Ở bên dưới toà nhà, Lâm Ngạo Thiên chờ 30 phút mà vẫn chưa thấy cô xuống, anh có chút sót ruột. Thật sự, đây không phải phong cách của cô. Dù là phụ nữ nhưng cô không có tính dây dưa với thời gian. Không hiểu sao trong lòng anh lại có chút lo lắng. Lấy máy ra gọi cho cô, thì chỉ nhận lại được những tiếng tút dài.
Một cỗ cảm giác bất an hiện lên càng rõ rệt trong anh, anh không thể chờ thêm được nữa. Anh phải vào trong tìm cô. Nhưng khi anh đến phòng làm việc, thì phòng của cô đã tắt đèn tối om. Không lý nào như thế. Từ lúc gọi cho cô đến giờ anh vẫn luôn đứng trước cửa công ty, nhưng không hề thấy cô ra ngoài. Hơn nữa cô không thể ra về mà không báo trước với anh.
Cảm giác bất an càng xâm chiếm trong anh rõ rệt hơn. Anh tìm xuống phòng bảo vệ để chếch lại camera xem cô đã rời khỏi công ty hay chưa. Tới nơi anh chỉ thấy tay bảo vệ đang gục đầu ngủ say như chết trước bàn trực máy tính. Dù anh bất chấp lay mạnh thế nào hắn ta cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, thật không bình thường chút nào.
Tay anh cố gắng múa may trên bàn phím để tìm lại những đoạn camera ghi lại hình ảnh cô rời khỏi công ty. Nhưng cái anh tìm ra được chỉ là hình ảnh cô bước vào thang máy và không có hình ảnh cô rời khỏi. Lúc này cảm giác bất an càng rõ rệt hơn trong anh. Anh nhấn máy gọi cho toàn bộ nhân viên an ninh và cứu hộ của tòa nhà tập trung hết tại khu vực thang máy.
Trong lòng anh bây giờ như có lửa đang thiêu đốt. Anh từng chứng kiến cảnh cô sợ tối đến ngất đi. Anh không dám tưởng tượng nổi nếu cô bị kẹt trong thang máy thật thì hậu quả sẽ ra sao.
Khi các nhân viên cứu hộ đến, họ phát hiện ra có ai đó đã cố tình ngắt điện nguồn của thang máy. Nên thang máy mới rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Khi thang máy được mở ra, anh nhìn thấy cô đã nằm bất động trên sàn mất rồi. Tim anh giờ phút này như bị ai bóp chặt. Nhanh như chớp anh bế cô lên lao ra xe đưa cô tới bệnh viện.
Chỉ chờ trước cửa phòng cấp cứu có một tiếng đồng hồ thôi mà anh cứ ngỡ như đã trải qua cả thế kỉ dài đằng đẵng. Cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Bác sĩ đi ra thông báo cho anh cô đã ổn anh mới buông được tảng đá trong lòng xuống.
" Bệnh nhân đã ổn rồi, chỉ là quá kinh hãi nên mới ngất đi thôi. Giờ người nhà có thể vào với bệnh nhân rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là sẽ ổn thôi."
" Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Nỗi lắng trong anh vừa hạ xuống được một chút. Thì khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của cô nằm trên giường mắt nhắm nghiền, anh càng xót xa hơn. Gương mặt cô giờ đây đã tái nhợt vì sợ hãi, trên cánh tay gầy còn đang cắm thêm dây chuyền nước.
Anh không thể cứ trơ mắt lên nhìn cô bị tổn thương như vậy. Anh phải xé rách tấm giấy mỏng khoảng cách giữa hai người, anh sẽ bày tỏ lòng mình. Sẽ làm tất cả để cô hiểu được rằng anh yêu cô và muốn ở bên cạnh cô, muốn danh chính ngôn thuận được bảo vệ cô.
Khi nãy nhìn thấy cô nằm ngất dưới sàn, quá hoảng loạn nên anh không chú ý đến những vấn đề khác. Nhưng giờ khi cô đã ổn anh mới chú ý. Bảo vệ phòng an ninh thì ngủ như chết, thang máy tự nhiên bị ngắt điện đúng lúc như thế. Mọi chuyện không thể trùng hợp như thế được. Chắc chắn có kẻ nào đó đã nhúng tay vào. Nhưng ở Lâm thị cô làm gì có thù oán với ai.
Càng nghĩ anh càng thấy lạ. Anh nhớ ra mình đã giao cho trợ cho trợ lý Âu kiểm tra toàn bộ camera công ty xem trong thời gian mà cô bị kẹt trong thang máy, có ai có khả năng làm việc này không.
" Việc tôi giao cho anh kiểm tra thế nào rồi. Có phát hiện được trong thời gian đó ai là người gây chuyện không?"
" Thưa sếp. Tôi đã kiểm tra theo lời anh căn dặn, tuy nhiên toàn bộ hình ảnh camera trong công ty ở thời điểm đó đều không thể tìm ra được, cứ như bị ai xoá sạch vậy. Tên bảo vệ cũng một mực nói rằng không biết lý do vì sao mình lại ngủ say đến vậy."
" Xoá sạch. Anh không biết đường khôi phục lại đoạn băng gốc sao mà lại báo cáo với tôi như thế. Từ bao giờ anh làm việc trở nên tắc trách như vậy. Điều tra kỹ cho tôi. Tôi muốn xem kẻ nào chê mình sống quá lâu, dám làm trò ngay dưới mắt Lâm Ngạo Thiên tôi."
" Vâng. tôi đã rõ, thưa Lâm tổng."
Cúp máy rồi, Âu Cẩm Minh mới dám thở mạnh. Đã theo Lâm Ngạo Thiên lâu như vậy, cũng được gọi là quen với cách hành xử của anh, nhưng mỗi lần Lâm Ngạo Thiên tức giận Âu Cẩm Minh vẫn không rét mà run. Kiểu này chắc anh mà không tra ra được ai đứng sau việc này, thì người chịu trận chắc sẽ là anh mất. Đúng là, lại thêm một đêm mất ngủ.
Sáng hôm sau, Văn Lê Vy cố gắng nheo hàng mi nặng trĩu của mình để mở mắt ra. Mùi thuốc sát trùng sộc ngay thẳng vào mũi khiến cô ý thức được rằng mình đang ở bệnh viện. Cô cố ghép từng mảnh ký ức xem hôm qua đã sảy ra chuyện gì với mình. Cô chỉ nhớ cô bị kẹt trong thang máy, cô hoàn toàn tuyệt vọng vì không Liên lạc được với ai bên ngoài.
kỳ lạ. Trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, người duy nhất cô nghĩ đến lúc đó lại là Lâm Ngạo Thiên. Cô thực sự mong anh sẽ tìm thấy cô. Còn đang vẫn vơ suy nghĩ cô không để ý Lâm Ngạo Thiên đã bước vào phòng.
" Em tỉnh rồi à. Có thấy trong người khó chịu ở đâu không. Để anh gọi bác sĩ cho em nhé."
Là anh thật. Cô không mơ. Người đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy trông thấy chính là anh. Trong lòng cô mềm mại như được vạn lông tơ vuốt nhẹ. Cô thầm nói " thật tốt". hàng nước mắt như trân châu vô thức rơi trên khuôn mặt cô. Nhưng cô không biết, hành động vô thức của mình lại làm cho anh loạn hết cả lên.
" Em sao vậy, em thấy khó chịu chỗ nào. Em đừng dọa anh. để anh đi gọi bác sĩ."
Anh toan quay người rời đi, cô đã nhanh tay nắm lấy bàn tay anh kéo lại. cố gắng nở một nụ cười, nhưng trông đang còn hơi yếu ớt, cô nói với anh.
" Em không sao. Chỉ hơi mệt chút thôi, là anh đã tìm thấy em sao?"
Suốt quãng thời gian hai người quen nhau, đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay anh. Hơi ấm từ bàn tay bé nhỏ của cô truyền đến tay anh khiến tim anh đập nhanh hơn một nhịp, xúc cảm vô cùng rõ rệt.
" Ngốc ạ. Cảm ơn gì chứ. Em doạ chết anh rồi. Em có biết khi nhìn thấy em nằm bất động trong thang máy, đầu óc anh như nổ tung ra vậy."
" Anh lại giúp em thêm lần nữa rồi, vì sao anh luôn tìm thấy em những lúc em sợ hãi nhất vậy. Em phải làm sao cảm ơn anh đây ".
Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, nhẹ đặt trên tóc cô một nụ hôn. Cô cũng không từ chối, vì cô biết trong lòng cô đã thích anh rồi. Cứ cho là bản thân cô ích kỷ đi. Cô chỉ muốn tận hưởng trọn vẹn hơi ấm trong vòng tay anh. Dù sau này hai người có không đến được với nhau, thì cô cũng sẽ giữ riêng phút giây này trong ký ức của mình.
" Cách cảm ơn anh duy nhất là em hãy chăm sóc cho bản thân mình thật tốt. Đừng để cho chính mình chịu một chút tổn thương gì. Sau này anh sẽ luôn bên cạnh em. Anh sẽ luôn là người xuất hiện đầu tiên khi em cảm thấy sợ hãi nhất."
Bàn tay anh ôn nhu, lau nhẹ đi những giọt nước mắt còn vương lại trên má cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán, rồi hôn lên đôi mắt vẫn còn đỏ sau khi khóc của cô .
" Hứa với anh sau này không được khóc, em chỉ được phép cười thật tươi, thật vui vẻ có được không. Tiểu Vy, em có thể đồng ý để anh được bên cạnh em, chăm sóc cho em được không.? Thật ra, ..anh yêu em , Tiểu Vy. Em có thể đồng ý làm bạn gái của anh được không? Hãy để cho anh có cơ hội được danh chính ngôn thuận bên cạnh em, lo lắng cho em ".
Sau khi nói hết những lời trong lòng vẫn luôn ấp ủ lâu nay, mọi dây thần kinh trong đầu anh như căng ra vậy. Anh vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ phía cô. Anh thấy cô không nói gì, chỉ có nước mắt càng ngày càng rơi nhiều hơn. Anh càng luống cuống hơn. Không phải anh đã làm cô sợ rồi đấy chứ.
" Tiểu Vy. Anh làm em sợ rồi phải không. Em đừng khóc nữa. Đó là tình cảm của riêng anh, anh không ép em phải đồng ý. Anh có thể chờ mà, có thể chờ đến khi em yêu anh, Chấp nhận anh."
Biết là anh đang hiểu lầm về hành động của mình. Cô chủ động vòng tay ôm lấy anh, càng ôm càng chặt hơn như muốn níu lấy toàn bộ hơi ấm của anh vậy .
" Thiên à, cảm ơn anh đã yêu em nhiều đến vậy. Được anh yêu, đó là hạnh phúc của em. Chúng ta sẽ cùng chiếu cố nhau nhiều hơn trong đoạn tình cảm này,... được không anh?"