Sau hôn lễ, khách khứa được bố trí thêm một ngày tự do vui chơi trên đảo. Nhưng ngày hôm sau, quan khách hoàn toàn không ai thấy bóng dáng cô dâu chú rể đâu. Lý giải trường hợp này cũng dễ thôi. " tân hôn" mà. Chú rể nào đó rất biết tận dụng cơ hội một cách chính đáng. Ai bảo lâu nay anh phải ăn chay làm gì. Bây giờ được ăn thịt rồi, anh phải tận lực mà tận hưởng chứ.
Anh và cô quyết định hưởng tuần trăng mật luôn trên đảo Bali. Chính vì vậy, mặc dù quan khách đã về hết, hai người vẫn ở lại thêm một tuần trên đảo. Nói là trăng mật, nhưng Văn Lê Vy được phen suýt "vỡ mật". Chả là, người nào đó, sức lực dư thừa, cứ cho cô ăn no lại đè cô ra "chén" làm cho cô làm gì còn chút sức lực nào mà chơi mới chả hưởng.
Ở lại 5 ngày rồi mà Văn Lê Vy vẫn chưa biết hình ảnh hòn đảo dọc ngang như thế nào, xanh trắng ra làm sao. Cô bất mãn lên tiếng.
" Lâm Ngạo Thiên, rốt cuộc anh có phải là người không vậy. Sao mà không thấy anh thỏa mãn gì hết vậy?'
Người nào đó vẫn đang rất tận tâm tận lực, chuyên tâm hành sự trên người cô. Anh cất giọng lưu manh trả lời.
" Không chán. Vợ anh đẹp như thế này thì làm sao mà anh chán được..Anh phải tận lực mà " Chăm sóc" cơ thể em chứ. Em không thấy anh đang rất vất vả sao?"
" Anh, vô sĩ. Em sẽ ly hôn với anh."
Nghe thấy hai từ " Ly hôn".Anh vội vàng thu lại ngay cái vẻ mặt lưu manh ban nãy. Ngay lập tức, cơ mặt anh bật chế độ tự động như trọn gói biểu cảm trên màn hình di động. Khuôn mặt anh lộ ra vẻ đáng thương thấy rõ.
" Không. Vợ ơi. Anh sai rồi... Em rút lại lời ban nãy đi có được không? Nha vợ... vợ ơi."
" Muốn em rút cũng được... có điều."
" Điều gì em cứ nói. Anh sẽ tận lực nghe theo vợ."
" Được. Vậy anh chấm dứt chuỗi ngày biến em làm đồ ăn trên giường của anh ngay lập tức. Nếu không.. sẽ không có thỏa thuận gì hết."
" Anh biết rồi. Nhưng mà... Giờ đang ăn dở, em để anh ăn no đi rồi mai anh nhịn."
Cô hết nói nổi với anh. Nhưng thôi, mai anh buông tha cho cô là được. Nhưng cô không biết rằng, đằng nào cô cũng là người thua cuộc. Ở bên cạnh cô, sự lươn lẹo của anh không bao giờ hết. Tha cho cô ngày mai thì đã sao chứ. Bây giờ cô đã là của anh rồi. Ngày tháng sau này, anh cứ từ từ mà gặm nhấm cơ thể cô vậy.
Sáng hôm sau, được anh " Đặc xá" tha bổng, cô thoải mãi tận hưởng sự thoải mái của một cuộc trăng mật đúng nghĩa. Thật ra, ngoài sự phàn nàn về sinh sức của anh "hơi tốt" một chút, thì mọi việc còn lại về anh cô khá chi là hài lòng.
Không hài lòng sao được, chồng cô là niềm mơ ước của tất cả các cô gái thành phố C. Vẻ ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, chuẩn chất soái ca trong mắt hội chị em. Nhưng điều làm cô hài lòng nhất ở anh, đó là tình yêu và sự chiều chuộng vô điều kiện của anh đối với cô.
Anh chỉ hận mỗi mình không giúp cô nhai nhỏ và nuốt luôn thức ăn vào miệng hộ cô luôn ấy chứ. Còn những việc của cô, anh đều giúp cô lo toan hết cả rồi. Từ những việc to tát như việc công ty, cho đến những việc nhỏ nhặt nhất như là đánh răng, rửa mặt, cơm ăn hàng ngày của cô, anh đều muốn tự mình đốc thúc. Cô đang dần cảm thấy mình ỷ lại hoàn toàn vào anh mất rồi. Nếu bắt cô xa anh, cô phải làm sao đây.
Ăn xong bữa sáng, à mà không, phải là bữa trưa mới đúng. Anh đưa cô đi thăm thú hết cạnh sắc nơi đây. Từ các địa điểm du lịch sinh thái, cho đến đảo nhỏ, anh đều đưa cô ghé qua. Hành trình của hai người bắt đầu từ miệng núi lửa Batur, cho đến việc ghé thăm ngôi đền Tirta Gangga linh thiêng và cổ kính.
Hành trình khám phá của họ vẫn không dừng lại. Khi anh tiếp tục đưa cô đến đền Pura Ulun Danu Bratan.
Một ngôi đền được xây nổi trên mặt hồ Bratan của cao nguyên Bedugul. Ngôi đền thờ thần sông Dewi Danu, xung quanh còn thờ rất nhiều tượng Phật. Ngôi đền chính là sự giao thoa giữa Hindu giáo và Phật giáo. Nổi tiếng linh thiêng và được người dân địa phương vô cùng tin sùng. Đã đến nơi, cô cũng chẳng ngại tham lam cầu xin một chút cho mối quan hệ vợ chồng gắn kết giữa cô và anh.
Đảo Bali nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chỉ vài ba điểm du lịch cũng ngốn mất của anh và cô thời gian hai ngày. Họ dự định sẽ trở về nhà vào ngày mai. Nhưng trước khi về, anh và cô không thể bỏ qua bãi biển huyền thoại làm nên thương hiệu du lịch của Bali được.
Anh và cô cùng thả chậm bước chân trên bờ cát trắng. Đôi chân trần như cảm nhận từng cảm giác ma sát dưới chân mà cát ướt mang lại. Những con sóng nhẹ đưa theo nước biển xanh mát, cứ thế mà cố ý xô vào chân cô làm cho cô càng thêm thịch thú.
Đây là lần thứ hai, cô cùng anh tận hưởng cảnh biển. Ở mỗi địa điểm khác nhau, khung cảnh khác nhau và hoàn cảnh của khác nhau, cũng tạo nên cảm xúc khác nhau. Nếu như, lần đầu cô cùng anh tận hưởng ở Maldives, họ chỉ đơn thuần là cặp đôi yêu nhau, tình cảm khi đó chỉ đơn thuần là tận hưởng niềm vui và ngọt ngào, khung cảnh lúc đó cũng làm cô thấy tươi mát và ồn ào như chính con người cô lúc đó vậy.
Cũng là không gian biển, nhưng cảm xúc của cô hôm nay hoàn toàn khác biệt. Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Tình yêu của họ, bây giờ không chỉ là biết đơn thuần hưởng thụ và nhận lấy từ sự cho đi của một người nữa. Giờ đây, khi mà tình yêu của họ đã có những mất mát, có những khiếm khuyết, khiến nó không trọn vẹn. Nhưng bù lại, họ càng thấu hiểu và yêu thương nhau nhiều hơn.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ của buổi chiều thơ mộng. Cả cảnh biển như được phủ lên một lớp nhũ sáng màu cam rực rỡ. Cô chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng và vô cùng nồng nàn. Không hề mang theo một chút tạp niệm và ý nghĩ dục vọng nào, chỉ đơn thuần muốn cảm nhận sự tồn tại của đối phương trong lòng bản thân.
Ngày hôm sau, anh và cô cùng nhau quay về thành phố C. Dù là phụ nữ hiện đại, nhưng cô vẫn cố gắng làm tròn đạo dâu mới làm cho người lớn bên Lâm gia đã quý cô, lại càng không khỏi hài lòng. " Đúng là một cô gái tốt." Đó là câu nói mà tất cả mọi người trong Lâm gia để nói về cô.
Cô dành nguyên cả ngày hôm sau để ở lại nhà chính Lâm gia. làm đủ mọi nghi thức thủ túc của dâu mới như là mời trà người lớn trong nhà, tự tay chuẩn bị bữa cơm gia đình cho tất cả mọi người. Điều này rất hợp ý bà nội Lâm. Người già thường coi trọng lễ nghi. Ngay cả bản thân bà cũng không nghĩ rằng, một cô gái trẻ như cô mà lại có thể coi trọng lễ nghi đến vậy.
Giữa người với người, nếu đã thành tâm đối đãi với nhau thì tự nhiên sẽ quan tâm đến cảm nghĩ mà người xung quanh dành cho đối phương. Nếu cô đã thật tâm để vun vén tình cảm với người nhà anh, thì anh cũng sẽ cố gắng bồi đắp tình cảm với bố mẹ vợ, như vậy mới có thể công bằng được.
Cô dành một ngày để ở lại nhà chính Lâm gia, thì anh cũng dành một ngày tiếp theo để ở lại nhà Ba mẹ Văn cùng với cô. Nhưng để mà nói khách quan hơn, những lần cố gắng vun đắp tình cảm như thế này, lại càng làm cho hai người ý thức được tình cảm gia đình vô cùng quý giá. Điều này làm cho Văn Lê Vy có chút chạnh lòng. Sau này anh sẽ không hối hận đã cưới cô chứ.
Một năm sau.
Thấm thoát vậy mà hai người kết hôn cũng đã được một năm. Tình cảm của hai người kể từ sau ngày kết hôn, không những không nhạt dần, mà chỉ có càng ngày càng sâu đậm. Cô quay trở về điều hành lại tập đoàn VA của mình. Dù sao nó cũng là tâm huyết của cô. Là đứa con tinh thần một tay cô gây dựng.
Anh vẫn thế, vẫn cứ làm Lâm tổng cao cao tại thượng của anh. Chỉ khác mỗi, anh không còn vẻ mặt băng lãnh như xưa mà khuôn mặt anh giờ đây rạng rỡ và thoải mái hơn nhiều. Nếu như trước đây, nhân viên trong tập đoàn thấy việc anh cười là một điều bất bình thường, thì bây giờ, khi đã quen với nụ cười ấy, hình như không còn ai nhớ đến vẻ mặt khó ở trước đây của anh. Nhân viên trong tập đoàn vì thế mà cũng đội ơn phu nhân chủ tịch không ít vì đã khiến cuộc sống của họ, thoải mái hơn đôi phần.
Việc trở mỗi buổi chiều về nhà đúng giờ và dùng cơm tối với cô giường như đã là một phần trong thói quen hằng ngày của Lâm Ngạo Thiên. Thói quen ấy cứ lặp đi lặp lại trong cuộc sống của hai người, từ ngày này qua ngày khác, nhưng họ không hề cảm thấy nhàm chán một chút nào.
Buổi sáng cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm tối, cùng nhau xem một bộ phim đang hót nào đó, bàn luận rôm rả về dàn diễn viên và tình tiết nhân vật trong phim. Chủ nhật, anh sẽ đưa cô đi dạo phố, đưa cô đi mua sắm hay đưa cô đi thưởng thức món ăn ở một nhà hàng mới mở nào đó mà cô vừa khai quật được ở trên mạng. Hoặc cũng có thể đơn giản chỉ là anh và cô cùng nhau về bên nhà chính, hoặc qua nhà ba mẹ Văn dùng cơm với họ.
Cuộc sống đơn giản, nhưng anh và cô đều thấy thỏa mãn. Có những lúc, đôi vợ chồng trẻ cao hứng, họ sẽ cùng nhau xách ba lô lên và ngao du khám phá những vùng đất mới. Đối với họ, chỉ cần bất cứ nơi đâu có sự tồn tại của đối phương, thì nơi đó chính là nơi đáng đến và đáng sống.