Từ sau sự việc sảy ra với Văn Lê Vy, Lâm Ngạo Thiên dường như không rời khỏi cô một bước. Những gì đã sảy ra với anh như một bóng ma tâm lý ám ảnh lấy anh vậy. Anh rất sợ, sợ cô sảy ra chuyện. Sợ bản thân không đủ dũng khí mà đối mặt với những gì anh đang nghĩ. Dù chỉ là một tia thoáng qua xẹt qua đầu cũng đủ giết chết mọi sự nhẫn nại của anh.
Ngày nào chưa thể tìm ra kẻ đã ra tay với cô thì ngày đó anh không thể thả lỏng cảnh giác được. Những ngày qua, trợ lý Âu theo lời của Lâm Ngạo Thiên theo dõi chặt tài khoản ngân hàng của Sở Lai Ninh.
Ông trời không phụ người có tâm bao giờ. Một người nhận tiền làm việc ắt hẳn mục đích cuối cùng chính là, sử dụng số tiền đó rồi. Ngay khi thấy thông tin giao dịch rút tiền của hắn, trợ lý Âu nhanh chóng báo cảnh sát thực hiện truy bắt. Lâm Ngạo Thiên dù có giàu có đến đâu thì mọi chuyện cũng sẽ phải tuân theo pháp luật. Chẳng qua nhiều lúc có tiền sẽ khiến pháp luật "dễ được thực thi hơn thôi".
Sở Lai Ninh cũng không phải dạng ngu ngốc gì. Việc làm xong xuôi hắn cũng đã cố gắng lẩn tránh, nhưng người tính không bằng trời tính. Chỉ mấy ngày, số tiền hắn có đã hoàn toàn hết sạch, chắc chắn hắn phải dùng đến số tiền của cố chủ chuyển khoản cho mình rồi. Chính số tiền đó đã bán đứng hắn.
" Các người buông tôi ra, tại sao lại bắt tôi. Buông ra mau."
" Sở Lai Ninh, Chúng tôi nhận được đơn tố cáo nói anh cố tình gây thương tích cho người khác. Mong anh phối hợp điều tra."
" Tôi không đi. Tôi sẽ kiện các người vì vu khống tôi."
" Giải anh ta đi."
Trợ lý Âu hài lòng với thành quả của mình. Cuối cùng anh cũng có kết quả để mà báo cáo với " ngọn núi lửa" đang chực phun trào ở nhà rồi. Kiếp này của anh, cứ xác định là bán mạng cho sếp đi. Anh chẳng khác gì một công dân gương mẫu nói chuyện với đội cảnh sát.
" Cảm ơn các đồng chí cảnh sát. Việc còn lại nhờ vào các anh rồi."
" Việc nên làm, nên làm thôi. Việc của Lâm tổng đã phân phó chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức để làm mà. Nếu Lâm tổng còn có gì dặn dò, xin trợ lý Âu cứ nói."
" Trước mắt cứ thế đã. Có gì tôi sẽ trao đổi lại sau."
Việc mới xong bước đầu. Giờ anh cần phải nhanh chóng trở về để còn xin chỉ thị tiếp theo. Nếu chuyện này không nhanh giải quyết, thì ông sếp khó tính của anh cũng làm anh sắp mệt chết rồi.
Tại biệt thự riêng của Lâm Ngạo Thiên
" Em há miệng ra đi."
" Không, em không muốn ăn nữa. Ngấy chết em rồi. Anh đã bắt em uống tổ yến ba ngày thông rồi."
" Ngoan, nốt chén này nữa thôi. Nó sẽ giúp em ổn định thai khí rất tốt."
Cô nhìn cái mặt đang sụ ra của anh mà có chút bực mình. Rốt cuộc anh bày cái bộ mặt đáng thương này ra cho ai xem, người đáng thương không phải là cô sao. Từ hôm ở viện về đến giờ, cô gần như không còn cảm nhận được tứ chi của mình hoạt động. Anh dường như xem cô như một đứa trẻ thiểu năng về hoạt động mà chăm sóc.
Mọi việc sinh hoạt hằng ngày cũng do anh đảm nhận luôn. Vệ sinh cá nhân mỗi sáng không nói làm gì rồi, đi tắm anh cũng phải mang cô vào tận bồn. Đến ăn uống anh cũng không để cho cô tự tay làm mà phải chính mình đút cho cô ăn anh mới nghe. Bực mình nhất là từ lúc về đến giờ, cô còn chưa cho anh ra khỏi cửa nhà, có tức chết cô không chứ lị.
" Lâm Ngạo Thiên, rốt cuộc anh là đang muốn làm em tức chết anh mới vừa lòng phải không?"
" Em đừng giận, giận sẽ ảnh hưởng đến con. Thế bây giờ em muốn sao mới chịu."
" Em muốn ra ngoài đi dạo,"
" Được. Nghe em."
Anh không nói không rằng, bế thốc cô lên. Hành động bất ngờ của anh làm cho cô giật mình. Cô bực mình đánh vào ngực anh. Cũng khá đau đấy, nhưng với anh nhằm nhò gì.
" Anh làm gì đó, thả em xuống ngay."
" Anh đang đưa em đi dạo đó. nhưng phải như thế này anh mới yên tâm được."
Nhìn cái mỏ cô đang vểnh lên vì không hài lòng, cô chẳng cần nói anh cũng biết cô đang định nói gì.
" Em không cần phản đối. Không có thương lượng. Nếu không anh sẽ không cho em ra khỏi phòng."
Cô cũng bất lực với anh. Ai bảo tính khí anh ngang ngược thế cơ chứ. Anh rất chi là nuông chiều cô, chăm sóc cô rất chi là cẩn thận. Nhưng nếu là những cuộc thương lượng, không mấy khi cô có thể tranh cãi thắng được anh. Thôi vậy đành nghe lời anh vậy.
Thấy cô không quấy, không nháo với anh nữa. Đôi chân thon dài thẳng bước cứ thế mà di chuyển. Anh bế cô xuống nhà trước ánh mắt nhìn của người làm. Người làm nhìn thấy ông chủ và phu nhân của họ tình tứ như thế thì không khỏi che miệng cười, ông chủ của họ cũng thật bá đạo đi.
Cô nhìn những hành động của mọi người mà ngượng đỏ cả mặt. Cô đành phải úp mặt mình vào ngực anh cho đỡ ngại. Nhưng hành động này của cô lại làm cho anh vô cùng thích thú. Anh bế cô ra hoa viên. Đặt cô ngồi xuống xích đu giữa khu vườn đầy hoa ly tím.
Khung cảnh hiện giờ tựa như một bức tranh tuyệt đẹp. Người con gái yểu điệu, với bộ váy màu trắng thanh thoát. Đến chiếc khăn choàng cũng trắng nốt. Người con trai mải nhìn cô gái đến ngẩn ngơ, trong mắt anh cô quá là đẹp đi. Hình ảnh hai người hòa quyện giữa một vườn hoa ly tím đang rực rỡ khoe sắc giữa tiết trời xuân đầy sức sống. Thật sự là làm người khác nhìn vào phải cảm thán mà.
Tiếng chuông điện thoại của Lâm Ngạo Thiên cắt ngang bầu không khí riêng tư của hai người.
" Có việc gì anh nói đi."
" Vâng, Lâm tổng. Cảnh sát đã bắt được Sở Lai Ninh rồi. Tiếp theo anh có chỉ thị gì không?"
" Anh hỗ trợ điều tra với cảnh sát, bằng mọi giá phải tìm ra được kẻ đứng đằng sau chỉ thị anh ta cho tôi. Tôi không muốn bất cứ kẻ nào có liên quan đến việc này có thể thoát được."
" Vâng, tôi đã hiểu."
Anh tắt máy ngồi xuống bên cạnh cô. Dù ở bên cạnh cô không phải ngày một ngày hai, nhưng mà mỗi giây phút ở bên cạnh cô anh đều vô cùng trân trọng. Anh muốn mỗi giây phút đã trải qua trong ký ức của cô, sau này nếu nhớ lại, thì đều lưu lại bóng dáng của anh.
Hai ngày sau
Tại văn phòng của Lâm Ngạo Thiên, trợ lý Âu vẫn đang cố gắng nói hết những gì mà mình nắm được cho anh biết. Hình như sự kiên nhẫn của anh sắp bị bào mòn hết mất rồi.
" Hắn ra vẫn cứng miệng chưa khai ra kẻ đứng sau sao?"
" Vẫn chưa ạ. Sở Lai Ninh luôn một mực phủ nhận bản thân không làm."
" Phủ nhận, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ năng lực làm việc bên phía cảnh sát rồi. Nếu tôi biết trước thế này, lẽ ra tôi nên xử lý bằng luật riêng mới phải."
" ring, ring."
Tiếng điện thoại của trợ lý Âu cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Anh nhìn vào màn hình cũng có chút nhíu mày. Là cảnh sát gọi cho anh sao. Chẳng lẽ bên phía Sở Lai Ninh có vấn đề. Anh nhanh chóng bắt máy. Khi nghe được tiếng nói bên đầu dây bên kia thuật lại, lông mày anh như nhíu lại thành một đường. Tắt máy anh từ tốn thuật lại cho Lâm Ngạo Thiên nghe.
" Lâm tổng. Bên phía cảnh sát báo lại rằng Sở Lai Ninh đã nhận tội. Hơn nữa còn ôm hết trách nhiệm về mình. Hắn ta một mực khẳng định không ai sai khiến mình. Nhưng có điều..."
" Có điều gì, nói luôn đi."
" Cảnh sát còn nói, trước khi nhận tội có một người phụ nữ đã đến gặp anh ta. Sau khi cô ta về, thái độ của anh ta hoàn toàn khác hẳn. Rất hợp tác, hỏi đâu nói đó và hơn nữa nhận tội rất nhanh."
" Thế thì kỳ lạ rồi. Tôi cũng muốn xem người phụ nữ đó là ai mà có thể khiến hắn nghe lời như vậy. Chúng ta đến đồn cảnh sát một chuyến".
" Vâng, tôi sẽ chuẩn bị xe ngay lập tức."
20 phút sau, Lâm Ngạo Thiên và trợ lý Âu đã có mặt tại đồn cảnh sát. Thái độ của anh ngạo nghễ như đang sải bước ngay trong địa bàn của mình vậy. Đồn trưởng sau khi nghe cấp dưới báo là có Lâm Ngạo Thiên ghé qua cũng nhanh chóng ra nghênh đón. Việc tạo dựng được mối quan hệ với Lâm Ngạo Thiên đối với ông ta chỉ có lợi mà không có hại. Ông ta tội gì không làm cho Lâm Ngạo Thiên mang ơn mình một chút.
" Lâm tổng. Có việc gì chỉ cần phân phó xuống, sao còn nhất thiết phải đến tận nơi thế này."
" Không sao. Có những chuyện tôi vẫn muốn tự mình tìm hiểu. Tôi nghe nói hôm nay đã có một người phụ nữ đến gặp Sở Lai Ninh. Tôi muốn phiền đồn trưởng cho tôi xem qua camera giám sát. Tôi cần phải xác định chính xác xem kẻ đó là ai."
" Vâng, chắc chắn rồi. Lâm tổng mời theo tôi."
Theo bước chân của đồn trưởng, hai người được đua vào phòng camera an ninh giám sát. Bộ phận an ninh nhanh chóng giúp anh tìm lại những hình ảnh đã được lưu vào thời điểm người phụ nữ đó xuất hiện. Mặc dù người phụ nữ trong hình đã cố gắng ăn mặc trông khá giản dị và kín kẽ. Đeo kính râm lớn và trang điểm khá đậm. Đã thế, cách ngồi lại luôn né mặt tránh camera nên khá là khó nhận ra. Hơn nữa việc ăn mặc quá khổ và nhiều lớp vào mùa đông thoạt nhìn sẽ thấy rất bình thường. Nhưng điều đó lại làm cho mọi người khó phán đoán về vóc dáng của ả.
Bốn người trong phòng, tám con mắt, nhưng lại không ai có thể nhận ra người phụ nữ đó là ai. Họ đã xem đi xem lại cuộn băng ghi hình cho đến 3 lần mà vẫn chưa phát hiện được. Bỗng nhiên, mắt Lâm Ngạo Thiên như phát sáng khi chú ý vào một khung hình.
" Dừng. Phóng to hình ảnh này lên cho tôi."
Ai cũng ngơ ngác trước lời nói của Lâm Ngạo Thiên. Dù rất thắc mắc, nhưng mà nhân viên an ninh vẫn làm theo lời của anh. Hình ảnh được phóng to đến mức có thể. Nhưng anh lại không chăm chú vào khuôn mặt đã được hóa trang một cách kỹ lưỡng. Điều làm cho anh chú ý hơn lúc này đó là chiếc vòng tay mà cô ta đeo đã bị lộ ra bởi động tác đưa tay chỉnh kính râm trong hình.
"