Cô ngoảnh mặt lại nhìn phía đối diện, đập vào mắt cô là khuôn mặt của Trần Dữ
Khương Ninh Ngọc: [ anh cũng có mặt ở đây à ]
Trần Dữ: [ đương nhiên, tôi là bạn bè tốt của chú rể ]
Khương Ninh Ngọc: [ ồ ] ‘không quan tâm’
Trần Dữ: [ có vậy thôi sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ chứ muốn gì nữa? ]
Trần Dữ thì thầm vào tai cô [ ngồi lên đùi tôi đi ]
Khương Ninh Ngọc cười nhẹ ‘ngoắc tay’
Trần Dữ cúi đầu gần cô hơn
Khương Ninh Ngọc: [ c.ú.t ] ‘khiêu khích’
Trần Dữ không thể tin được nhìn cô lâu thêm một chút [ cái… cái gì cơ ]
Khương Ninh Ngọc: [ chả nhẽ lại điếc rồi ]
Trần Dữ: [ em biết em nói thế tôi rất đau lòng không? ] ‘ôm ngực’
Bấy giờ Khương Ninh Ngọc cũng không thèm để tâm nữa chỉ chăm chú nhìn lên phía Cảnh Vi
Sau một hồi giới thiệu xong, Cảnh Vi và người chồng sắp cưới của cô ấy đến phía chúng tôi
Cảnh Vi: [ tưởng cậu không đến luôn chứ ]
Khương Ninh Ngọc: [ ngày trọng đại thế này sao tớ quên được chứ ] ‘cười mỉm’
Cảnh Vi: [ lễ đính hôn này tổ chứ sớm hơn cơ mà, cậu không nhận ra à ]
Khương Ninh Ngọc ‘cười ngượng’ [ chẳng phải đến cũng đến rồi sao ]
Cảnh Vi: [ không so đo với cậu nữa hừ ]
Khương Ninh Ngọc: [ không phải cậu lên giới thiệu người chồng sắp cưới của cậu cho tớ biết với sao ]
Cảnh Vi: [ cậu không biết hả? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cậu đâu có nói ]
Cảnh Vi: [ hóa ra là như thế ]
Thật ra là Khương Ninh Ngọc quên mất tên vị đấy rồi
Cảnh Vi: [ giới thiệu với cậu đây là Hạo Nhiên, chồng sắp cưới của tớ ]
Khương Ninh Ngọc: [ chào cậu tôi là Khương Ninh Ngọc ]
Hạo Nhiên: [ tôi biết, vị nào đó nhà cậu hôm nào cũng nhắc khiến tôi sắp thần kinh luôn rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ ai cơ? ]
Trần Dữ ‘khụ khụ’ [ chỉ là tiện lên nhắc đến em thôi,không cần để tâm ]
Hạo Nhiên: [ là tiện dữ chưa ] ‘nắm tay Cảnh Vi’ [ đi chúng ta đi chỗ khác để lại không gian riêng tư cho người nào đó ]
Cảnh Vi: [ mấy người nói gì vậy? ]
Hạo Nhiên: [ em quan tâm anh đi, quan tâm họ làm gì ]
Cảnh Vi: [ em tò mò mà ]
Hạo Nhiên: [ có thứ em còn tò mò hơn cơ ]
Cảnh Vi: [ là gì vậy ] 'ngơ ngác ’
Hạo Nhiên: [ đi rồi sẽ biết ] ‘cười ẩn ý’
Khương Ninh Ngọc: [ kiểu gì cũng là chuyện không tốt ]
Trần Dữ: [ sao em biết đấy là chuyện không tốt? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đoán ]
Khương Ninh Ngọc: [ mà anh nói chuyện của chúng ta đi ]
Trần Dữ: [ chuyện gì cơ? ] ‘né tránh’
Khương Ninh Ngọc: [ sao anh lại nhắc đến tôi như anh thích tôi vậy ]
Trần Dữ: [ thì tôi thích em mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ ờ ] ‘quay đi’
Trần Dữ: [ còn em? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi làm sao? ]
Trần Dữ: [ em thích tôi không? ] ‘mong chờ’
Khương Ninh Ngọc: [ sắp ]
Trần Dữ: [ vậy tôi sẽ cố gắng hơn để em thích tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ chúc anh may mắn ]
Ở đây thêm cũng vô ích lên cô định về khách sạn chuyển bị đồ
Vừa bước đi được vài bước Trần Dữ đã hỏi [ em định đi đâu? ]
Khương Ninh Ngọc: [ khách sạn ]
Trần Dữ: [ một mình? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không lẽ hai mình ] ‘liếc anh’
Trần Dữ: [ tôi đâu có ý đó, tôi muốn đưa em về cơ mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ sao không nói sớm đỡ tốn tiền taxi ]
Trần Dữ: [ để tôi đi lấy xe lai em về ngay ]
Khương Ninh Ngọc: [ cứ từ từ, tôi không vội ]
Trần Dữ: [ vậy tôi đứng với em thêm một lúc nữa nhé ] ‘dò hỏi’
Khương Ninh Ngọc: [ tùy anh ]
Trần Dữ: [ em thật tốt ] ‘rạng rỡ’
Khương Ninh Ngọc: [ ừm ]
Trần Dữ: [ em hôm nay cmn thực sự rất đẹp ]
Khương Ninh Ngọc: [ ừm ]
Trần Dữ: [ anh lại thêm thích em hơn rồi, không phải thích mà là yêu luôn rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ ừm ]
Trần Dữ: [ em cũng thích anh đúng không? ] ‘cẩn trọng’
Khương Ninh Ngọc: [ ừm ]
Không khi dần chìm vào yên tĩnh bây giờ cô mới ngoảnh mặt lên nhìn anh
Trần Dữ không nói gì lập tức bế bổng Khương Ninh Ngọc lên xoay vòng vòng
Trần Dữ: [ tôi biết ngay là em cũng thích tôi mà, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trên đời của tôi ]
Khương Ninh Ngọc ngơ ngác nhìn anh [ cái gì đang xảy ra vậy ]
Sau một lúc Trần Dữ nhấc bổng cô lên rồi hạ xuống ôm thật chặt như muốn cô với anh hòa vào nhau luôn vậy
Khương Ninh Ngọc: [ ôm đủ chưa? ] ‘xoa xoa đầu như muốn nôn vì bị xoay quá nhiều’
Trần Dữ: [ chưa bao giờ là đủ ] ‘nũng nịu’
Trần Dữ: [ em thật thơm ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh giống biến thái thật đấy ]
Trần Dữ: [ ừm, tôi là biến thái của riêng em ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh cmn thật sự quá trơ tráo rồi ]
Choáng váng một lúc cô mới dần dần đẩy anh ra
Trần Dữ đầy tiếc nuối mà buông ra
Khương Ninh Ngọc: [ anh lừa tôi? ]
Trần Dữ: [ không có mà ] ‘ủy khuất’
Khương Ninh Ngọc: [ nãy anh nói gì? ]
Trần Dữ: [ tôi nói em thích tôi đúng không ] ‘cúi gằm mặt’
Khương Ninh Ngọc: [ sau đó? ]
Trần Dữ: [ em cũng nói là em thích tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ xin lỗi, tôi đang nhìn công việc lên không chú tâm ]
Trần Dữ: [ thì ra em là con người như vậy ] ‘khóc’
Trần Dữ không thèm nhìn cô nữa mà quay đầu đi thẳng như muốn nói em mau đến dỗ tôi đi, tôi dỗi rồi
Khương Ninh Ngọc nhìn người nào đó như chú cún con
Khương Ninh Ngọc: [ anh mà đi là tôi sẽ bị người khác để ý đấy ]
Trần Dữ: [ kẻ nào dám ] ‘quay phắt lại’
Khương Ninh Ngọc tiến lên xoa đầu anh [ em xin lỗi là em không chú ý đến anh ]
Trần Dữ: [ sao nữa? ] ‘nước mắt rơi đầy mặt’
Khương Ninh Ngọc tiến lên xoa đầu anh an ủi, người nào đó mới miễn cưỡng mà cười
Khương Ninh Ngọc: [ về nhé? ] ‘dò hỏi’
Trần Dữ: [ để tôi đi lấy xe ]
Kết thúc ngày hôm nay tình cảm của hai người cũng phát triển đôi chút nhưng không biết Khương Ninh Ngọc có thực sự rung động không nữa