Anh làm cho cô đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Không phải là anh nhất thời xúc động, mà đối với anh, cô luôn nằm trong mọi kế hoạch của tương lai. Thì ra chính cô mới là người chỉ biết vô tâm hưởng thụ, còn anh mới là người tạo ra thành quả trong mối quan hệ của hai người.
" Được, em đồng ý với anh."
" Cảm ơn em, Tiểu Vy."
Cô chủ động ôm lấy anh. Anh rất vui về điều đó. Cái anh thiếu bây giờ chỉ là một cơ hội. Chỉ cần cô chấp nhận trao cho anh cơ hội đó, anh có niềm tin bản thân sẽ xoa dịu được nỗi buồn trong cô, bù đắp những mất mát trong quá khứ, để mang đến cho cô những hạnh phúc trong tương lai.
Sau bữa tối. Anh đưa cô về qua nhà ba mẹ Văn thưa chuyện và xin phép đưa cô qua sống ở chỗ anh. Đồ đạc của cô gần như không phải mang theo, vì ở biệt thự riêng của anh, đồ của cô không thiếu thứ gì. Ba mẹ Văn thâý hai người cuối cùng cũng đã nói chuyện rõ ràng với nhau thì vô cùng vui mừng. Yêu mà, chỉ cần đủ yêu, thì không vấn đề gì không thể giải quyết.
Bên này, ba mẹ Lâm sau khi được anh gọi báo tin cũng vui ra mặt.
" Đúng là không hổ là con trai tôi, cái gì cũng tốt, biết cách đánh nhanh rút gọn."
" Cái này là con trai giống tôi rồi. Hành động nhanh gọn, dứt khoát."
" gì mà giống ông. Ngày xưa ông theo đuổi tôi nhát chết. Nếu không phải tôi thấy ông theo đuổi tôi vất vả quá, nhắm một mắt mở một mắt đồng ý với ông. Bây giờ ông còn ngồi đó ba hoa với tôi."
" Tôi như thế bao giờ. Tôi..."
" thôi, hai con đừng tranh cãi nữa đi. Việc quan trọng bây giờ là giúp bọn nhỏ sắp xếp hôn lễ đã."
" Vâng. Mẹ nói đúng."
Một màn tranh luận sôi nổi trong phòng khách vốn trước nay yên tĩnh của Lâm gia. Nào thì là chọn ngày cưới, nào thì là khách mời những ai. Nên tổ chức thế nào. Đồ ăn trong hôn lễ chuẩn bị những món gì. Uống loại rượu gì. Vân vân và mây mây. Coi bộ những người lớn trong nhà còn sốt sắng hơn cả nhân vật chính là anh và cô.
Trái ngược với không gian sôi nổi bên nhà chính Lâm gia. Tại biệt thự của Lâm Ngạo Thiên, anh và cô lại không hề bàn luận nhiều về hôn lễ. Sau bao nhiêu ngày không gặp nhau, Lâm Ngạo Thiên ôm cô trong vòng tay của mình, hai thân ảnh nằm một cách bình lặng giữa một căn phòng lớn.
Cái ôm của anh bây giờ, hoàn toàn không hề mang theo một chút dục vọng nào. Anh chỉ muốn cảm nhận hơi ấm của cô, hít hà hương sữa tắm quen thuộc trên người cô. Anh rất nhớ, rất nhớ. Những gì thuộc về cô anh đều nhớ. Và bây giờ anh đang được ôm cô trong vòng tay để thỏa lấp nỗi nhớ nhung của mình. Họ cứ như vậy mà chìm dần vào giấc ngủ. Bình yên đến lạ. Khiến cho lòng người không khỏi chìm đắm, không khỏi thỏa mãn.
Sáng hôm sau, cô và anh bị đánh thức bởi sự xuất hiện của Lâm phu nhân. Hình như bà không chờ nổi nữa rồi.
" Mẹ, sao người sang đây sớm vậy?"
" Bác gái mới qua ạ."
" Cái con bé này, lại bác gái. Đã nói bao nhiêu lần là gọi mẹ rồi cơ mà."
" vâng. Mẹ ạ"
" Vậy mới tốt. Ta với bà nội đã xem được cho hai đứa.. Cuối tháng này cưới luôn đi. Ngày tốt, mùa xuân cái gì cũng tốt. Ba mẹ và bà nội sẽ qua nhà nói chuyện với anh chị xui."
" Cuối tháng này, có sớm không mẹ? Từ đây đến cuối tháng còn có hơn một tuần mà."
" Không sớm. Cái này con không phải lo đâu. Mọi khâu chuẩn bị đã có mẹ lo. Con chỉ cần an tâm trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thôi."
Cô đánh mắt nhìn qua anh xem phản ứng của anh thế nào. Anh không những không phản đối mà còn rất đồng tình. Đối với anh bây giờ, hận mà không thể ngay lập tức khua chiêng gõ trống rước cô về gia môn ấy chứ. Hai nữa ông bà đã nói rồi. Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha. Vậy là chỉ có nhân vật chính như cô là dù gì thủng thỉnh, trong khi tất cả mọi người ai cũng vội vàng gấp gáp.
Đếm ngược từng ngày, cuối cùng cũng đến ngày diễn ra hôn lễ. Hôn lễ được tổ chức tại đảo Bali_ Hòn đảo thiên đường của đất nước Indonesia xinh đẹp. Lâm gia đã mạnh tay bao trọn cả khu resort cao cấp bên bờ biển Pandaw để tổ chức hôn lễ cho anh và cô.
Điều không ngờ đến là các phóng viên vậy mà được tự do tác nghiệp trong hôn lễ của hai người. Và chắc chắn, họ sẽ không bỏ qua cơ hội để tóm gọn mọi khoảnh khắc của hôn lễ thế kỷ, giữa hai nhân vật gần như là đứng đầu trong giới kinh doanh. Ai cũng phải trầm trồ trước độ chịu chi và xa hoa của hôn lễ.
Sự di chuyển và đi lại của khách mời trong hôn lễ cũng như việc ăn uống, sinh hoạt tại đảo này trong suốt ba ngày diễn ra hôn lễ được Lâm gia sắp xếp và chi trả toàn bộ. Hôn lễ của anh và cô được tiến hành theo lịch trình sắp xếp sẵn suốt ba ngày.
Ngày đầu tiên, các khách mời sẽ có mặt tại đảo. Tổ chức tiệc ngoài trời bên bờ biển, ngày thứ hai hôn lẽ chính thức được diễn ra và ngày thứ ba là thời gian riêng tư cho quan khách. Họ sẽ được tự do làm những điều mình thích mà không cần phải theo một sắp xếp có sẵn nào.
Hôm nay là ngày chính thức diễn ra hôn lễ. Thời tiết ở đảo Bali này mang đậm tính chất khí hậu vùng nhiệt đới, hai mùa mưa và mùa khô rõ rệt. Cuối tháng ba, đang là cuối mùa khô. Bầu trời quang đãng, không gợn chút mây. Thích hợp cho việc tổ chức một hôn lễ ngoài trời bên bờ biển trong xanh xinh đẹp.
Trong phòng chờ của cô dâu, Bạch Quỳnh An đang không ngừng thán trước vẻ đẹp của cô bạn mình, làm cho ai kia không khỏi ngượng ngùng. Nhưng thật sự, nếu chỉ dùng một từ đẹp để miêu tả cô lúc này thì hoàn toàn không đủ.
Khuôn mặt Văn Lê vốn đã xinh đẹp. Ngày thường không trang điểm đã thấy nức lòng người nhìn. Hôm nay cô chỉ cần nhấn nhá thêm một lớp trang điểm nhẹ. Mái tóc được búi gọn lên cao, thả nhẹ vài lọn hờ hững xuống đôi vai trần. Chỉ thế thôi, đã thu hút hết cái nhìn của mọi người xung quanh. Đặc biệt, hôm nay cô còn khoác lên mình bộ váy cô dâu màu trắng tinh khiết.
Bộ váy này do Thomas đặc biệt thiết kế riêng cho cô, và được làm hoàn toàn thủ công suốt bốn tháng. Chẳng có gì ngạc nhiên vì thời gian chế tác chiếc váy, bởi vì Lâm Ngạo Thiên đã âm thầm nhờ Thomas chuẩn bị từ khi anh và cô chính thức yêu nhau rồi.
Cô mặc trên mình bộ váy mà như mang trên mình cả một gia tài. Chiếc váy đuôi cá, được thiết kế cúp ngực, có phần đuôi dài đến hai mét. Phần eo chiếc váy được điểm xuyết bằng khá nhiều viên pha lê được chế tác tinh sảo khiến chiếc váy trở nên vô cùng lộng lẫy. Đi kèm với bộ váy là chiếc vương miện đội đầu có đính hai mươi tư viên kim cương đại diện cho số tuổi của cô.
Thời khắc mà Lâm Ngạo Thiên ngày đêm mong chờ cuối cùng cũng đã đến. Anh bận trên mình bộ vest đen được cắt may tinh tế, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của mình. Đặc biệt trên phần cà vạt của anh có cài phần ghim trang trí hình vương miện. Nếu ai tinh ý có thể phát hiện ra, nó là phiên bản thu nhỏ của chiếc vương miện đội đầu mà cô đang đeo. Anh đang vô cùng nóng ruột chờ đợi cô dâu của mình. Mỗi giây phút trôi qua, là mỗi lần trái tim của anh càng đập nhanh hơn.
Giai điệu của bài hát " beautiful in white" Chầm chậm vang lên. Văn Lê Vy khoác tay ba Văn đã xuất hiện ở phía cuối thảm đỏ. Theo từng bước chân của cô, những cánh hoa hồng được hai đứa trẻ xinh đẹp đi đằng trước không ngừng tung rắc. Khung cảnh bây giờ chẳng khác gì một bức tranh cổ tích.
Toàn bộ hôn lễ ngập trong sắc cam dịu nhẹ của hoa hồng Juliet. Toàn bộ những bông hoa ở đây đều được anh vận chuyển trực tiếp bằng đường hàng không về nên đều còn khá tươi và giữ nguyên màu sắc. Sau hôn lễ ngày hôm nay, báo chí sẽ chẳng thiếu đề tài để mà ca thán, trước một hôn lễ như trong mơ này. Đúng là niềm mơ ước của biết bao con tim thiếu nữ mà.
Lâm Ngạo Thiên nhẹ nhàng nhận lấy bàn tay của cô từ tay ba Văn.
" Ta giao con bé cho con, từ nay hãy thay ta chăm sóc con bé thật tốt."
" Vâng, thưa ba. Con chắc chắn sẽ làm được."
Anh nắm lấy bàn tay của cô tiến đến trung tâm của sân khấu buổi lễ. Hành động của anh như muốn tuyên bố với mọi người rằng, nửa đời sau của cô đã là của anh rồi..Anh sẽ mãi nắm tay cô cho đến hết cuộc đời. Trước sự chứng kiến của hàng nghìn quan khách, bạn bè cũng có, họ hàng cũng có, đối tác làm ăn cũng có. Anh nhẹ nhàng nói với cô những lời từ trong lòng mình.
" Văn Lê Vy. Trước khi gặp em, Lâm Ngạo Thiên anh không hề biết yêu một người là như thế nào. Là em đã dạy anh cách để yêu một người. Dạy anh biết cách quan tâm đến những người xung quanh mình hơn. Lấy anh, không phải là em may mắn, mà là lấy được em là phúc phận của Lâm Ngạo Thiên anh. Chính vì thế, Tiểu Vy, thiệt thòi cho em rồi. Em có đồng ý cùng anh nắm tay đi hết cuộc đời mình hay không?"
Trước những lời nói đầy thâm tình của anh, mắt cô một lần nữa lại rưng rưng. Người đàn ông trước mặt giờ đây đã là của cô rồi, của riêng cô.
" Em đồng ý."
Hai người nhận lấy nhẫn từ Bạch Quỳnh An với vai trò phù dâu hôm nay. Nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của đối phương.
" Hôn đi, hôn đi."
Vài tiếng nói vang lên phía dưới, rồi bắt đầu mọi người cũng cùng nhau hùa theo. Điều này làm sao làm khó được Lâm Ngạo Thiên cơ chứ. Anh nhẹ nhàng Vén tấm màn che trước mặt của cô, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Đám đông ở dưới lại càng phấn khích vỗ tay reo hò lớn hơn. Chỉ tội cho Văn Lê Vy, da mặt mỏng. Kết thúc nụ hôn, mặt cô đã đỏ tận đến mang tai. Anh nhìn người con gái đang e thẹn trước mặt, sao có thể dụ hoặc đến vậy chứ. Nếu không phải chỗ đông người, anh đã một mạch ăn sạch sẽ cô rồi.
"