp ứng nhu cầu của lớp trẻ ạ!”

Thiên Long không hề nói xạo, ý tưởng phát triển những dự án bất động sản ven đô của Thiên Long là Bình Minh góp ý phân tích cho anh từ khi Bình Minh còn ở bên Anh.
Bình Minh rất nhạy cảm trong các vấn đề kinh doanh tuy nhiên do anh ăn chơi phá phách ông Hoàng Hải và bà Diễm My mới không tin tưởng giao tập đoàn Hoàng Phượng cho anh quản lý.

Ông Hoàng Hải và bà Diễm My nhìn nhau hạnh phúc, họ không nghĩ con trai của họ lại có thể tư vấn người khác trong chuyện kinh doanh.
Thấy được chuyển biến trên nét mặt của ông Hoàng Hải và bà Diễm My, Thiên Long bổ sung thêm:

“Gần đây cậu ấy không còn giao du với đám bạn ăn chơi kia nữa, con nghĩ hai bác nên tin tưởng giao cho cậu ấy chức quản lý nào đó trong tập đoàn để quản lý phụ hai bác.”

Ông Hoàng Hải gật đầu:

“Bác cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Gần đây bác phát hiện có mờ ám trong việc nhập khẩu nhiên liệu sản xuất, bác đang bí mật lập một tổ điều tra. Có nó quản lý phụ, bác cũng yên tâm phần nào.”

Bình Minh nghe ông Hoàng Hải nói thì tâm trạng như được thổi trên mây quên mất thỏa thuận trước đó giữa anh với Thiên Long.

Còn Thiên Long nghĩ tới chuyện sắp nói hồi hộp tới mức mồ hôi tuôn như mưa, giọt từng giọt lớn chảy từ trán xuống cằm. Chiếc áo sơ mi anh đang mặc cũng ướt đẫm.

Sao không ai nói trước cho anh biết ra mắt nhà bố mẹ vợ tương lai lại sợ tới mức tim đập chân run như thế này chứ?

Một Thiên Long sát phạt trên thương trường, một Thiên Long không sợ trời, không sợ đất lại có lúc run sợ trước mặt bố mẹ vợ tương lai tới mức không biết mở lời thế nào.

Bà Diễm My nhìn thấy Thiên Long bất thường thì quan tâm:

“Long nóng hay sao mà mồ hôi ướt hết áo thế kia?”

Bà tiếp tục quay sang ông Hoàng Hải hỏi:

“Trong phòng đang mở máy lạnh mà, đúng không anh?”

Ông Hoàng Hải gật đầu:

“Hay con bị bệnh rồi?”

Thiên Long lắp bắp đáp:

“Dạ dạ dạ con con không có bệnh.”

Biểu hiện của Thiên Long khiến Bình Minh rất buồn cười, nhưng trước mặt ba mẹ mình anh không dám cười lớn. Anh nhịn cười tới chảy nước mắt. Một hồi sau anh mới rút khăn giấy ở hộp đặt trên bàn, anh định đưa cho Thiên Long thì nghe anh tiếp tục lên tiếng, vì vậy anh đành tự tay lau mồ hôi trên mặt cho Thiên Long. Chưa bao giờ anh thấy bạn của mình thảm như vậy.

“Con con chỉ muốn xin phép hai bác cho con được tìm hiểu.”

“Thôi được rồi, con để hai bác suy nghĩ rồi trả lời con sau”, ông Hoàng Hải lên tiếng cắt đứt những lời nói lắp từ Thiên Long.

Nhìn hành động thân mật của Bình Minh với Thiên Long ông Hoàng Hải và bà Diễm My thực sự choáng.

Trước đây họ còn nghĩ con trai của họ là trai thẳng, còn Thiên Long chỉ là bạn thân của con trai mình. Không ngờ quan hệ của hai người lại là loại quan hệ kia. Hải nam còn mua chè cho Bình Minh, không lẽ trong mối quan hệ này con trai cả họ thuộc phái yếu

Nghe ông Hoàng Hải nói Thiên Long càng mất bình tĩnh. Vì anh mà Hoàng Phượng bị phạt nên ông Hoàng Hải vừa dứt lời, anh liền lên tiếng:

“Con thật sự yêu Hoàng Phượng ạ, con mong hai bác tác hợp cho tụi con yêu nhau ạ!”

Giờ lại đến lượt ông Hoàng Hải vừa chỉ vào Bình Minh và Thiên Long lắp bắp:

“Con con con, hai đứa, hai đứa…”

Bình Minh đang lau mồ hôi trên trán cho Thiên Long thấy hành đồng và lời nói của ông Hoàng Hải thì cầm tay Thiên Long đập mạnh khăn giấy vào lòng bàn tay anh bất bình lên tiếng:

“Bố mẹ đang nghĩ gì vậy? Con là trai thẳng đó.”

Anh hất cằm sang Thiên Long nói tiếp:

“Bạn của con ngủ với em gái của con, nó muốn tới xin phép bố mẹ cho nó được cưới em gái con.”

“Hả.”

Câu nói đi thẳng vào vấn đề của Bình Minh khiến Ông Hoàng Hải, bà Diễm My và Thiên Long đều ngạc nhiên tới mồm chữ O mắt A.

Thiên Long nhìn Bình Minh trách móc, anh chỉ nói với Bình Minh nói giúp anh một tiếng trước mặt ông Hoàng Hải và bà Diễm My chuyện anh và Hoàng Phượng yêu nhau. Còn Bình Minh lại đi nói thẳng ra chuyện hai người ngủ với nhau, rồi anh qua xin cưới nữa.

Không phải anh không muốn cưới Hoàng Phượng mà hai người mới xác nhận yêu đương ngày hôm qua, ngày hôm nay anh nói đi xin cưới Hoàng Phượng không giận anh mới lạ.

Với cả anh còn chưa thông báo với ba mẹ của anh ra gặp mặt gia đình của Hoàng Phượng, nói xin cưới có vẻ hơi vội.