Cô ả cố gắng lấy lại hình tượng cao lãnh hằng ngày đi lại phía trước mặt cô. Hai tay xếp bằng trước ngực, cô ả đang sử dụng giọng điệu mỉa mai nhất để nói chuyện với cô.
" Vị đây chắc là Lâm thiếu phu nhân rồi. Xem ra, nhìn cũng được. Nhưng... hơi lớn tuổi thì phải."
Hơi lớn tuổi, cô ả ý là đang muốn nói cô già. Cô năm nay mới chỉ hai mươi lăm tuổi thôi mà. Nhìn lại người phụ nữ đang ỏng ẹo trước mặt mình, cô không khỏi lắc đầu ngao ngán. Bây giờ giới trẻ trước khi ra đường đều không soi gương hay sao? Có thể cô ả ít tuổi hơn cô thật. Nhưng nhìn khuôn mặt với tầng tầng, lớp lớp phấn kia, thật sự là... xúc phạm người nhìn mà.
Đời Văn Lê Vy cô làm sao để một đứa trẻ con lên mặt với mình như thê được. Sợ rằng, lúc cô tung hoành thương trường, lập nên giang sơn cho mình, cô ả còn đang không khóc lóc ở một xó xỉnh trường mầm non nào đó. Giờ còn dám ở đây lên mặt tranh giành đàn ông với cô. Xem ra phải dạy dỗ cô ta đàng hoàng hơn mới được.
" Ồ, thì ra là tôi đã đứng tuổi. Xem ra, Đặng tiểu thư vẫn còn đang đương độ thanh niên tươi trẻ rồi."
" Tôi đương nhiên đang trẻ, tôi năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, chắc chắn là trẻ trung hơn chị rồi."
" À. Hai mươi tuổi. Thế cô không biết Lâm Ngạo Thiên so với cô bây giờ đã là một ông chú chuẩn bị ba mươi tuổi rồi không? Cô đây là trẻ con mà... thích chơi đồ cổ à."
Trợ lý Âu thật sự hận không thể cười thành tiếng. Sếp anh mà nghe được câu này, chắc đến mức đen mặt mất thôi. Ai đời sếp anh đẹp trai, phong độ là thế. phụ nữ qua đường ai chẳng bị thu hút bởi vẻ ngoài của anh. Vậy mà qua lời phu nhân đã trở thành một ông chú.
" Chị... chị.."
" Chị em gì. Ở nhà tôi là con một, lấy đâu ra chị em với cô. Hai nữa, tôi còn chưa tính chuyện vì sao cô lại ở văn phòng của chồng tôi mà cô đã dám lên tiếng trước."
" Tôi ở văn phòng chồng chị thì sao chứ. Tôi chưa thấy người vợ nào cư xử thô lỗ như chị."
" Cư xử thô lỗ... Phải, tôi thô lỗ thì cô làm gì được tôi.. Cô không thử nhìn lại bộ dạng của mình đi, còn bày trò đến đây dụ dỗ đàn ông. Thật nực cười."
Trợ lý Âu thật sự không khỏi khâm phục phu nhân nhà anh. Phải làm thế nào mới khiến cô mất bình tĩnh được đây. Cái phong thái nói chuyện tự tin này của cô, rốt cuộc được tôi luyện mà thành, hay là vốn sinh ra đã là một phần trong bản chất của cô. Thảo nào, trên mọi cuộc đàm phán, cô luôn là người giành thế chủ động. Có lẽ, anh còn cần phải học hỏi thêm nhiều.
Người bây giờ đặt tay trước ngực kiêu ngạo, không còn là Đặng mỹ Kỳ nữa mà đã đổi ngược lại là Văn Lê Vy. Cô nói đến đâu, bàn tay Đặng Mỹ Kỳ lại siết chặt thành quyền thêm chút đó. Cô ta càng ngày càng tức giận, giận tím người mà không nói được câu gì.
" Đặng tiểu thư, tôi nói cho cô biết. Trước giờ, xung quanh Ngạo Thiên nhà tôi, thứ không thiếu nhất chính là ong bướm vây quanh. Quan trọng cô có đủ ngát hương để mà thu hút được anh ấy hay không. Chỉ dựa vào chút nhan sắc " Nhờ tiền mua được" của cô mà đã dám " lên sàn trình diễn". Cô lấy đâu ra tự tin đó vậy? Không sợ người ta cười cho thối mũi hay sao? Tôi khuyên cô nên về nhà mà soi lại gương đi."
Cô mang theo phong thái của bậc vương giả, đi lướt qua mặt ả ta mà không hề biết rằng, ánh mắt ả ta giờ đây chỉ muốn nhào đến sống chết với cô thôi. Một ý nghĩ ngu ngốc nảy ra trong đầu ả ta. Lúc Văn Lê Vy đi lướt qua ả, ả ta đã đưa chân ra ngáng chân cô. Cô không hề có chút phòng bị, cả người lao về phía trước. Đầu cô đập vào tay ghế sofa trước mặt. Cô choáng váng, ngã lăn ra nền đất lạnh. Máu từ trán bắt đầu chảy ra.
Một màn này đã rơi trọn vào tầm mắt Lâm Ngạo Thiên vừa mới bước ra khỏi phòng tắm. Anh như điên lao vào ôm lấy cô..
" Tiểu Vy, Vy. Em sao vậy? Tỉnh lại đi em."
Mặt Đặng Mỹ Kỳ tái nhợt không còn mộ giọt máu. Cô ả không nghĩ sự việc lại nghiêm trọng đến mức như vậy. " Sẽ không chết người đó chứ, không chết chứ." Đó là những câu mà cô ả vẫn lẩm bẩm trong miệng. Lâm Ngạo Thiên hoảng hốt bế cô đi cấp cứu. Trước khi đi còn ném lại cho trợ lý Âu một câu.
" Hợp đồng với Đặng thị không cần phải xem xét nữa đâu, bỏ đi cho tôi. Gọi cho lão già họ Đặng, liệu mà xử lý con gái, tôi cần một câu trả lời thích đáng. Nếu không làm được, thì toàn bộ Đặng thị chuẩn bị bồi táng theo cô ta luôn đi."
" Không, Ngạo Thiên, anh không thể đối xử với em như vậy được. Không được. không được.."
Trong mắt Lâm Ngạo Thiên hiện giờ, cô ta hoàn toàn trở thành không khí, giường như hoàn toàn vô hình. Anh làm gì còn tâm trí mà quan tâm đến mấy lời nói nhảm của cô ta. Việc anh quan tâm nhất bây giờ là tình hình của Văn Lê Vy kìa. Còn về trợ lý Âu anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm " Lại thêm một kẻ muốn tự tìm đường chết."
Khi Văn Lê Vy tỉnh dậy khung cảnh bên ngoài tối om và đèn điện trong phòng bật sáng trưng. Mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi khiến cô ý thức được mình đang ở trong viện, mà trời cũng đã tối rồi. Vậy là, cô chẳng những không ăn trưa cùng anh được, mà còn hại bản thân thê thảm thế này.
Cô còn đang trầm ngâm thì Lâm Ngạo Thiên mở cửa đi vào. Trên tay anh còn lỉnh kỉnh những túi trái cây và cháo.
" em tỉnh rồi à. Anh vừa đi mua cháo về cho em. em đã thấy đói chưa, anh đút cho em ăn nhé."
Anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi tựa vào chiếc gối đầu giường. Có lẽ do ảnh hưởng của cú va đập lúc trưa mà giờ đầu cô vẫn còn hơi choáng.
" Thiên, anh luôn ở đây sao? Thế còn công việc trong công ty thì sao?"
" Không sao. Công ta anh đã phân phó cho trợ lý Âu rồi. Em chỉ cần nghỉ ngơi là được. Nào, anh đút cháo cho em ăn."
" Em muốn xuất viện, em không sao rồi. Em muốn về nhà nghỉ ngơi được không? Em không thích bệnh viện chút nào."
Anh nhìn cô đang phụng phịu như một đứa trẻ mà không khỏi yêu thương, sao cô có thể dễ thương đến vậy cơ chứ. Như thế này bảo anh làm sao không yêu cô cho được.
" Được, anh sẽ giúp em sắp xếp xuất viện. Nhưng về nhà em phải chịu khó nghỉ ngơi nhiều cho anh. Có như vậy, con chúng ta mới phát triển khỏe mạnh được."
" Thiên, anh vừa nói là con chúng ta sao? "
" Phải, bác sĩ nói là em đã có thai được gần hai tháng rồi. Bây giờ em không một mình nữa, phải quan tâm đến bản thân nhiều hơn mới được."
" Anh nói thật sao? là em đang mang thai sao?"
" Thật. Anh đã nói với em không cần quá lo lắng, em cứ suy nghĩ nhiều. Không phải giờ em đã mang thai rồi đó sao?"
Anh vừa dứt câu cô đã òa khóc, khóc một cách rất thảm thiết thê lương, làm cho chân tay anh cứ luống cuống hết cả lên. Anh ôm trọn cô vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang không ngừng run rẩy theo từng tiếng nấc của cô. Anh không dỗ dành, cũng không khuyên cô đừng khóc. Anh chỉ cứ yên lặng ôm cô như thế, cho đến khi cô hoàn toàn nín thẳng, áo anh cũng ướt một mảng lớn vì nước mắt của cô. Bàn tay anh ôn nhu, lau đi những giọt nước mắt xót lại trên khuôn mặt cô.
" Sao vậy, sao em lại khóc?"
" Thiên, em không nghĩ mình lại may mắn đến vậy. Có lẽ em đã dùng hết may mắn của cả nửa đời sau của mình để bên cạnh anh rồi."
" Ngốc. Giờ này mà em còn nghĩ vậy. Phải nói là lấy được em là may mắn của anh mới đúng chứ."
Sau khi bác sĩ khám lại cho cô, được sụ đồng ý của bác sĩ anh liền làm thủ tục xuất viện đưa cô về nhà. Lúc cô còn hôn mê, sau khi anh đón nhận được tin vui cô mang thai từ bác sĩ, anh đã gọi cho bố mẹ hai bên, họ cũng chẳng vui kém gì anh. Chính vì vậy mà chẳng có gì là lạ khi anh và cô về đến nhà đã thấy mọi người chờ sẵn.
" Ba mẹ, sao mọi người đều ở đây hết cả vậy."
Mẹ Lâm yêu thương, nắm lấy tay cô, đỡ cô ngồi xuống ghế.
" Nào, nhẹ nhàng thôi. Mẹ và ba con đã quyết định sẽ dọn qua đây ở với hai đứa cho đến lúc con thuận lợi mẹ tròn con vuông. Hai con không ý kiến gì chứ."
" Dạ con cảm ơn mẹ. Con không có ý kiến gì ạ."
" Nếu vợ con đã không ý kiến, thì con cũng không có ý kiến gì ạ."
Một nhà, bảy con người nhưng ai cũng đều vui mừng, không ai nhiều hơn, cũng chẳng ai ít hơn. Sau vụ việc sảy thai lần trước, khả năng mang thai tự nhiên của cô thấp, chính vì thế mà mọi người càng mong ngóng sự xuất hiện của đứa bé này hơn.
Rút kinh nghiệm từ sự việc lần trước, lần này không cần Lâm Ngạo Thiên nhắc, Văn Lê Vy cũng chủ động ít tới công ty mà mang công việc về nhà để xử lý, hạn chế đi ra ngoài. Nhưng tình trạng này cũng không kéo dài được lâu khi tình trạng ốm nghén của cô xuất hiện.
Việc ăn gì nôn nấy trong thời kỳ thai nghén làm cho Văn Lê Vy gầy đi trông thấy. Nói không phải quá chứ, trong giai đoạn này, đến thở cô còn mệt chứ đừng nói đến làm chuyện gì, Lâm Ngạo Thiên kiên quyết không cho cô làm việc, thế là anh kiêm luôn cả việc giải quyết mọi hợp đồng của VA cho cô, công việc vốn đã nhiều nay lại càng nhiều hơn.
Được cái, việc chăm sóc chế độ ăn uống và dinh dưỡng của cô đã có mẹ Lâm lo lắng hộ anh. Công việc bận rộn là thế, nhưng bất cứ chuyện gì liên quan đến cô, anh đều ghi nhớ rất rõ. Điều này được thể hiện cụ thể ở việc, hôm nay cô có lịch khám thai, anh đã cố gắng thu xếp công việc để đi cùng cô.