Mọi chuyện đã dần trong tầm kiểm soát của cô
Hai tên bắt cóc đó cũng đối xử với cô rất tốt, dường như cuộc đời toàn những bất hạnh lên họ phải làm việc hèn hạ như vậy
Cô cũng không thông cảm chút nào vì họ đã bán những con người vô tội với cuộc sống còn rất tươi đẹp phía trước. Cuộc đời còn rất nhiều hẹn ước phía trước nhưng rồi lại bị chính đồng loại của mình hãm hại
Phải chăng cô cũng biết được những điều này, số phận của cô cũng sắp giống như họ
Đã hai ngày trôi qua, bản thân cô cũng tự hiểu tình cảnh của bản thân là gì
Đột nhiên, có một lực mạnh được ném xuống chân cô. Nhìn kĩ lại đó chính là một cô gái, có vẻ là vừa bị bắt về
Lão Tần: [ trói nó vào chiếc ghế bên cạnh cho tao ]
Khương Ninh Ngọc ' nhắm mắt vờ như đã ngủ'
Lão Nhất: [ con nhỏ này bán sang cam đi, tuy không xinh bằng con bé kia những chắc chắn vẫn sẽ được rất nhiều tiền ]
Lão Tần: [ tao đi giao dịch với bên kia mày ở lại canh giữ chúng cho tao ]
Lão Nhất: [ nghe theo đại ca ]
Tiếng lộc cộc dần đi xa
Lão Nhất: [ tôi biết cô chưa ngủ ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh cũng nhạy bén quá rồi đấy ]
Lão Nhất ' nhếch khóe môi': [ bệnh nghề nghiệp thôi, dù gì cũng đang chán cô tỉnh rồi cũng tốt. Chúng ta làm ván bài không? ]
Khương Ninh Ngọc ' cười toe toét' [ ngại gì mà không chơi ]
................
Lão Nhất: [ đôi heo, tôi thắng ]
Khương Ninh Ngọc: [ tứ át, ảo tưởng vừa thôi ]
Lão Nhất:[ Áaaa lại thua cô nữa ]
Khương Ninh Ngọc: [ sủa đi ]
Lão Nhất: [ này này nhá, cái khác không được hay gì, tôi sủa từ nãy đến giờ rồi ]
Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên làm hai người nào đó giật nảy mình
Khương Ninh Ngọc: [ wtf có trộm hay gì vậy ]
Lão Nhất: [ trời ơi, hú hồn chim én. Có biết hét vậy là sợ lắm không hả, hả ]
Thư Điềm: [ tại sao mấy người lại dám bắt cóc tôi hả ] ' thét chói tai'
Khương Ninh Ngọc: [ phản ứng gì gay gắt dữ vậy ]
Lão Nhất 'nói nhỏ vào tai Khương Ninh Ngọc' [ cô cũng là người bị bắt cóc đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ à hả ]
Lão Nhất: [ hiện giờ cô đã nằm trong tay tôi,khôn hồn thì câm miệng vào ]
Thư Điềm: [ mấy người có biết gia cảnh nhà tôi lớn thế nào không hả? ]
Hai người Khương Ninh Ngọc, Lão Nhất " ai mà biết cho được "
Thư Điềm: [ nhà tôi có rất nhiều tiền khôn hồn nếu muốn sống thì thả tôi ra ]
Lão Nhất: [ thả ra cũng chết, thà vậy bán cô đi còn lợi hơn ]
Thư Điềm: [ tôi sẽ cho hai người các ngươi rất nhiều tiền, ra giá đi ] ' hếch mặt lên'
Khương Ninh Ngọc: [ cô bị đui hả, cô không thấy tôi cũng bị trói hay gì? ]
Thư Điềm: [ im mồm, ai cho cô lên tiếng ]
Lão Nhất: [ không ấy tôi bán cô ta trước cô luôn nhé? ]
Khương Ninh Ngọc: [ bán người là phạm pháp đấy anh bạn ]
Lão Nhất: [ tôi đang làm điều phạm pháp luôn đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh không nói tôi cũng quên mất đấy ]
Thư Điềm: [ Từ nãy giờ hai người có nghe tôi nói gì không hả ] ' hét to lên'
Hai người đồng thanh vang lên: [ biết rồi, bọn tôi đâu có điếc không cần phải hét vào mặt bọn tôi như thế ]
Lão Tần: [ tao mới đi có một chút mà xảy ra chuyện gì vậy?
Lão Nhất: [ cuối cùng đại ca cũng về rồi, tôi với cô Khương gì đó sắp không chịu nổi con bé kia rồi ]
Lão Tần 'gân xanh nổi đầy mặt': [ có một con nhóc mà cũng không xử lí được? bất tài ]
Đột nhiên nhìn Khương Ninh Ngọc: [ tôi bàn bạc với bên kia rồi hôm sau nữa trực tiếp sẽ mang cô đến biên giới myanmar
Lão Nhất: [ ô sao lần này lại nhanh vậy? ]
Lão Tần: [ hàng hiếm lên bên kia nóng lòng sắp chờ không nổi rồi ]