Văn Lê Vy trở về VA làm việc người vui mừng nhất chắc hẳn là Bạch Quỳnh An. Chả gì thì cô nàng cũng đang hẹn hò yêu đương. không có Văn Lê Vy ở công ty, cô nàng dường như không có thời gian để mà hẹn hò của Lê Thừa Chấn.
" Vy Vy, ơn trời cuối cùng cậu cũng về rồi. mình sắp bị đóng công việc này làm bù đầu bù cổ đến nơi rồi."
"thật là vì việc công việc sao? mình thấy ai đó, hình như vì không có thời gian hẹn hò nên đang kêu than với mình đây mà."
Bạch Quỳnh An nghe cô nói vậy có chút á khẩu. Trước đây thời điểm mà cô đang còn giảng dạy, cô đã từng đi cả hai năm trời mà Bạch Quỳnh An cũng đâu có than thở nữa lời. Chỉ là dạo này có dính chút vào yêu đương nên cũng muốn có chút thời gian riêng tư thôi.
" Vì cả hai đi. Lúc nào cậu cũng chê mình là bà cô già, giờ mình có chút hoa đào cậu phải tạo điều kiện cho nó nở chứ. Không lẽ cậu định ngắt nó ngay khi còn là nụ. Như thế mình không can tâm đâu."
" Mình biết rồi. Mà Trần học trưởng về lâu vậy rồi, mình định mời lại anh ấy một bữa. Cậu có đi chung không?"
" Cũng được, dù gì trước đây anh ấy cũng giúp chúng ta nhiều vậy mà. Mời bữa cơm cũng là nên làm. Để mình bảo với Thừa Chấn đi luôn, tiện thể chính thức gặp nhau."
" Vậy cũng tốt, một công đôi việc luôn. Đằng nào anh ấy cũng biết chuyện mình và Ngạo Thiên đang yêu đương. Mình cũng sẽ kêu Thiên đi cùng luôn."
" Ok. Quyết định vậy nhé. Giờ mình giao chỗ này lại cho cậu, mình có việc đi trước. Cần gì cứ gọi cho mình."
" Biết rồi, đại tiểu thư. Cậu mau đi đi, trước khi mình đổi ý."
Sau khi Bạch Quỳnh An rời đi rồi, Văn Lê Vy cũng gọi cho Trần Thanh Hoàng. Dù gì lần trước cô cũng hứa mời anh dùng cơm. nhưng hơn một tuần này bận rộn hoàn tất dự án bên Lâm thị nên cô không có thời gian. Hẹn được luôn càng tốt. Một người là người đàn ông cô yêu, một người là người cô xem như anh trai. Để họ làm quen với nhau cũng tốt. Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy.
" Alo, học trưởng, Em Lê Vy ạ."
" Anh biết là em, Tiểu Vy, em gọi cho anh có việc gì không?"
" À cũng không có gì quan trọng, chỉ là hôm trước có hứa sẽ mời học trưởng dùng cơm. Vậy khi nào anh có thời gian, em mời anh nhé."
"Chắc là hôm nay không được đâu. Để mai đi, tối mai anh rảnh."
" Được ạ. Thế thì 7h30 tối mai nhé học trưởng. Vẫn ở Thiên Hương lầu ạ."
" Cứ quyết định thế nhé. Mai gặp lại em sau. Bye em."
Điện thoại báo đầu bên đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút dài. Cô cũng nhanh chóng tập trung vào công việc. Mỗi lần trở về là một lần bận rộn. Ai bảo người thành công là hoàn toàn sung sướng chứ. Cái giá của sự thành công không bao giờ là nhỏ, và thành công của cô ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Nó đã được cô đánh đổi bằng cả tuổi thơ, cả thanh xuân chỉ chấp nhận vùi đầu vào học hành và công việc.
Ngày hôm qua sau khi hẹn được với Trần Thanh Hoàng, Văn Lê Vy cũng thông báo tình hình cụ thể cho Bạch Quỳnh An để xô nàng báo với Lê Thừa Chấn. Tối đến cô cũng nới vói Lâm Ngạo Thiên. Anh tất nhiên không nghĩ ngợi gì mà đồng ý với cô ngay. Anh muốn hiểu về cuộc sống của cô, và kể cả bạn bè xung quanh của cô.
Vì là người mời khách, tất nhiên cô và anh phải đến sớm hơn rồi. Cô đã đặt sẵn phòng riêng ở Thiên Hương lâu. Sau khi cô và anh đến không bao lâu thì Bạch Quỳnh An và Lê Thừa Chấn cũng đến. Bốn Người nói chuyện tất nhiên là sẽ vô cùng vui vẻ vì họ vốn là hai cặp bạn thân. Giờ thân lại càng thêm thân, không vui sao được.
Trần Thanh Hoàng đến sau cùng. Anh được nhân viên phục vụ đưa đến phòng mà Văn Lê Vy đã đặt theo lời cô đã dặn dò từ trước. Nhìn bốn người đang có mặt tại căn phòng này, anh có cảm nghĩ như mình là kẻ cắt ngang bầu không khí vui vẻ của họ vậy.
" Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ rồi. Để mọi người phải đợi, thật thất lễ mà."
Trái với thái độ bối rối của Trần Thanh Hoàng, Văn Lê Vy lại vô cùng niềm nở.
" Trần học trưởng, anh tới rồi. Mau vào đi, bọn em cũng vừa mới tới thôi."
Không biết vô tình hay cố ý, Trần Thanh Hoàng chọn ngay chỗ ngồi bên cạnh Văn Lê Vy. Cô là người mời khách, tất nhiên sẽ nhã nhặn giới thiệu mọi người với nhau để làm quen rồi.
" Trần học trưởng, đây là bạn trai em Lâm Ngạo Thiên. Còn đây là anh Thừa Chấn, bạn trai của Quỳnh An. Thiên, anh Thừa Chấn, Đây là Trần học trưởng. Đàn anh của em và Quỳnh An cũng là con trai của Thầy Trần., Chắc mọi người biết nhau cả rồi đúng không ạ."
" Tất nhiên, Lâm tổng và Lê thiếu gia sao lại có thể không biết được chứ. Sau này còn mong hai vị sẽ chiếu cố tôi hơn trên thương trường rồi."
Lâm Ngạo Thiên cũng rất ra dáng một người chủ nhà mời khách. Anh khách sáo gọi phục vụ lên món và nói chuyện với Trần Thanh Hoàng.
" Chiếu cố thì chưa dám nói, nhưng nếu đã là bạn của Tiểu Vy thì đều là bạn của nhau cả. Chắn chắn sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác cùng nhau hơn rồi."
Cả năm người cùng nhau dùng cơm, trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng mời nhau vài ly rượu. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như Lâm Ngạo Thiên không cảm nhận được cử chỉ của Trần Thanh Hoàng với cô có chút không được bình thường.
Trong suốt bữa ăn, Trần Thanh Hoàng luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn cô, dù cô không mấy để ý đến. Mới đầu Lâm Ngạo Thiên cũng không để ý cho lắm, cho đến khi những hành động của Trần Thanh Hoàng ngày càng rõ rệt hơn, khiến anh không thể không chú ý.
Trần Thanh Hoàng luôn chủ động gắp thức ăn cho cô, anh tự trấn an rằng có lẽ do hai người quen nhau lâu nên anh ta hiểu rõ khẩu vị của cô cũng là bình thường. Trần Thanh Hoàng giúp cô bóc vỏ tôm, anh lại tự trấn an bản thân rằng, hai người họ trước đây thường xuyên ăn cơm cùng nhau, chắc là anh ta chỉ xem cô như một người em gái mà chăm sóc.
Cho đến khi cô ăn món cá sốt, không may dính một ít vào miệng, Trần Thanh Hoàng còn nhanh tay hơn cả anh, dùng khăn giấy lau miệng cho cô. Đến lúc này anh không thể trấn an bản thân là Trần Thanh Hoàng không có ý gì với cô được rồi. Và đến lúc này, Bạch Quỳnh An và Lê Thừa Chấn từ nãy giờ chỉ mãi sống trong thế giới riêng cũng nhận ra có điều gì đó không được bình thường.
Hành động của Trần Thanh Hoàng làm cho cô có chút thấy khó xử. Cô không muốn Lâm Ngạo Thiên phải hiểu lầm.
" Cảm ơn Trần học trưởng, không cần phiền anh đâu ạ. Để em tự làm là được rồi."
Nghe cô nói vậy, động tác của Trần Thanh Hoàng như khựng lại giữa không trung. Lúc này anh mới nhận ra, những hành động vô ý trong tiềm thức của anh đang làm cô khó xử. Anh bỏ khăn giấy xuống bàn và đứng dậy.
" Mọi người cứ tiếp tục dùng cơm đi, anh ra ngoài một chút."
Trần Thanh Hoàng rời đi không lâu thì Lâm Ngạo Thiên cũng rời theo sau. Ạnh bắt gặp Trần Thanh Hoàng đang một mình ngồi suy tư một mình trong đình uống trà bên cạnh phòng bao mà mọi người đang ăn cơm. Anh không ngần ngại bước tới, dù gì mục đích của anh chính là tìm Trần Thanh Hoàng.
" Trần thiếu, là do thức ăn không hợp khẩu vị, hay chúng tôi mời khách chưa chu đáo mà lại bỏ ra đây vậy.?"
" Lâm tổng khách sáo rồi. Tôi chỉ muốn ra đây hóng gió chút thôi. khung cảnh ở đây Lâm tổng không thấy là rất đẹp sao.?"
Lý do mà Trần Thanh Hoàng đưa ra ngay cả bản thân của anh ta cũng thấy ngớ ngẩn, chứ đừng nói là một người thông minh như Lâm Ngạo Thiên. Có ai lại đến nhà hàng đi ngắm cảnh bao giờ, nhưng nhất thời anh ta chưa nghĩ được lý do nào khác.
Người ta nói, có nhiều việc người trong cuộc vốn không hiểu, nhưng người ngoài nhìn vào có thể đoán được ngay. Việc Trần Thanh Hoàng thích Văn Lê Vy, anh chỉ nhìn vào cử chỉ và của cư xử của anh ta với cô thì anh cũng phải chắc được đến bảy tám phần. Nhưng anh cũng chắc chắn được là cô không có ý gì với Trần Thanh Hoàng. Vì cô luôn có thái độ hơi né tránh những hành động chăm sóc và thân mật của Trần Thanh Hoàng. Chẳng cần vòng vo, anh hỏi thẳng.
" Trần thiêú đây, nếu như tôi không nhìn lầm thì anh là đang có ý với Tiểu Vy nhà tôi sao?"
Trần Thanh Hoàng mỉm cười, có chút chua chát nhìn anh.
" Việc tôi thích em ấy rõ ràng vậy sao? Thế sao Lâm tổng vừa nhìn đã nhận ra, vậy tại sao chúng tôi biết nhau lâu đến vậy mà em ấy lại không nhận ra."
" Có thể không phải cô ấy không nhận ra mà là cô ấy không có ý muốn đáp lại tình cảm của anh thì sao, Trần thiếu."
Nói chuyện với người thông minh thật là tốt mà. Không cần quá vòng vo, ý của đối phương cả hai bên đều quá rõ ràng, không hề có ý định che giấu.
" không muốn đáp lại sao? Trước là Cố Thừa Phong, giờ là Lâm Ngạo Thiên. Cô ấy có thể yêu bất kỳ ai, nhưng người đó lại không phải tôi. Vì sao vây? tôi không đủ tốt, hay tôi không bằng hai người."
" không phải anh không tốt. Mà có lẽ hai người ở bên nhau lâu vậy, vô hình chung cô ấy luôn coi anh như một người anh trai thì làm sao có thể yêu anh như thứ tình cảm trai gái được."
" Có lẽ vậy. Lâm Ngạo Thiên, tôi biết tôi không có tư cách tranh giành tình yêu của cô ấy với cậu. Mà có muốn cũng không giành được. Nhưng cậu cũng vừa nói, cô ấy xem tôi như một người anh trai. Chỉ cần cậu đối xử với cô ấy không tốt, tôi liền dùng danh nghĩa một người anh trai để đưa cô ấy đi. Cậu biết mà, điều này tôi vẫn làm được."
" Anh yên tâm, tôi sẽ không cho Trần thiếu có cơ hội đó. chắc chắn không."
" Tốt nhất cậu nên làm được như lời mình đã nói. Lâm Ngạo Thiên."
Trần Thanh Hoàng nói xong thì một mạch trở về phòng ăn của họ. Còn lại Lâm Ngạo Thiên, anh vẫn tự suy ngẫm.
" Đây có thể được coi là tình địch của mình không?"